Mặc dù Tuyết Nha đổ hết trách nhiệm lên Thôi Lệnh Cảnh nhưng thực ra trong lòng cũng không có bao nhiêu tự tin. Cơ thể em vẫn luôn run rẩy, truyền đến hai chân của Hạ Tục Lan.
Hạ Tục Lan nhìn xuống thiếu niên đang ôm chân mình. Từ góc độ của y, vừa lúc có thể nhìn thấy một nửa bờ vai trắng như tuyết không bị áo ngoài che khuất của Tuyết Nha. Lúc Tuyết Nha xông tới ôm chân y quá lo lắng, áo choàng em mặc vội vàng đã tuột xuống khuỷu tay, một lọn tóc buông xuống đôi vai mượt mà của em.
Mà trong lòng Tuyết Nha chỉ mong việc em dụ dỗ hoàng đế không bị phát hiện, không hề nhận ra rằng quần áo của mình đã xộc xệch. Sau khi đội nồi cho hoàng đế xong, em không khỏi lo lắng khi thấy Hạ Tục Lan vẫn im lặng, vội vàng ngẩng đầu nhìn đối phương, thấy y thần sắc mơ hồ nhìn em, càng thêm siết chặt quần áo của Hạ Tục Lan: "Thái hậu ca ca, người có thể đưa ta ra khỏi cung không? Ta không muốn ở lại đây nữa."
Lấy lui làm tiến, chứng tỏ rằng mình không có ý định quyến rũ hoàng đế.
Lời này vừa nói ra, rốt cuộc Hạ Tục Lan cũng phản ứng lại, nghiêng người đỡ Tuyết Nha đứng dậy, "Đừng sợ, ta nghe cung nhân nói, sau khi bệ hạ rời khỏi cung Ninh Phục tâm tình không tốt nên mới tới đây xem thử, bệ hạ đâu?"
"Bệ hạ say rượu nên ta đỡ hắn lên giường, ta rất cẩn thận, không làm bệ hạ bị ngã."
Hạ Tục Lan buông Tuyết Nha ra, quay người đi vào trong điện. Tuyết Nha quay đầu nhìn bóng lưng Hạ Tục Lan, muốn đuổi theo nhưng lại sợ nói nhiều làm nhiều sẽ đối phương nghi ngờ. Em đứng tại chỗ một lúc, mới nhận ra áo choàng của mình đã trượt đến khuỷu tay, liền nhanh chóng kéo lên, chỉnh lại quần áo, sau đó ngẩng đầu sờ tóc, vén một lọn tóc bị xõa xuống ra sau tai.
Em vừa mới sửa sang xong, Hạ Tục Lan cũng từ bên kia đi ra, "Bệ hạ quả nhiên say rồi, lát nữa ta sẽ mời thái y đến chăm sóc cho ngài ấy."
Tuyết Nha nghe vậy chỉ biết gật đầu.
Hạ Tục Lan dừng một chút, "Đêm nay nhất định ngươi bị dọa sợ rồi, về nghỉ ngơi trước đi."
Tuyết Nha gật đầu, sau lại lắc đầu, thật cẩn thận nói: "Bệ hạ sau khi tỉnh lại liệu có phạt ta không?"
"Bệ hạ vốn tửu lượng không tốt, mỗi lần uống say đều không nhớ những gì đã xảy ra trước đó. Ngươi yên tâm, sẽ không ai nói ra chuyện đã xảy ra tối nay." Hạ Tục Lan nói lại những gì y đã nói trước đó, "Ngươi trở về nghỉ ngơi đi."
Tuyết Nha mơ hồ cảm thấy rằng tâm tình Hạ Tục Lan lúc này không tốt lắm, cho nên không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn rời đi, trước khi đi còn cố ý nói một câu: "Cảm tạ Thái hậu ca ca."
Trở lại phòng mình Tuyết Nha vẫn còn thấy sợ hãi. May mắn hôm nay em phản ứng nhanh, lừa được Hạ Tục Lan, cũng may là Thôi Lệnh Cảnh không nhớ gì sau khi uống rượu.
Sau khi tắm xong, Tuyết Nha nằm trên giường, dần dần mới cảm thấy hơi say, em ngáp dài dụi mặt vào chăn, đột nhiên nghĩ tới Hạ Tục Lan.
"Thật là ngốc."
Ngày hôm sau rời giường, Tuyết Nha lo lắng một lúc, nhưng sau khi phát hiện ra Thôi Lệnh Cảnh cả ngày đều không tìm em gây chuyện, trái tim lo lắng cuối cùng cũng yên ổn. Mấy ngày tiếp theo, Thôi Lệnh Cảnh không có triệu Tuyết Nha, mãi đến ngày thứ sáu, mới truyền Tuyết Nha đến đình hóng gió.
Khi Tuyết Nha đến, Thôi Lệnh Cảnh đang ngồi trong đình, trước mặt có mấy tên thái giám đang đứng, trong đó có một số tiểu thái giám đang cầm những cuộn giấy cao gần bằng người. Hai đại thái giám bên cạnh mở cuộn giấy trong tay ra cho Thôi Lệnh Cảnh xem, trong tranh là thiếu nữ mặc y phục hoa lệ.
Tuyết Nha đoán được hắn đang làm gì, em bước nhẹ về phía trước hành lễ với Thôi Lệnh Cảnh, "Nô tài thỉnh an bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Đứng lên đi." Thôi Lệnh Cảnh miễn cưỡng nói một câu, liền vẫy vẫy tay, hai thái giám thấy thế chỉ có thể cuộn cuộn giấy trong tay ném xuống đất, trên mặt đất còn có một đống cuộn giấy như thế.
Hai đại thái giám lấy cuộn giấy khác từ trong tay các tiểu thái giám rồi mở nó ra. Thôi Lệnh Cảnh nhìn Tuyết Nha, móc ngón tay. Tuyết Nha không rõ nguyên do đi tới, nhưng Thôi Lệnh Cảnh lại nhét một cây bút vào tay em, "Ngươi, viết "xấu" lên tất cả mấy cuộn giấy dưới đất."
Tuyết Nha nhìn chiếc bút lông được nhét vào tay, có chút nghi ngờ mình nghe nhầm, "Viết xấu?"
"Ừ." Thôi Lệnh Cảnh nói.
"Tại sao ạ?" Tuyết Nha cảm thấy cô gái trên hai bức họa vừa nhìn thấy khá xinh đẹp mà.
Thôi Lệnh Cảnh nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn, "Ngươi dám hỏi tại sao?"
"Nô tài không dám." Tuyết Nha nhanh lắc lắc đầu, xoay người liền tuân theo lệnh của Thôi Lệnh Cảnh. Trên mặt đất có quá nhiều bức họa, em không có thời gian nhìn kỹ khuôn mặt của những cô gái kia, chỉ vội vàng viết chữ "xấu" lên cuộn giấy vẽ đối phương. Việc này kéo dài đến tận hoàng hôn, Thôi Lệnh Cảnh cũng đã sớm rời đi.
Tuyết Nha xoa xoa cánh tay đau nhức của mình, nhìn tiểu thái giám cất những bức tranh đi, nhịn không được hỏi: "Những cô gái này là tú nữ sao?"
Tiểu thái giám liếc mắt nhìn em nói, "Đúng vậy, chỉ là ngươi sẽ gặp rắc rối."
"A?" Tuyết Nha ngạc nhiên, "Sao ta lại gặp rắc rối?"