Tuyết Nha thực sự không hiểu tại sao lại có người không thích nhìn người khác cười, có lẽ do Thôi Lệnh Cảnh là một tên lập dị. Nhận thức này khiến em vừa sợ lại thấy đồng cảm hơn với Thôi Lệnh Cảnh.
Xuất thân cao quý thì sao chứ, không phải đầu óc còn không bình thường sao.
Thôi Lệnh Cảnh không biết rằng Tuyết Nha xuất thân nô tịch đang đồng cảm với hắn. Đôi mắt hắn đảo từng tấc trên khuôn mặt của Tuyết Nha, bàn tay nhéo cằm lặng lẽ dùng sức. Nhìn thấy Tuyết Nha nhịn không được đau đớn, lông mày cau lại, nhìn hắn xin tha thì khóe môi không khỏi cong lên, tay cũng buông lỏng.
Hắn chợt hiểu tại sao phụ hoàng lại muốn nuôi vật nhỏ này.
"Đói không?" Thôi Lệnh Cảnh thu tay lại, tựa lưng vào ghế, uể oải nói.
Sự u ám trong mắt hắn tan biến. Tuyết Nha nhìn vẻ mặt của Thôi Lệnh Cảnh, ngập ngừng gật đầu.
Thôi Lệnh Cảnh đưa mắt nhìn về phía kỷ án, ở đó có một hộp đồ ăn, so với hộp đưa cho Thục Thái phi còn tinh xảo hơn nhiều: "Thưởng cho ngươi, lấy ăn đi."
Tuyết Nha tạ ơn đứng dậy, muốn lấy hộp thức ăn mang đi nhưng bị gọi lại.
"Ăn ở đây." Thôi Lệnh Cảnh không hiểu sao lại đổi ý, hắn dùng một tay đỡ đầu, hàng lông mi dài liếc nhìn Tuyết Nha.
Tuyết Nha dừng lại, sau đó bước tới mở hộp thức ăn ra, em phát hiện bên trong có nhiều đồ hơn mình tưởng, hơn nữa màu sắc và hương vị đều no đủ.
Vốn dĩ không quá đói lại bị khơi dậy cảm giác thèm ăn.
Tuyết Nha không ngờ hôm nay lại được ăn ngon hai bữa, trong mắt không khỏi mỉm cười, nhưng sau khi cười lại nhớ ra Thôi Lệnh Cảnh không thích nhìn người khác cười liền nhanh chóng thu lại nụ cười. Em cầm đôi đũa trong hộp thức ăn lên, bắt đầu ăn một cách vui vẻ, đến nỗi không quan tâm người ngồi bên cạnh là ai.
Đến khi ăn xong mới có hơi kinh sợ liếc Thôi Lệnh Cảnh.
Thôi Lệnh Cảnh thay đổi tư thế, ngoắc ngoắc ngón trỏ. Tuyết Nha nhìn động tác hắn, ngập ngừng tiến về phía trước, vừa thò lại gần thì má em đã bị hai ngón tay bóp thật mạnh. Em không dám cau mày hay cười, chỉ bất an nhìn Thôi Lệnh Cảnh.
"Con thỏ ngốc nhà ngươi ăn cũng nhiều đấy." Thôi Lệnh Cảnh nói bằng giọng điệu mỉa mai, hai tay cũng không khách khí, véo Tuyết Nha rất mạnh, khiến em cảm thấy má mình sắp hỏng mất. Hắn nhéo Tuyết Nha cho đến khi thỏa mãn, rồi mới hài lòng buông ra.
Sau khi buông ra, Thôi Lệnh Cảnh nhìn vẻ mặt của Tuyết Nha, đầu tiên là giật mình, sau đó cười lớn.
Tuyết Nha bị véo mặt, cảm thấy má vừa nóng vừa rát. Em không dám giơ tay chạm, sau khi Thôi Lệnh Cảnh bảo lui ra ngoài mới vội vàng che mặt rời đi. Chờ đến khi về tới phòng, vừa soi gương đã thấy dấu tay đỏ tím rõ ràng trên mặt mình, thiếu chút nữa òa khóc.
Điều khiến Tuyết Nha tự hào nhất là khuôn mặt của mình, em cho rằng mặc dù Hạ Tục Lan xinh đẹp hơn mình, nhưng ngoại trừ Hạ Tục Lan, em chính là người đẹp nhất trên đời. Hiện tại bị hai ngón tay của Thôi Lệnh Cảnh hủy dung mạo liền tức giận, nhưng chỉ có thể mắng Thôi Lệnh Cảnh trong lòng.
Thôi Lệnh Cảnh chết tiệt, nếu tên đó không phải là hoàng đế thì em còn lâu mới để ý đến tên chó đó.
Vì dấu tay trên mặt, Tuyết Nha sống an phận thủ thường mấy ngày, không muốn đi đến trước mặt Thôi Lệnh Cảnh nữa. Nhưng Thôi Lệnh Cảnh lại trở nên bất thường, trước khi dấu tay biến mất đột nhiên cho gọi em đến.
Không phải là đến hầu hạ, mà là đưa mặt cho véo.
Những dấu vân tay mờ nhạt trên mặt Tuyết Nha ngày càng nhiều, em tức giận coi gối đầu như Thôi Lệnh Cảnh mà đạp xuống. Đợi đến lần thứ ba bị gọi qua vẫn còn muốn véo mặt em, Tuyết Nha cuối cùng không thể kìm được khóc nấc lên.
Thôi Lệnh Cảnh đang nhéo hăng say chợt bị nước mắt rơi xuống tay khiến hắn hơi giật mình. Nhìn lên, mới phát hiện con thỏ nhỏ này đang khóc.
"Khóc cái gì?" Thôi Lệnh Cảnh có chút chán ghét, lau nước mắt lên quần áo đối phương, lúc sau hình như cảm thấy có gì đó không đúng, liền thu tay lại, cầm lấy chiếc khăn tay bên cạnh, cẩn thận lau khô lại.
Tuyết Nha cũng bất chấp trước mặt là Thôi Lệnh Cảnh, em bụm mặt nói mơ hồ: "Sẽ, sẽ hỏng mặt mất."
Nói tới đây lại càng buồn bã, nước mắt rơi càng nhiều.
Thôi Lệnh Cảnh đã sống được mười sáu năm, chưa từng thấy một người đàn ông nào quan tâm đến ngoại hình của mình đến vậy, hắn không khỏi cười nhạt một tiếng, nghĩ rằng con thỏ ngốc này quả nhiên là tên bán mông. Hắn cầm chiếc khăn tay vừa lau ném lên mặt Tuyết Nha, ra lệnh: "Không được khóc."
Nghe vậy, Tuyết Nha chỉ có thể kìm lại, lấy khăn tay lau đi nước mắt trên mặt, ý thức dần dần trở lại.
Thôi Lệnh Cảnh nhìn chằm chằm Tuyết Nha một lát, đột nhiên gọi đại thái giám bên ngoài tiến vào: "Đi lấy cao Ngọc Ngưng cho nó."
Đại thái giám trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất đã nhanh chóng lấy cao Ngọc Ngưng đưa cho Tuyết Nha.
Tuyết Nha nhìn lọ cao Ngọc Ngưng trong tay còn chưa kịp cảm ơn đã nghe Thôi Lệnh Cảnh không kiên nhẫn nói: "Lấy cái này bôi, mặt sẽ không hỏng được, biến đi."
Tuyết Nha đành nghe lời liền cút, đêm đó vừa bôi thuốc vừa tiếp tục thầm mắng tên khốn Thôi Lệnh Cảnh. Đừng tưởng rằng em sẽ cảm kích. Vết thương trên mặt em không phải do tên chó đó gây ra hay sao.
Cao Ngọc Ngưng là một thứ tốt. Hôm sau dấu tay trên mặt em đã mờ đi không ít. Hôm nay em lại phải mang đồ đến cung của Thục Thái phi. Cung nữ trong cung nói rằng Thục Thái phi nghỉ trưa vẫn chưa dậy, bảo bọn họ vào phòng uống trà nghỉ ngơi.
Thái giám đi cùng Tuyết Nha nói: "Không dám làm phiền, chúng tôi cứ để đồ ở đây là được."
"Thái phi nói rằng các công công đi xa như vậy để tặng đồ thật vất vả, trời nắng như vậy, vả lại hiện giờ là nắng gắt cuối thu, ở lại uống một ngụm trà đã." Cung nữ nói như vậy, thái giám đi cùng cũng có chút lung lay.
Ở đây uống trà và nghỉ ngơi còn thoải mái hơn là quay lại làm việc.
Tuyết Nha thấy mình có thể nghỉ ngơi, cảm thấy rất vui vẻ. Không lâu sau, cung nữ đi tới nói rằng Thục Thái phi đã tỉnh, nhưng Thục Thái phi lại nói chỉ cần một người đưa đồ là được.
Công việc này liền rơi vào tay Tuyết Nha, thái giám đi cùng được nhận thêm một phần điểm tâm và một khối bạc vụn.