Đôi mắt đó đen như mực, tuy đẹp nhưng cũng có sự sắc bén của một người ngồi ở trên cao.
Bị đôi mắt đó nhìn, Tuyết Nha bỗng chốc ý thức mình phạm phải sai lầm ngu xuẩn, nhanh chóng quỳ xuống đất, lo lắng đến mức hành lễ cũng chưa làm, giống như người câm cuộn tròn thân thể, làm mũ đội trên đầu rơi xuống.
Lần này còn lăn xa hơn so với lúc gặp Thôi Lệnh Cảnh.
Tuyết Nha lén nhìn chiếc mũ đang lăn đi, cắn môi dưới, muốn lấy lại nhưng sợ gây thêm sự chú ý. Em sợ Hạ Tục Lan, mỗi khi nhìn thấy đều sợ, thậm chí còn sợ hơn Thôi Lệnh Cảnh, tuy rằng Hạ Tục Lan không đánh cũng không mắng em.
Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Tuyết Nha vội thu lại ánh nhìn, nín thở chờ đoàn người của Hạ Tục Lan đi xa, lại nghe thấy một giọng trầm bổng dễ nghe.
"Mũ rơi không nhặt về sao?"
Lưng Tuyết Nha cứng đờ, sau đó liền buông cái khay sơn đỏ đang cầm trên tay, tiến đến chỗ mũ rơi, khóe mắt lại liếc thấy đôi giày không nhiễm một hạt bụi, hô hấp lại ngưng lại. Em duỗi tay kẹp lấy vành mũ muốn trực tiếp kéo về.
Nhưng ngón tay của em không đủ sức nên kéo hai lần, chiếc mũ lại rơi ra, còn lăn xa về phía sau, lúc sắp lăn đến bên chân đôi giày kia, chủ nhân của nó liền lui về sau một bước.
Tuyết Nha cảm thấy xấu hổ, mặt không khỏi đỏ lên. Em lặng lẽ lết thêm một bước nữa, ôm chặt chiếc mũ không nghe lời bằng cả hai tay.
Ngay khi em lấy lại chiếc mũ, đôi ủng gấm kia liền di chuyển.
Hạ Tục Lan mang theo đoàn người rời đi, Tuyết Nha nghe tiếng bước chân đã đi xa thì thở phào. Sau đó em bị cung nữ dẫn đường răn dạy một hồi, nói rằng em thấy Thái hậu mà không hành lễ, không hiểu quy củ, phạt tối nay không được ăn cơm.
Tuyết Nha vừa nghe thấy không được ăn tối, cả người đều suy sụp.
Khi vào cung, em chưa từng được ăn ngon. Cung nhân cung Phụng Thụy nơi tân đế sống đều bài xích em, mỗi lần đều là ăn cơm thừa của người khác, nhìn thấy cơm thừa canh cặn làm Tuyết Nha hết hứng ăn. Đây là lý do tại sao em muốn hầu hạ bên cạnh Thôi Lệnh Cảnh, làm Thôi Lệnh Cảnh chú ý đến em.
Nhưng bây giờ đến đồ thừa cũng không cho em ăn, lại thêm một ngày bị đói bụng.
Bởi vì biết mình sẽ lại bị đói bụng nên khi đi đến mấy cung của Thái phi, Tuyết Nha ủ rũ cụp đuôi, không vực dậy nổi tinh thần. Cho đến khi tới cung Thục Thái phi, em ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Thục Thái phi đang nói chuyện với cung nữ dẫn đầu, đột nhiên khóe mắt nàng liếc thấy có người ngẩng đầu.
Tuyết Nha không biết hành động nhỏ của mình bị để ý, em nhìn chằm chằm điểm tâm vừa được mang đến cung của Thục Thái phi, thèm thuồng nuốt nước miếng. Nhưng em cũng nhớ rõ mình đang ở đâu, đành lưu luyến không rời nhìn vài lần rồi lại cúi thấp đầu.
Hẳn là điểm tâm vừa mới làm xong, mùi thơm quá.
Nhưng dù thơm đến đâu cũng chẳng liên quan gì đến em.
Trở lại cung Phụng Thụy, quả nhiên không có cơm tối, Tiết Nha sờ sờ cái bụng xẹp lép, thầm nghĩ nếu có thể trèo lên, nhất định sẽ cho đám người này đẹp mặt.
Hứa Bình Nam không còn hy vọng nên Tuyết Nha đánh chủ ý lên người
thái giám bên cạnh Thôi Lệnh Cảnh. Thái giám kia năm nay chắc hẳn đã ngoài bốn mươi, khuôn mặt trắng trẻo, mũm mĩm không có râu, đối với Thôi Lệnh Cảnh thì cười xòa nịnh nọt, khi đối mặt với bọn họ thì hung dữ như lang sói.
Tuyết Nha bí mật quan sát đại thái giám, cố gắng tìm hiểu xem ông ta có sở thích gì, nhưng sau đó em liền thất vọng, đại thái giám dường như không có sở thích gì, thậm chí còn không uống rượu.
Vì vậy Tuyết Nha chỉ có thể tiếp tục làm những công việc lặt vặt như lau bàn, quét rác hoặc dùng lưới bắt côn trùng. Hôm nay, Tuyết Nha lại được phái đi tặng đồ.
Đi cùng Tuyết Nha còn có một tiểu thái giám, nhưng đi được nửa đường, tiểu thái giám này đột nhiên đau bụng, nói rằng mình phải đi vệ sinh, mà bọn họ đang giao đồ ăn nên không chậm trễ được.
Tuyết Nha thấy thế liền bảo hắn đi đi. Lần này là đưa đồ đến cung Thục Thái phi. Tuyết Nha trời sinh đã có khả năng ghi nhớ đường đi, nơi đã từng đi qua một lần, lần thứ hai liền biết đi như thế nào.
Bây giờ đã là cuối thu, ánh nắng chiều cũng rất gay gắt, khi Tuyết Nha đến cung Thục Thái phi, hai má em có hơi đỏ bừng vì nắng. Thục Thái phi đang tỉa cành hoa, nhìn thấy có người mang đồ tới, thản nhiên nói: "Để xuống đi."
"Vâng." Tuyết Nha thận trọng bước tới, đặt hộp thức ăn xuống, vừa định rời đi thì bị gọi lại.