Chương 24

Khoảnh khắc bầu không khí ngưng trọng lại, Lục Minh Tư lên tiếng rất đúng lúc: “Úy Lam, anh không cố ý, hôm đó anh thấy xe của em bị hỏng, vì là cuối tuần nên anh liền cầm chìa khóa ở nhà, muốn đi rửa xe cho em, kết quả trên đường lại đâm phải người khác, trong lúc nhất thời anh vô cùng hoảng loạn… Thật xin lỗi.”

"Nếu thật sự thấy hối hận thì tự đi xin lỗi đi, tôi tuyệt đối sẽ không đến bệnh viện!" Lục Úy Lam không tin lý do thoái thác của Lục Minh Tư, nhưng hiển nhiên ba người còn lại đều tin, cho nên mới có cảnh tượng như bây giờ.

Lục Hiếu Chi đập đũa xuống bàn: “Nhà họ Lục nuôi mày 20 năm, mày đã làm được gì cho nhà họ Lục chưa? Nếu mày là con cháu nhà họ Lục thì cũng thôi đi, nhưng mày lại không phải, đã cho mày ở lại nhà họ Lục, cho mày thức ăn của mặc tốt nhất, cho mày địa vị và danh vọng, cho mày vinh hoa phú quý, còn mày thì sao? Mày lấy cái gì đổi lại những thứ ấy?"

Lục Úy Lam tức khắc á khẩu, tựa như y còn nhớ rõ ngày mà mình biết được tin tức, có người nào đó đã nói đỡ cho y, để y có thể tiếp tục ở lại nhà họ Lục, nhà họ Lục cũng không thiếu một miếng ăn cho y. Không ngờ chỉ qua thời gian ngắn ngủi, việc ở lại nơi này đã từ việc không thiếu một miếng ăn nào biến thành phải trả một cái giá đắt.

Nhìn thấy Lục Úy Lam gần như suy sụp, trong lòng Lục Minh Tư cảm thấy vui sướиɠ không gì sánh bằng. Thật ra cái vụ đâm người này nếu muốn giấu thì đương nhiên cậu ta có thể giấu đi, nhưng cậu ta không muốn thế, sau khi sự tình đã lên men, cậu ta vứt manh mối ra cho Lục Hành Chỉ, sau đó ép nhà họ Lục phải đưa ra lựa chọn.

Cậu ta rất hiểu người nhà họ Lục, lợi ích và thể diện mới là sinh mệnh của bọn họ, cho nên tình hình như ngày hôm nay là không thể tránh khỏi.

Chỉ cần Lục Úy Lam còn muốn ở lại nhà họ Lục, như vậy sau này thứ y phải nhượng bộ sẽ không chỉ là một cái phòng ngủ, mà lần này chính là tôn nghiêm! Cậu ta đã sắp xếp tốt bên phía bệnh viện rồi, chỉ cần Lục Úy Lam đến đó, sẽ có người giẫm cong sống lưng, bẻ gãy cái đầu kiêu ngạo kia của y.

Bên này, Lục Hiếu Chi tựa như đã hạ quyết tâm hôm nay phải để Lục Úy Lam nhận rõ hiện thực, “Hôm nay con còn ngồi được ở cái bàn này là vì chúng ta không đành lòng, nhưng con phải trưởng thành lên, nên biết rằng trên đời này làm gì có thứ gì mà không có cái giá của nó, chúng ta cho con chỗ ở, cho con của cải và cuộc sống giàu sang mà người bình thường có mơ cũng không bao giờ chạm tới, con cũng phải báo đáp chúng ta, làm chút gì đó cho nhà họ Lục, con có hiểu không?"

Lục Úy Lam im lặng, vẻ mặt mờ mịt luống cuống, tựa như một đứa trẻ đã mất đi chỗ dựa, bị lời nói của Lục Hiếu Chi làm tổn thương sâu sắc, đồng thời y cũng cảm thấy một loại sợ hãi, một loại sợ hãi vì phiêu bạt không nơi nương tựa. Từ nhỏ đã được nuông chiều, thậm chí còn chưa từng tự kiếm được một xu nào, liệu y thực sự có thể sống sót nếu rời khỏi nhà họ Lục?

Gần như là theo bản năng, Lục Úy Lam ngẩng đầu tìm kiếm Trình Nhiên, đó là sự ỷ lại của người con đối với mẹ, quả nhiên vẻ mặt Trình Nhiên hiện lên ý đau lòng, bà ta đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay của y, dịu dàng nói: "Lam Lam đừng sợ, chỉ đi xin lỗi thôi mà, xong chuyện thì con vẫn là con trai ngoan của mẹ. Con đã ở ngoài nhiều ngày như vậy, mẹ rất rất lo lắng, con vẫn nên chuyển về đây đi. Buổi tối mẹ sẽ tự tay chuẩn bị đồ ăn ngon cho con.”

Lời nói của Trình Nhiên dường như chứa một loại ma lực có thể chữa lành, làm những miệng vết thương lòng bị rạch ra ấy đồng loạt khép lại, khiến y tham lam chút ấm áp này mà không muốn buông tay. Nhưng y thật sự phải đi thừa nhận việc mà y không làm để có thể ở lại đây? Thậm chí còn phải cúi đầu xin lỗi.

Sau khi rối rắm một lúc lâu, Lục Úy Lam buông chén đũa xuống, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn những người đang ngồi ở đây một lượt rồi đứng dậy.

Trình Nhiên hoảng sợ: "Lam Lam con làm gì thế? Con không cần mẹ nữa à?"

Sắc mặt Lục Hiếu Chi căng thẳng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Lục Úy Lam, so ra thì Lục Hành Chỉ bình tĩnh hơn rất nhiều, như thể anh ta tin rằng Lục Úy Lam tuyệt đối sẽ không thể rời khỏi nhà họ Lục.

Thế nhưng người kinh ngạc nhất vẫn là Lục Minh Tư, trong trí nhớ của cậu ta, Lục Úy Lam chưa bao giờ nghĩ tới việc rời khỏi nhà họ Lục, nhưng đây cũng là chuyện bình thường, làm gì có ai sẽ từ bỏ của cải trong tầm tay đâu.

"Con sẽ không thừa nhận việc mà con không làm, chứ đừng nói đến chuyện xin lỗi." Giọng nói của Lục Úy Lam tuy đang run rẩy nhưng từng chữ đều phát ra vô cùng rõ ràng, hai tay y chống lên bàn ăn, tựa như muốn mượn lực để bản thân không ngã xuống.

"Được! Được lắm! Mày đã hạ quyết tâm phải rời đi, nhà họ Lục sẽ không tha cho mày! Mày làm tao..." Lục Hiếu Chi hiển nhiên rất tức giận, nhưng chưa kịp nói xong, lời đã bị âm thanh ghế dựa xô lên sàn cắt đứt.

Là Trình Nhiên đột nhiên đứng dậy, trong mắt bà ta mang theo chút thất vọng, nhưng vẫn đỏ mắt đi tới, tha thiết nắm thật chặt cánh tay Lục Úy Lam, “Lam Lam đi nghỉ ngơi trước đi, chuyện bệnh viện để sau hẵng nói."

"Bà chỉ biết chiều nó thôi! Bà nhìn xem bà chiều chuộng nó thành cái thể loại gì rồi?" Cơn giận của Lục Hiếu Chi rõ ràng đã liên lụy tới Trình Nhiên, nhưng ông ta lại chưa nhắc gì về việc bảo Lục Úy Lam cút ra ngoài.

"Tôi chiều thằng bé thì làm sao? Tôi đã chiều nó 20 năm, tôi có quyền quyết định, Lam Lam ngoan, đi nghỉ ngơi đi." Trình Nhiên vốn luôn ôn hòa, khó có khi kiên cường ngăn cản Lục Hiếu Chi đang tức giận.

Lục Úy Lam vốn đã hạ quyết tâm rời khỏi nhà họ Lục vào hôm nay, lại một lần nữa bị sự bảo vệ của Trình Nhiên làm dao động, thực ra đối với y mà nói, sau khi rời khỏi nhà họ Lục, y thực sự không biết mình muốn đi đâu. Y đã bước một bước xuống bậc thang, đến cùng vẫn không bướng bỉnh nữa, theo sự dẫn đường của Trình Nhiên, Lục Úy Lam trở về phòng ngủ.

Cửa đóng lại, dường như cắt đứt tiếng ồn ào ngoài cửa, Lục Úy Lam nằm trên giường, nhìn như còn chưa hồi phục tinh thần, trên thực tế nội tâm y đang phàn nàn oán trách hệ thống, chuyện nuôi heo đã sắp đến tay mà còn bay đi.

[Đây là sức mạnh của cốt truyện, trước khi tất cả điểm cốt truyện hoàn thành, thế thân nhất định phải dây dưa với nhân vật chính.] 6362 cũng không quá ngạc nhiên với kết quả này.

[Phải không?] Tiểu Thất nhếch miệng cười, sở dĩ hôm nay y cảm thấy mình không thể rời đi, không phải vì cốt truyện, mà là vì thái độ của nhà họ Lục rất kỳ quái. Lục Hiếu Chi đóng vai ác, Trình Nhiên đóng vai thiện, nhìn có vẻ ngoài việc đi xin lỗi ra thì không còn đường lui, nhưng nếu y thật sự chọn rời đi, nhà họ Lục lại không vui, chẳng lẽ thật sự là vì không nỡ sao?

Nghĩ vậy, Tiểu Thất móc từ

trong túi áo ra một túi que cay, nói: "Đi ghi âm lại lời bọn họ nói, mày muốn ăn que cay hay muốn nghe kể chuyện?"

Dường như không chút do dự, soạt một cái, que cay biến mất giữa không trung.

Tiểu Thất không khỏi có chút buồn bực: “Tên quỷ này nhất định là ăn que cay mà chết.”

Sau một hồi kinh sợ nho nhỏ, 6362 nhận ra lời kia là chỉ con quỷ que cay làm công: [Ghi âm lại lời vừa nói? Thế chẳng phải bây giờ chúng ta có thể vạch trần chân tướng sao? Mau đi đi.]

[Gấp làm gì, tiệc sinh nhật còn chưa tới mà. Điều ốc đây không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.]

[Lỗi chính tả kìa.]

[Ồ, ốc đây không có văn hóa gì, đừng để ý.]

[Không sao đâu, chức năng sửa lỗi tự động ấy mà, đừng để ý.]

Bầu không khí giữa Tiểu Thất và hệ thống rất hòa hợp, nhưng bầu không khí trong nhà ăn lại có chút áp lực.

Lục Hiếu Chi vốn muốn đuổi Lục Minh Tư và Lục Hành Chỉ đi nhưng lại bị bọn họ từ chối. Lục Hành Chỉ nhìn về phía phòng ngủ, xác định Lục Úy Lam không nghe thấy mới nói: "Bố, có chuyện gì con không thể biết à?"

Lục Minh Tư cũng nhân cơ hội bày tỏ thái độ: “Rắc rối lần này là do con gây ra, con cũng muốn giúp một tay.” Cậu ta nhận thấy Lục Hiếu Chi và Trình Nhiên quá mức bao dung Lục Úy Lam, tuy rằng đời trước đã được thể nghiệm đủ nhưng bây giờ trải nghiệm lại, cảm giác đó đặc biệt rõ ràng, khiến cậu ta cảm thấy không công bằng, đồng thời cũng càng hoang mang hơn.

Nghe Lục Minh Tư nói vậy, Lục Hiếu Chi không những không vui mừng mà ngược lại còn bất mãn nhìn Lục Minh Tư: "Con biết là tốt rồi."

Lục Minh Tư bị nghẹn một chút, giận mà không dám nói gì. Cậu ta không hiểu tại sao Lục Hiếu Chi lại không bao dung với cậu ta như vậy.

"Được rồi." Trình Nhiên thở dài: "Nói chuyện với bọn nhỏ cho tốt đi. Việc này còn phải nghĩ cách khác, Úy Lam không thể rời khỏi nhà họ Lục."

Ngay sau đó, theo ý của Lục Hiếu Chi, bốn người họ đi đến phòng làm việc, đóng cửa lại, bắt đầu cuộc trò chuyện chỉ có người nhà họ Lục tham gia.

"Minh Tư, con không thích Lục Úy Lam." Lời đầu tiên của Lục Hiếu Chi khiến Lục Minh Tư căng thẳng, cậu ta định mở miệng biện giải, nhưng Lục Hiếu Chi lại giơ tay ngăn cản: "Con không cần vội phủ nhận, bố mặc kệ con có thích nó hay không, con chỉ cần nhớ kĩ, hôm nay con có thể tồn tại mà trở về nhà họ Lục là nhờ có Lục Úy Lam."

Câu nói này không chỉ khiến Lục Minh Tư mà cả Lục Hành Chỉ cũng đều sửng sốt.

Nhưng rất nhanh sau đó, Lục Hiếu Chi liền giải đáp nghi hoặc của hai người. Ông ta mở két sắt trong phòng làm việc, lấy ra một chiếc hộp gỗ màu đỏ, hộp gỗ nhìn có vẻ cũ kỹ, chế tác cũng vô cùng thô ráp.

“Tổ tiên của nhà họ Lục chúng ta không phải là kẻ có tiền, từ thế hệ của ông cố mới thực sự giàu lên…” Từ lời kể của Lục Hiếu Chi, một câu chuyện xưa có phần khó tin dần dần được hé lộ.

Ông cố nhà họ Lục khi còn trẻ đã cứu một đạo sĩ, đạo sĩ nói mười năm sau sẽ trả lại nhân quả, nhưng nhân quả này lại không thể giải thích rõ ràng. Theo thời gian, hai bên đã kết duyên, thậm chí sau khi thế hệ trước qua đời, thế hệ sau còn kế thừa loại duyên phận này.

"Bố đã nghe những câu chuyện xưa này mà lớn lên. Ban đầu bố cho rằng đó chỉ là mấy câu chuyện xưa, mãi đến ngày ông nội các con qua đời, một người đàn ông đã đến đây, nói rằng ông ấy đến để tiễn đưa ông nội các con. Kết quả cùng ngày hôm đó, người bố từ trước đến giờ vẫn luôn khỏe mạnh đã qua đời một cách thanh thản, người đó cũng rời đi. Trước khi đi, ông ấy để lại cho bố chiếc hộp gỗ này." Lục Hiếu Chi vừa nói vừa mở hộp gỗ ra, chỉ thấy trong hộp có mấy ký tự khó hiểu.

“Ông ấy nói nhà họ Lục sẽ có hai người con, đứa đầu lòng thông minh tài giỏi, thích hợp để kế thừa gia nghiệp, đứa thứ hai là thiên sát cô tinh, khắc sáu người thân, nếu muốn phá giải thì chỉ có thể đổi mệnh với người có phúc dày mệnh lớn…” Lục Hiếu Chi cẩn thận lấy ra hai vật trông giống như lá bùa, trải trên bàn.

Lục Minh Tư và Lục Hành Chỉ đều lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ, hiển nhiên tam quan của họ đã bị làm cho chấn động. Lục Hiếu Chi tiếp tục kể tỉ mỉ về việc đổi mệnh, người đưa hộp gỗ nói rằng sự việc này sẽ làm tổn hại đến âm đức, nhưng cũng đảm bảo phúc phần của đời này, sau việc đó, nhân quả của cả hai bên sẽ cùng chấm dứt. Cẩn thận dặn dò xong, người đó biến mất, không bao giờ xuất hiện lại nữa.

"Sau này, vào ngày mà người đó tiên đoán, Lục Minh Tư, con đã ra đời. Mà ở cùng bệnh viện đó, cùng ngày, cùng giờ, Lục Úy Lam đã ra đời, chính là người đổi mệnh."

"Không thể nào!" Lục Minh Tư hiển nhiên không thể tiếp nhận cách nói này, không phải cậu ta không thể tiếp nhận loại chuyện đổi mệnh huyền huyễn ấy, dù sao bản thân cậu ta cũng được sống lại, điều cậu ta không thể tiếp nhận chính là mệnh cách thiên sát cô tinh của mình.

"Có chuyện gì mà không thể, từ khi con sinh ra thì nhà họ Túc liền suy tàn, hai vợ chồng nhà họ Túc chết oan chết uổng, chỉ có Túc Minh Ca được nhận nuôi là còn sống." Lục Hiếu Chi hừ lạnh một tiếng, không để bụng.

Trong nháy mắt, đầu Lục Minh Tư loạn hết lên, không biết nên nhớ lại quá trình nhà họ Túc suy tàn hay là nên kinh ngạc trước chuyện Túc Minh Ca là con nuôi của nhà họ Túc.