Khi đó, nàng còn quá nhỏ, lo sợ trước sự im lặng của sư phụ, tủi thân đến mức lén lau nước mắt.
Giờ đây, nàng hiểu rằng sư phụ lo lắng cho nàng, có lẽ bởi vì nàng là đệ tử duy nhất của người, hoặc có lẽ bởi vì nàng là đứa trẻ mà người đã tự tay nuôi dưỡng, nhưng dù vì lý do gì, sư phụ vẫn luôn lo lắng cho nàng.
Nàng ôm trong lòng ý niệm đó, giống như một đứa trẻ nhà nghèo được một viên kẹo, không nỡ ăn hết một lần, thỉnh thoảng lại nếm một chút, thưởng thức vị ngọt thanh đó.
Nàng cũng ngây thơ như một đứa trẻ, không biết vị ngọt ấy bắt nguồn từ đâu.
Rồi nàng tự xấu hổ với niềm vui của mình, nàng đã gây họa, bị thương, khiến sư phụ lo lắng, sao còn có thể tự đắc như vậy?
Lãnh Yên cúi đầu đầy hối hận: “Đồ nhi biết lỗi, xin sư phụ trách phạt...”
“Vì sao biết còn cố tình phạm phải?” Tạ Hào hỏi.
Lãnh Yên giật mình, sư phụ dường như đã biết tất cả.
“Tuy Mê Cốc nằm trong Cửu Phong của Trùng Huyền, nhưng lại là địa phận của Thập Vu,” Tạ Hào bình thản nói: “Từ ngày đầu tiên ngươi nhập môn, sư phụ đã cảnh báo ngươi.”
Lãnh Yên cúi đầu càng thấp, chiếc cổ mảnh khảnh như sắp gãy.
Ánh mắt của Tạ Hào lạnh đi một chút: “Theo môn quy thì xử lý thế nào?”
Khuôn mặt vốn dĩ đã tái nhợt của Lãnh Yên giờ đây trắng bệch gần như trong suốt.
Cố tình phạm lỗi, tự ý xâm phạm cấm địa, nếu truy cứu kỹ, sẽ bị trục xuất khỏi sư môn, nhưng môn quy là môn quy, không phải không có sư huynh sư tỷ từng lén vào Mê Cốc, lần đầu phạm lỗi thường chỉ bị khiển trách nhẹ.
“Còn không nói?” Giọng hắn vẫn ấm áp, ngữ điệu cũng không tỏ ra nghiêm khắc.
Nhưng Lãnh Yên cảm thấy sư phụ thật sự muốn trục xuất nàng khỏi sư môn.
Nàng biết tiếp tục giấu giếm cũng vô ích, đành cúi đầu thú nhận: “Đệ tử đi tìm một loại thuốc...”
“Trộm.” Tạ Hào bình thản chỉ ra.
Mặt Lãnh Yên đỏ bừng lên, lan đến tận gốc cổ, cái cổ như nặng ngàn cân.
“Đưa ra đây.” Tạ Hào nói.
Lãnh Yên lấy từ trong túi càn khôn ra một thứ trông giống như một bông hoa khô héo, co rút, cỡ bằng nắm tay của đứa trẻ, đầy những mạch máu nổi lên.
Cánh hoa vốn dĩ có màu trắng tinh như sương tuyết, nhưng đã bị máu của Lãnh Yên nhuộm đỏ, vì nàng đã giữ nó trong túi càn khôn sau khi hái xuống, máu vẫn còn tươi đỏ.
Lãnh Yên vội vàng dùng tay áo lau đi, nhưng vì căng thẳng nên tay chân lóng ngóng, lại càng làm cho máu lem khắp nơi, vật đó trong tay nàng nhẹ nhàng co giãn, thoạt nhìn giống như một trái tim đầy máu.
Tạ Hào cầm lấy, cảm giác ấm áp từ vật đó cũng giống như vậy.
Hắn hạ mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua cánh hoa khô héo: “Huyết Bồ Đề.”
Trong mắt hắn hiện lên một thần sắc kỳ lạ, như bi thương, lại như sự giải thoát sau cùng.
Những cảm xúc ấy chỉ thoáng qua, lập tức chìm vào trong đôi mắt, như ánh sao rơi vào hồ sâu.
“Làm sao ngươi biết sư phụ cần Huyết Bồ Đề?” Hắn hỏi.