Trong điện vốn yên tĩnh, nhưng vì những lời này mà có tiếng bước chân đi lại. Tuyết Nha ngẩn ngơ trong giây lát. Đến khi có hai người ấn vai đẩy em đến trước tấm bình phong, hai tay bị trói vào cây cột được khắc hình hoa lan, em mới hoàn toàn tỉnh ngộ, rằng người bị đánh là mình.
Còn chưa kịp cầu xin, miệng đã bị nhét một mảnh vải trắng, chỉ có thể phát ra âm thanh "Ưm ưm"
Thái tử cầm lấy cây roi dài đặt trên đĩa ngọc, mắt phượng lạnh lùng nhìn Tuyết Nha, giơ tay quất một roi.
Mặc dù Tuyết Nha sinh ra ở câu lan viện, nhưng tú bà rất coi trọng cơ thể của em, trước giờ em chưa từng bị nghiêm hình đánh đập. Hiện tại mới thực sự biết thế nào là đau.
Mới một đòn đã khiến em nước mắt đầy mặt, tới roi thứ ba, em cảm thấy như hồn phách đã bay một nửa, đến roi thứ bảy, em đã không thể cử động được nữa, không kém hôn mê là bao.
Thái tử dùng roi rất điêu luyện, dù đánh từ phía trước nhưng không đánh vào mặt, cho nên dù quần áo của Tuyết Nha đã rách tươm, nhưng khuôn mặt của em vẫn còn nguyên vẹn. Hắn đang tính đánh tiếp thì có người từ ngoài điện đi vào.
"Điện hạ, Quân Hậu phái người đến đưa đồ."
Thái tử dừng lại, trong mắt dường như lóe lên niềm vui. Hắn ném cái roi dính máu cho cung nhân, ngân nga nói: "Thứ gì?"
"Là bánh đậu đỏ, Quân Hậu vừa mới dùng, nói ăn ngon nên gửi đến Đông Cung để điện hạ nếm thử."
Nghe vậy, Thái tử nhếch môi cười nói: "Á phụ biết Cô thích đồ ngọt."
Nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía Tuyết Nha vẫn đang bị trói. Tuyết Nha cúi đầu, quần áo dính đầy máu, như thể đã ngất.
"Đưa hắn đi thiến đi."
Thái tử dùng chiếc khăn do cung nữ đưa cho lau tay, nhưng khi xoay người rời đi lại dừng lại, "Đợi đã."
Hắn lại nhìn Tuyết Nha, đi đến bên cạnh em nói: "Nâng mặt nó lên."
Hắn vừa nói lời này, liền có cung nhân làm theo.
Tuyết Nha bị bắt ngẩng đầu, bàn tay to lớn đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt mênh mang nước, nước mắt trên mặt còn chưa khô. Khi em nhìn thấy Thái tử thì hơi co rúm người lại, sau đó liền nước mắt như mưa như xin tha.
Thái tử không hề động lòng, cúi đầu nhìn: "Quần áo."
Cung nhân bên cạnh lập tức tiến lên, cởi sạch quần áo Tuyết Nha. Vì em vừa bị đánh nên quần áo dính chặt vào người, lúc này bị buộc phải cởi ra khiến Tuyết Nha trước mắt tối sầm, khóc cũng không nổi.
Thái tử cúi đầu đánh giá rồi chợt mỉm cười: "Thứ này nhỏ như vậy, thiến hay không cũng không sao."
Nói xong, hắn liền bỏ đi.
Tuyết Nha nằm liệt giường nửa tháng, mỗi ngày đều có người đến bôi thuốc giúp em, mãi đến ngày thứ mười tám, em mới có thể xuống giường đi lại. Em vừa mới xuống được giường đã được đưa đến chỗ Thái tử.
Không, giờ hắn không còn là Thái tử nữa, đối phương đã trở thành tân đế rồi.
Mười tám ngày trước, em còn tưởng rằng đối phương là người tốt, bây giờ mới biết trong lòng hắn có bao nhiêu đen tối, em quỳ xuống trước mặt đối phương, không nhịn được run rẩy.
Thôi Lệnh Cảnh mới lên ngôi, trong tay có rất nhiều chính sự phải xử lý. Hôm nay mới có thời gian rảnh rỗi, lại nghe các cung nhân báo rằng Tuyết Nha đã có thể xuống giường, liền sai người đưa em tới đây.
Lúc này hắn lạnh lùng nhìn Tuyết Nha, cảm thấy dường như em gầy hơn mấy ngày trước, giống như một con cừu non. Em quỳ trên mặt đất, lộ ra một đoạn gáy trắng nõn tinh tế, như thể chỉ cần véo một cái là gãy.
Tuyết Nha cảm thấy có ánh mắt dừng lại trên người mình, lại run rẩy, sau đó vùi đầu sâu hơn, ước gì mình không có cảm giác tồn tại. Vốn dĩ em tưởng rằng phú quý gần ngay trước mắt, hiện tại mới biết chỉ có âm tào địa phủ đang chờ mình.
"Sợ ta?" Thôi Lệnh Cảnh nói mơ hồ.
Tuyết Nha ngẫm nghĩ một lúc rồi vội vàng lắc đầu.
"Không sợ thì ngẩng đầu lên." Thôi Lệnh Cảnh lại nói.
Toàn thân Tuyết Nha run rẩy, lại chỉ có thể ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt âm nhu kia lại không nhịn được lệ rơi đầy mặt. Thôi Lệnh Cảnh thấy em khóc thì nhẹ nhàng cười, "Khóc cái gì? Hôm nay trẫm không đánh ngươi, ngươi thích khóc như vậy, chẳng lẽ tiên đế thường xuyên phạt ngươi?"
Tuyết Nha muốn kìm lại những giọt nước mắt của mình, nhưng em lại rất sợ người trước mặt, nước mắt không nhịn được, chỉ có thể lắc đầu.
"Được rồi, đừng khóc nữa, làm trẫm khó chịu." Giọng Thôi Lệnh Cảnh nghe có vẻ mất kiên nhẫn.
Lời này vừa nói ra đã khiến Tuyết Nha lập tức ngừng khóc. Trên má em vẫn còn nước mắt, muốn lau đi nhưng lại không dám.
Thôi Lệnh Cảnh thấy Tuyết Nha ngừng khóc trong giây lát, hơi nhướng mày, như thấy buồn cười, nghiêng người bước về phía trước, bỗng nhiên dùng tay lau đi nước mắt trên má Tuyết Nha, "Trẫm mới lên ngôi, đại xá thiên hạ, cũng miễn ngươi tội chết, được chứ?"
Tuyết Nha giật mình, sau đó lập tức gật đầu.
"Tội chết có thể miễn, tội sống lần trước đã chịu phạt. Từ giờ trở đi, ngươi có thể ở trong cung của ta, phục vụ ta, được không?"
Khóe môi Tuyết Nha lộ ra nụ cười thận trọng, "Có thể sao ạ?"
Thôi Lệnh Cảnh cũng cười, "Đương nhiên có thể." Nói xong, hắn ngồi thẳng dậy, nhìn về phía đại thái giám bên cạnh, "Đưa nó đi thay y phục thái giám, về sau lưu lại hầu hạ bên cạnh trẫm."
Đại thái giám vâng dạ, sai người đưa Tuyết Nha đi lần nữa.
Quần áo của thái giám không đẹp, có màu xanh đậm. Dạo này Tuyết Nha tuy sụt cân rất nhiều nhưng vẫn xinh đẹp, so với người khác nhìn cũng đẹp hơn rất nhiều, cho dù cung nhân hầu hạ bên cạnh Thôi Lệnh Cảnh đều được tuyển chọn kỹ lưỡng, có tướng mạo không kém.
Tuyết Nha mặc quần áo thái giám, rất sợ có người đem mình đi thiến, mấy ngày nay đều lo lắng, sau phát hiện không ai tới đem mình đi mới thở phào nhẹ nhõm. Thở phào xong lại không khỏi nghĩ đến khi nào mình mới có thể phục vụ tân đế.
Sau khi gặp Thôi Lệnh Cảnh vài ngày trước, em được giao công việc vất vả là quét sân. Hàng ngày lúc trời chưa sáng đã phải thức dậy, quét đến khi không còn một chiếc lá nào trên mặt đất mới được nghỉ, nếu bị phát hiện vẫn còn lá liền không được ăn cơm.