- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thế Thân Của Thiên Kim Tiểu Thư Không Thể Chạm Tới
- Chương 61: Cao Tuyết muốn đồ trang sức
Thế Thân Của Thiên Kim Tiểu Thư Không Thể Chạm Tới
Chương 61: Cao Tuyết muốn đồ trang sức
Sau giờ học, ba người vây quanh An Tình, không ngừng hỏi, người cô muốn lấy là ai, An Tình không trả lời, chỉ nói đến ngày cưới thì sẽ biết.
Sau giờ học, An Tình nhận được điện thoại của bệnh viện, bố cô phải đi kiểm tra, không có người nhà đi cùng, muốn cô đến bệnh viện.
An Tình nhíu mày hỏi: “Em gái tôi đâu? Cô ấy không ở lại bệnh viện với bố tôi sao?”
“Cô ấy vẫn không nghe điện thoại, cũng không đến bệnh viện.”
Trái tim An Tình lỡ một nhịp lên, đôi mắt lạnh như băng khẽ run rẩy, em gái cô không thể nào để bố bị bệnh mà mặc kệ ở bệnh viện.
Cô ấy có thể đi đâu?
Sau khi cúp máy, cô bước ra khỏi trường và bắt taxi đến khách sạn.
Đi lên tầng nơi An Ý ở.
Vừa mở cửa phòng, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
An Ý nằm trên giường, nghe được động tĩnh, xốc chăn lên, nhìn thấy An Tình đi vào.
Giọng nói yếu ớt, cô ấy hét lên: “Chị ơi.”
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của An Ý trong căn phòng thiếu ánh sáng.
An Tình khẩn trương đi tới, ngửi thấy mùi rượu trên người cô, tâm lo lắng cũng ổn định một chút: “Chuyện gì xảy ra với em thế, sao lại uống nhiều rượu như vậy?”
An Ý tựa vào gối đầu, cằm mượt mà, trở nên nhọn hoắt, dưới mí mắt là màu xanh đen, yếu ớt nói.
“Đêm qua, ở trong thang máy đυ.ng phải một người đàn ông, miệng không ngừng gọi em là bà chủ, còn kéo em lên sân thượng, tham gia tiệc đồ bơi.”
An Tình mặt mày khẽ nhíu, xem ra là đυ.ng phải Thiên Hữu, còn nghĩ An Ý chính là cô.
“Các em chơi đến mấy giờ?”
An Ý bĩu môi hơi nhợt nhạt: “Em cũng không biết, cho đến khi trời sắp sáng, dì vệ sinh của khách sạn, đánh thức em dậy, đưa em trở về phòng.”
Cô giúp An Ý đắp chăn lại: “Em nghỉ ngơi trước đi, chị đến bệnh viện cùng bố đi kiểm tra.”
Nói xong, không đợi An Ý đáp lại, đứng dậy rời khỏi phòng.
Đi thang máy đi tới tầng của Thiên Hữu, tiếng gõ cửa lớn, đánh thức mọi người xung quanh phòng Thiên Hữu.
Mọi người mở cửa, không ngừng oán giận, nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của An Tình, tất cả đều ngậm miệng lại, đóng cửa trở về phòng.
Thiên Hữu ôm đầu tổ gà, chậm rãi mở cửa phòng.
Nhìn thấy An Tình, khóe miệng lộ ra tươi cười, chào hỏi: “Bà chủ, sớm như vậy mà.”
An Tình một cước đá Thiên Hữu trên mặt đất, giọng nói lạnh như băng, lạnh xuyên vào xương cốt: “Về sau, không được phép uống rượu nữa.”
Thiên Hữu sờ sờ cơ bắp đau nhức không chịu nổi.
Nhìn chân An Tình mảnh khảnh thon dài, sức lực này cũng không hề nhẹ, Thiên Hữu kêu rên nói: “Bà chủ, cô bị sao vậy?”
“Sau này không được phép uống rượu.” An Tình lặp đi lặp lại nói
“Hôm qua không phải cô uống rất vui sao? Hơn nữa tửu lượng của cô từ khi nào lại trở nên tệ như vậy?” Thiên Hữu vừa nói vừa vịn vách tường đứng lên.
An Tình thoáng cái tỉnh táo lại, Thiên Hữu không biết cô còn có một người em gái sinh đôi.
“Tôi đang cai rượu, sau này không có việc gì, không cần hẹn tôi uống rượu.”
Thiên Hữu kinh ngạc nhìn An Tình, đôi mắt hoa đào kia nhướng lên, anh ấy nhớ rõ khi bà chủ ở chiến khu, uống rượu khí thế hào hùng, không thua người đàn ông nào.
Nhưng anh ấy cũng không dám phản bác, bởi vì anh ấy biết tính cách An Tình nói một không hai, ngẩng cái đầu tổ gà lên: “Đã rõ, thưa bà chủ.”
Nói xong, mới nhớ tới mình còn đang cởi trần, anh ấy xoay người, cầm lấy quần áo trên sô pha mặc vào, nhìn đồng hồ đeo tay đầy kim cương: “Bà chủ, buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm nhé.”
Thiên Hữu thật lâu không nghe thấy tiếng đáp lại, xoay người đã không còn thấy bóng dáng An Tình ở cửa phòng.
An Tình bắt xe đến bệnh viện, nhìn thấy An Thế Kiệt bất an ngồi trên giường bệnh.
Nhìn thấy An Tình, An Thế Kiệt sốt ruột hỏi: “An Ý đâu?”
“Không sao đâu ạ, con bé tham miệng, uống chút rượu.”
Trái tim an Thế Kiệt đang treo lơ lửng, trùng xuống: “Buổi sáng, lúc y tá đưa ta đi làm dụng cụ trị liệu, không thấy An Ý, ta nghĩ có thể con bé vẫn còn đang ngủ, nên không gọi điện thoại cho con bé, sau khi trị liệu xong, người vô cùng mệt mỏi, ngủ mãi đến khi y tá gọi ta dậy, đi kiểm tra, mới phát hiện An Ý không đến, y tá gọi điện thoại rất lâu, vẫn không có ai nghe máy, ta mới nhờ y tá gọi điện thoại cho con.”
An Tình đặt hộp cơm trong tay lên bàn.
“Con dẫn bố đi kiểm tra trước.”
“Không cần, y tá đã dẫn ta đi kiểm tra xong rồi.”
An Tình mở hộp cơm ra, đưa tới trong tay An Thế Kiệt: “Vậy bố ăn cơm đi!”
“Em gái con đã ăn cơm chưa?”
An Tình gắp miếng sườn hầm mềm vào bát An Thế Kiệt: “Bố không cần lo lắng cho con bé, con đã gọi đồ ăn mang đi đến đó rồi.”
Nhìn An Thế Kiệt ăn cơm xong, cùng ông ấy nói chuyện một chút.
Nhìn thần sắc ông ấy còn có chút mệt mỏi, nên để cho ông ấy nghỉ ngơi.
Tắt đèn và rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi Hà Dĩ San làm ầm ĩ trong phòng bệnh lần trước, cô cố ý thay đổi phòng bệnh đơn cho An Thế Kiệt.
Điều này không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của người khác cũng không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của ông ấy.
An Tình đeo túi xách, đứng ở cửa thang máy chờ thang máy, thang máy không đến, nhưng Cao Tuyết thì có.
Cao Tuyết làm trợ lý thực tập cho bác sĩ ở bệnh viện, học thực hành.
Vốn dĩ cô ta không có tư cách tới đây, bệnh viện thấy thành tích học tập xuất sắc của cô ta, mới phá lệ bảo cô ta đến bệnh viện thực tập.
Cô ta đã bận rộn cả ngày, và bây giờ cô ta bị đau nhức cả người.
Không nghĩ tới lại gặp được An Tình ở đây, nghĩ đến việc Hứa Hi chú ý đến cô, tâm trạng cô ta như rơi xuống đáy vực.
Thấy cửa thang máy mở ra, hai người cùng nhau đi vào.
An Tình đè mũ bóng chày trên đầu, che đi hơn phân nửa khuôn mặt của cô, chỉ nhìn đến hàm dưới tinh xảo của cô.
Lúc này, điện thoại di động của Cao Tuyết vang lên, cô ta mở ra, là tin nhắn gửi cho người nổi tiếng đến tham gia vũ hội.
Lễ phục dạ hội tùy chỉnh đã được đưa tới, nhưng An Tình còn chưa đưa trang sức cho cô ta.
Mắt thấy thời gian vũ hội càng ngày càng gần, cô ta chậm rãi mở miệng, giọng điệu cao ngạo: “An Ý, mấy bộ trang sức kia khi nào thì đưa cho tôi?”
An Tình nghiêng đầu, cái miệng màu hồng nhạt khinh thường nhếch lên: “Đó là đồ của tôi, muốn cho thì cho, không muốn cho thì không cho.”
Cao Tuyết giận tím mặt, ngực không ngừng phập phồng: “Đó là của hồi môn mà nhà họ Tống cho cô mà.”
“Đúng vậy! Đó là của nhà họ Tống cho tôi, cô có tư cách gì lấy nó đi.” An Tình hai tay đút túi, tựa vào lan can.
Cao Tuyết tức giận lớn tiếng hét lên: “Cô nghĩ rằng cô là ai, nếu như không phải vì nhà họ Cao, cô có thể có trang sức xa hoa như vậy, lấy đi cái gì, tôi chẳng qua là mượn đeo vài ngày thôi.”
Không gian thang máy nhỏ hẹp, giọng của Cao Tuyết bén nhọn đặc biệt chói tai.
An Tình thờ ơ ngẩng đầu lên, ngón tay trắng nõn móc lỗ tai: “Không cần nói lớn như vậy, tôi nghe được mà.”
Nói xong, tùy ý nhướng mắt: “Còn nữa, những đồ trang sức kia tôi không muốn cho mượn, con người tôi thích sạch sẽ, không thích đeo trang sức người khác đã đeo.”
Nhìn thấy bộ dáng lạnh như băng, kiêu ngạo của An Tình, Cao Tuyết nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt càng ngày càng âm trầm.
Nhưng nghĩ đến vũ hội, cô ta không thể không nhịn, cô ta có thể đi tham gia vũ hội lần này, là bởi vì An Ý sắp gả vào nhà họ Tống.
Mọi người nể mặt nhà họ Tống, cho cô ta một vé vào sân.
Đến ngày đó, tất cả những người nổi tiếng hàng đầu thủ đô đều sẽ đến, ngay cả một bộ trang sức cao cấp mà cô ta cũng không có.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thế Thân Của Thiên Kim Tiểu Thư Không Thể Chạm Tới
- Chương 61: Cao Tuyết muốn đồ trang sức