Chương 3

Đồng Diệp hoảng hốt.

“Em…” Cậu giật giật môi, muốn giải thích cái gì đó, là, năm đó anh nói như vậy, em cũng từng đáp ứng điều kiện, nhưng mà… Chẳng lẽ trong bốn năm anh không có một khắc dao động hay sao? Chẳng lẽ anh không hề nảy sinh một chút tình cảm với em, cho nên đến bây giờ vẫn chuẩn bị rời xa em bất cứ lúc nào sao?

“Đồng Diệp.” Lâm Ngạn ngắt lời cậu: “Chẳng lẽ cậu đã quên, lúc trước vì sao tôi đồng ý ở bên cậu?”

Đồng Diệp dường như kiệt sức ngã về phía sô pha.

Cậu đương nhiên nhớ rõ tại sao Lâm Ngạn ở bên cậu.

Bởi vì cậu lớn lên giống Từ Gia Ức.

Là tự cậu đa tình, tận tâm tận lực mà, toàn tâm toàn ý làm kẻ giả mạo bốn năm, chờ đến chính phẩm về nước, thế nhưng còn không chiến đấu hết mình để có cơ hội thay thế Từ Gia Ức.

Không biết tự lượng sức mình.

Giống vai hề.

Mấy chuyện này Đồng Diệp đều biết, nhưng trong lòng có nhiều khát vọng, tình yêu mãnh liệt giống thủy triều xé rách lý trí, thực sự cho cậu dũng khí để mặc kệ nó. Cậu ngửa đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía đôi mắt của Lâm Ngạn, hỏi lại “Anh và Từ Gia Ức đã gặp mặt rồi sao? Cậu ấy cũng hy vọng quay lại với anh sao?”

“Đúng vậy.”

Giọng nói Lâm Ngạn không có chút nào chần chờ.

Hắn thản nhiên như vậy, bức thiết, không lưu một con đường sống, một chút biểu hiện an ủi giả dối cũng không chịu để lại cho Omega đang phát run.

Tiếng gió bay rất xa, Đồng Diệp cũng không biết mùa đông này lạnh như vậy, giống như ở trong nhà cũng có thể cảm nhận được gió lạnh băng giống như đang đâm thủng làn da, đâm vào xương, máu và trái tim của cậu thành từng mảnh.

Giọng nói Omega nhẹ giống như mây: “… Cho nên anh đã quyết định rồi phải không? Từ nay về sau sẽ không bao giờ thay đổi chủ ý, đúng không?”

“Đúng vậy.” Lâm Ngạn gật gật đầu.

Đồng Diệp im lặng trong chốc lát, cúi đầu nhìn lòng bàn tay đang mở trên đầu gối mình.

Cậu quá gầy, cổ uốn lượn thành một độ cung yếu ớt. Lâm Ngạn lo lắng khoảnh khắc tiếp theo sẽ có tiếng “Rắc rắc”.

Nhưng không có, sau một lúc lâu, Đồng Diệp nhẹ nhàng gật gật đầu: “Em biết rồi.”

Như thể cuối cùng cũng nỗ lực tích cóp đủ sức lực, cậu căng người đỡ tay vịn sô pha đứng lên nói: “Cho em… Mười lăm phút, em muốn thu dọn một chút đồ vật của em.”

Lâm Ngạn nói: “Cái nhà này để lại cho cậu.”

“Không cần.” Đồng Diệp lắc đầu. Tốc độ nói rất chậm, gần như kiệt sức, nhưng vẫn cứ nỗ lực gằn từng chữ: “Bên này cách trường học quá xa, em muốn đổi chỗ ở.”