Qua Tết Trung thu, cái nóng ở huyện Khánh đã dịu đi, hoa quế thơm ngát, trăng thanh gió mát, là một cảm giác rất dễ chịu.
Nhưng trong một ngôi nhà dân nho nhỏ ở huyện Khánh lúc này có không dưới ba lớp thiết kỵ binh bao quanh từ trong ra ngoài, lớp trong cùng còn có một tầng thị vệ thắt lưng đeo kiếm.
Trong số họ, chỉ cần hai, ba người rút đao ra cũng đủ để khiến Tuyết Nha run như cầy sấy.
Tuyết Nha sống đến nay là 16 tuổi cũng chưa từng gặp phải loại chuyện như thế này.
Tuyết Nha xuất thân là một thanh quan, từ nhỏ đã sống ở Câu Lan Viện. Thanh quan bình thường qua 15 tuổi sẽ bắt đầu treo biển hành nghề. Nhưng Tuyết Nha có vận khí tốt, ngày đầu tiên treo thẻ bài đã được một đại thiện nhân ốm yếu bệnh tật mua đi.
Đại thiện nhân không chỉ có tấm lòng nhân hậu mà còn có khuôn mặt hiền lành. Tuyết Nha đã chuẩn bị tốt để hiến thân, nhưng cậu không ngờ đại thiện nhân mua mình không phải để hầu ngủ, mà chỉ cần cậu hầu hạ bên người.
Nói đến hầu hạ thì đều là những công việc không quan trọng như xướng tiểu khúc, châm trà.
Đại thiện nhân rất chiều chuộng cậu, nói nặng một câu cũng không nỡ. Ở bên đại thiện nhân được một năm, Tuyết Nha gần như đã quên đi những tháng ngày đau khổ mười lăm năm trước đó, cả ngày giống như con công nhỏ xòe đuôi.
Tiểu quan bình thường được chuộc thân không thể tùy ý rời khỏi nhà, cả ngày bị giam trong nhà nhỏ tường bao tứ phía, nhưng Tuyết Nha không cần vậy, miễn là cậu đội mạn che mặt và mang theo người hầu thì có thể tùy ý lên phố.
Nhưng những ngày thoải mái như vậy thật quá ngắn ngủi đối với Tuyết Nha, đại thiện nhân đã đột ngột qua đời vào tối nay. Tuyết Nha còn chưa kịp khóc, đã có hàng chục người xông vào căn nhà nhỏ, họ đều cao lớn, trên thắt lưng đeo đao, vẻ mặt hung thần ác sát, đến mức hai chân Tuyết Nha mềm nhũn yếu ớt ngã xuống đất, không hề có sức phản kháng bị họ kéo tóc lôi vào trong viện.
Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cậu không hiểu rõ. Sau gáy có thanh đao lớn, nặng đến mức cậu không dám ngẩng đầu lên. Đầu gối đau, chân thì tê dại, cuối cùng cậu cũng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"...Người này là một thiếu niên được bệ hạ mua về để nghe hát. Trước khi mua đã kiểm tra qua gia thế, xuất thân nô tịch, mẹ là kỹ nữ, không rõ cha là ai, từ nhỏ lớn lên ở Hồng Nguyệt Lâu..."
Giọng nói này thuộc về Vương quản gia ở bên cạnh đại thiện nhân. Vương quản gia xưa nay không thích cậu.
Tuyết Nha nghe thấy lời của Vương quản gia liền ngẩn người.
Bệ hạ?
Có phải cậu nghe nhầm không? Nhưng cậu còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng về việc này thì đã nghe Vương quản gia nói: "Dù sao cũng chỉ là tịch nô, tướng quân tùy tiện xử lý là được."