Thời gian từ từ trôi qua, Tuyết Nha quỳ trên tấm thảm mềm mại, không dám làm những động tác dư thừa.
Sau khi đến Thượng Kinh ngày hôm kia, trước khi có thể nhìn thoáng qua khung cảnh Thượng Kinh qua khe hở trên rèm xe, em đã bị nhốt lại, hôm nay lại bị mấy người đẩy vào bồn tắm cọ rửa, sau đó bắt em quỳ ở đây.
Cung điện được trang hoàng lộng lẫy, xà nhà được chạm khắc tinh xảo, màn lụa màu xanh buông xuống ẩn những đường chỉ vàng, trong không khí có hương thơm thoang thoảng, thảm lông chỉ có một màu duy nhất, không nhìn ra được là loại lông động vật nào, những cũng không hề có lông tạp, không cần nghĩ cũng biết là cực kì quý giá.
Những người hầu trong cung điện di chuyển nhẹ nhàng. Cung điện vô cùng yên tĩnh ngoại trừ tiếng lật sách của người ngồi trên ghế.
Khi Tuyết Nha sắp quỳ gối đến choáng váng, cuối cùng em cũng nghe thấy giọng nói của người phía trên.
"Ngươi tên là gì?"
Tuyết Nha nghe thấy câu này, em âm thầm véo chính mình một cái cho tỉnh táo. Hơn nửa tháng nay, mỗi ngày em chỉ được ăn hai bát cháo nhạt nhẽo, hôm nay lúc được đưa đến đây còn chưa uống một giọt nước nào.
"Tiện danh của tiểu nô là Tuyết Nha." Em run rẩy trả lời.
"Tuyết Nha? Là tên một loại trà, cũng khá tao nhã."
Giọng nói của thanh niên dừng lại một chút, "Ngẩng đầu lên."
Tuyết Nha lo lắng nuốt nước bọt rồi ngẩng đầu lên. Em liếc nhìn khuôn mặt của đối phương, lại nhanh chóng cụp mắt xuống.
Khi nhìn thấy Hạ Tục Lan vào đêm đó, em đã cảm thấy y rất đẹp. Bây giờ nhìn thấy y vào ban ngày, càng bị dung mạo đối phương làm kinh sợ. Hạ Tục Lan mặc bộ quần áo cũ màu xanh nhạt, tay cầm một cuốn sách, vẻ mặt bình tĩnh, so với Tuyết Nha đang mệt mỏi, y tinh thần sáng lán, như châu như ngọc.
"Ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi không được nói dối." Hạ Tục Lan nói.
Tuyết Nha mạnh mẽ gật đầu.
Hạ Tục Lan hỏi những chuyện liên quan đến đại thiện nhân, lúc hỏi về việc đại thiện nhân có thức dậy vào ban đêm không, Tuyết Nha lắc đầu nói: "Tiểu nô không biết."
Đôi mắt của Hạ Tục Lan dường như có thâm ý, "Ngươi không biết?"
"Tiểu nô... Tiểu nô chưa bao giờ hầu hạ ngài ấy buổi tối. Khi Gia bị mất ngủ sẽ kêu tiểu nô hát." Tuyết Nha không dám nói dối, thành thật đáp.
"Hát gì?" Hạ Tục Lan lại hỏi.
Tuyết Nha suy nghĩ một lúc, chọn ra một bài có lời có thể hát. Lúc đầu, em cũng từng xướng mấy tiểu khúc hạ lưu cho đại thiện nhân nghe, nhưng khi nghe thấy, lúc đầu ngài ấy cười, sau đó vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc, yêu cầu sau này đừng hát những bài như vậy nữa.
Tuyết Nha phản ứng rất nhanh, biết đại thiện nhân muốn nghe một bài hát nghiêm túc hơn nên vội vàng hát bài khác. Trong số đó, bài mà ngài ấy thích nghe nhất chính là "Tư oán."
Bài hát này nói về một nữ tử mến mộ một vị lang quân, dựa vào gia thế hiển hách để ở bên vị lang quân đó, nhưng hết thảy nhận được không phải đôi bên lưỡng tình tương duyệt, mà hai người trở nên oán hận lẫn nhau. Cuối cùng, người phụ nữ suốt ngày ở một mình trong căn phòng trống, hàng đêm xướng khúc "Tư oán" này.
Trả lời xong, cung điện trở nên im lặng.
Không biết đã qua bao lâu, gian ngoài có âm thanh truyền đến.
"Thái tử điện hạ cầu kiến."
Thái tử?
Tuyết Nha nhanh chóng cúi đầu xuống.
"Truyền."
Dù là ảo giác của Tuyết Nha hay gì khác, em đều cảm thấy giọng nói của Hạ Tục Lan lạnh lùng hơn trước.
Rèm châu lay động, có người sải bước đi vào, thiếu niên vẫn chưa đổi giọng, âm thanh vô cùng nhẹ nhàng: "Nhi thần thỉnh an á phụ."
Thái tử năm nay mười sáu, tên là Thôi Lệnh Cảnh, dung mạo nữ tính giống mẫu thân. Hắn đi vài bước đến chỗ Hạ Tục Lan, thấy có người đang quỳ trên mặt đất. Ánh mắt hắn đảo qua nhìn người dưới đất một vòng, hành lễ vấn an. Dưới mí mắt hiện rõ quầng thâm, giọng nói có chút khàn khàn: "Nhi thần cả đêm không ngủ, nghĩ rằng á phụ chắc hẳn cũng giống nhi thần nên học xong liền từ Thái Học tới đây."
Hạ Tục Lan gật đầu, "Ngươi là người hiếu thảo, nhưng vẫn cần bảo vệ thân thể. Vài ngày nữa, đại tang của phụ hoàng ngươi sẽ được tổ chức, đại điển đăng cơ của ngươi cũng sẽ được cử hành."
Thái tử nói vâng, lại nhìn người đang quỳ trên mặt đất, nói: "Á phụ, người này có phải là người đã hầu hạ phụ hoàng trước đây không?"
"Ừ."
Thái tử ánh mắt hơi động, sau đó ngẩng đầu lên: "Nhi thần to gan, muốn xin á phụ giao người này cho ta."
Không đợi Hạ Tục Lan đáp đã nói: "Phụ hoàng đã rời đi từ một năm trước, ngoài Vương công công đã theo hầu từ nhỏ thì chỉ còn mình nó. Bây giờ đã điều tra rõ phụ hoàng sống thọ và chết tại nhà, không liên quan đến người này, nhi thần nhớ phụ hoàng, muốn để hắn hầu hạ bên người, kể chuyện của phụ hoàng."
Tuyết Nha nghe được lời Thái tử nói, đôi mắt không khỏi sáng ngời, em tưởng rằng mình chết chắc rồi, không ngờ vẫn có đường lui.
Có vẻ như hắn là một người hiền lành tốt bụng, Thánh Thượng là một người tốt, con trai ngài hẳn cũng là một người tốt.
Mà Thái tử có chức vị như thế nào, Thái tử sắp sửa trở thành tân đế, đứng trên vạn người. Nếu có thể hầu hạ thật tốt cho Thái tử thì chẳng phải em sẽ ngày càng giàu có sao?
Chỉ trong chốc lát, tâm trí Tuyết Nha đã chuyển sang làm thế nào để phục vụ Thái tử thật tốt.
Nhưng giọng nói của Hạ Tục Lan khiến em tỉnh táo lại.
"Ngươi phải hỏi ý kiến
của nó." Giọng Hạ Tục Lan lãnh đạm, "Ngươi có muốn hầu hạ Thái tử không?"
Tuyết Nha dừng một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thanh niên xinh đẹp trước mặt, nở nụ cười: "Tiểu nô nguyện ý làm trâu ngựa cho Thái tử, vì Thái tử phân ưu."
Vừa dứt lời, ánh mắt của thanh niên đang nhìn em đã thay đổi. Trong mắt y dường như có sự giễu cợt và thương hại, nhưng ánh mắt đó biến mất quá nhanh trước khi Tuyết Nha có thể phân biệt rõ ràng, em nghe thấy Hạ Tục Lan nói.
"Vậy thì đưa nó đi đi."
Tuyết Nha nghe được điều này chỉ cảm thấy vui mừng, cũng không để ý đến ánh mắt cuối cùng của Hạ Tục Lan. Em cúi đầu đi theo hầu cận của Thái tử ra khỏi cung Ninh Phục.
Tuyết Nha tự hỏi, đến bên Thái tử đương nhiên sẽ tốt hơn ở lại với Hạ Tục Lan. Em và Hạ Tục Lan giống nhau đến năm phần, lại là người hầu hạ hoàng đế những ngày cuối đời, không biết chừng đối phương rất hận em, Thái tử đưa em đi, còn là cứu em khỏi bể khổ.
Em có thể chiếm được sự sủng ái của hoàng đế, có lẽ cũng sẽ dễ dàng lấy được sự sủng ái của Thái tử.
Nghĩ đến đây, Tuyết Nha lén lút ngước mắt lên nhìn thiếu niên mặc mãng bào màu vàng tươi trước mặt. Hắn có eo thon chân dài, như một cây trúc đang lớn mạnh, toát ra sức sống như sương sớm.
*
Cung điện của Thái tử ở phía Đông.
Vì vài ngày nữa sẽ tổ chức lễ đăng cơ nên Đông Cung lúc này rất ồn ào, náo nhiệt.
Thái tử không nhìn đám người quỳ dưới đất, đi qua hành lang, băng qua cầu, đi thẳng đến sảnh phụ.
Tuyết Nha đi theo Thái tử, không thể không nhìn cảnh xung quanh.
Nơi này đẹp quá, nước chảy mây trôi, thảm thực vật tươi tốt, vẻ đẹp lộng lẫy, không nơi nào không tinh tế, sang trọng. Tuyết Nha bị cảnh tượng này mê hoặc, một bên đi theo bước chân người khác, một bên trộm ngắm phong cảnh xung quanh.
Tiến vào cung điện, em vội vàng rũ mi mắt đi theo vào trong, khi nhận ra người trước mặt đã dừng lại, em cũng dừng lại theo. Ngay lúc đang do dự có nên quỳ xuống hay không, em liền nghe thấy một câu xen lẫn sự chán ghét nồng đậm.
"Mang roi của Cô tới đây."