Đôi môi đỏ thẫm của An Tình như tàn dương cong lên, đi theo người giúp việc phía trước, đi về phía phòng An Ý.
Thấy bộ dáng này của cô, Hà Dĩ San hướng về phía bóng lưng cô, không thể nhịn được lớn tiếng gầm lên: "Rốt cuộc con có phải là con gái ta, An Ý hay không.”
An Tình đã đi xa lớn tiếng trả lời: "Bà đoán xem.”
Nhìn thấy bóng lưng An Tình rời đi, người giúp việc lại bắt đầu tụ tập lại với nhau bắt đầu thì thầm thảo luận.
Thì ra người vừa mới vào cửa chính là An Ý tiểu thư.
Bình thường An Ý ở Cao gia, không làm người ta chú ý lắm.
Ngày thường ngoại trừ thời gian ăn cơm người giúp việc trong nhà rất ít khi nhìn thấy bóng dáng của cô.
Ngay cả khi gặp phải trong biệt thự An Ý cũng cúi đầu vội vàng đi tới.
Bởi vậy, rất ít người từng nhìn thấy khuôn mặt của An Ý. Không nghĩ tới hôm nay cô gái xinh đẹp xuất hiện trong biệt thự này lại là An Ý tiểu thư.
Hà Dĩ San phiền não xoa xoa huyệt thái dương, nhìn người giúp việc cách đó không xa, lớn tiếng quát lớn: "Công việc của các ngươi đều đã làm xong, tất cả đều ở đây.”
Mọi người từ trong tiếng lửa giận của Hà Dĩ San phản ứng lại, lập tức giải tán, mỗi người bắt đầu làm công việc của mình.
An Tình đi theo người giúp việc một đường đi, Cao gia trang trí khác biệt, cổ điển mà xa hoa, rất tráng lệ.
Người giúp việc dừng lại trong một căn phòng ở góc sâu nhất của biệt thự mở cửa.
An Tình theo đi vào, phòng rất đơn giản, không có trang trí dư thừa.
Ngay cả phòng của giúp việc cũng không bằng, trong lòng An Tình vô cùng hối hận.
Cô quan tâm quá ít đến An Ý: "Cô để balo ở đó đi!”
Nhìn thấy khí tức lạnh như băng cả người An Tình, người giúp việc bối rối đặt balo lên giường, bàng hoàng đi ra khỏi phòng.
Rốt cuộc là ai nói tam tiểu thư nhát gan, ngay cả lời nói cũng không dám lớn tiếng, theo cô ta nhìn quả thực là sát thần.
Ngửi thấy mùi mồ hôi hôi thối nồng nặc truyền đến trên người, An Tình buông điện thoại di động đi vào phòng tắm, xả bồn tắm đầy nước.
Cô đi đến trước gương, cởi mũ bóng chày ra xuất hiện trong gương là làn da trắng.
Trên gương mặt to bằng bàn tay ngũ quan tinh xảo, mái tóc dài mềm mại xõa tung bên hông, không thể nói rõ vẻ đẹp.
An Tình hai tay buộc tóc lêи đỉиɦ đầu, chân trắng nõn mềm mại bước vào bồn tắm tràn đầy hương hoa hồng.
Ngửi thấy mùi thơm nồng nặc, cô ngửa đầu nhắm hai mắt lại.
Nước ấm trong bồn tắm bao bọc thân thể mệt mỏi của cô, làm cho cô cảm thấy vô cùng thả lỏng, mông lung nằm trong bồn tắm ngủ thϊếp đi.
Ngoài cửa phòng tắm truyền đến tiếng bước chân, người giúp việc ở ngoài cửa nói: "Tam tiểu thư, cơm tối đã chuẩn bị xong. Nếu như cô tắm rửa xong, có thể xuống lầu dùng cơm.”
An Tình mở hai mắt lười biếng: "Tôi biết rồi, lát nữa tôi xuống.”
Người giúp việc nhận được hồi âm nhẹ nhàng đi xuống lầu.
Cô đứng dậy từ bồn tắm, lấy khăn tắm màu trắng trên kệ quấn quanh vóc dáng mảnh khảnh và cao gầy.
Trở về phòng thay áo sơ mi trắng và váy denim màu xanh.
Trong nháy mắt An Tình đi xuống cầu thang, phòng khách náo nhiệt yên tĩnh lại.
Ánh mắt tà khí của cô nhìn vào sàn nhảy trong phòng khách, nam nữ bưng ly rượu, đẩy chén đổi chén.
Cô vừa mới đi xuống cầu thang, cách đó không xa có một đám người đi tới, nhìn thấy An Tình trước mặt, mọi người không nhận ra đều tò mò không thôi.
Bọn họ đem tầm mắt tập trung trên người An Tình, mái tóc dài của cô xõa vai, da thịt trắng nõn, ngũ quan lập thể ở trong đám người đặc biệt bắt mắt, hấp dẫn ánh mắt của mọi người ở đây.
Cao Tuyết trong đám người nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đi ra, từ trên xuống dưới đánh giá An Tình, cuối cùng ánh mắt ghen tị ác độc dừng lại trên mặt An Tình.
Nha đầu chết tiệt này ngày thường trán dày cộp che đi nửa khuôn mặt của nàng, lúc đi cho tới bây giờ đều là cúi đầu.
Hôm nay cô từ trong miệng Hà Dĩ San biết, An Ý trở về Nhà họ Cao, cố ý mang theo bạn học trong lớp đến nhà, muốn tiếp tục nhục nhã cô.
Không nghĩ tới vịt con xấu xí cũng sẽ có ngày thiên nga trắng, trên mặt phảng phất giống như bị người tát mấy cái, nóng rát đau đớn.
Cô vây quanh An Tình hai vòng, không khỏi thổn thức: "Đây không phải là Tam tiểu thư Nhà họ Cao chúng ta an ý sao? -
Tất cả mọi người đều không dám tin nhìn về phía người trước mặt.
"Không nghĩ tới An Ý lại xinh đẹp như vậy."
Nghe được tiếng khen ngợi của mọi người, khóe miệng An Tình nhếch lên nụ cười tà mị.
Trần Đình bên cạnh Cao Tuyết, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của An Tình.
Gia đình cô không tốt, để có được một số tài nguyên, cô đã phải đi lấy lòng Cao Tuyết.
Mỗi lần Cao Tuyết khi dễ An Ý, trong lòng cô rất thống khoái, hiện giờ An Ý càng ngày càng xuất sắc, ghen tị trong lòng cô thế nào cũng không đè nén được.
Vì thế liên tục châm chọc: "Nghe nói, anh muốn gả cho Tống Triết. -
Người trong đám người không khỏi phát ra thanh âm tiếc hận, Tống Triết là con trai của Tống gia nhị phòng, thanh danh kia của hắn, mọi người đều biết.
Nhìn ánh mắt An Tình, thương hại vài phần.
Thấy An Tình trầm mặc không nói, Trần Đình càng kiêu ngạo: "Sao lại không nói lời nào, tuy rằng thanh danh Tống Triết không tốt lắm, nhưng cũng là quý tộc nhà giàu, ngươi gả qua, nửa đời sau khẳng định ăn uống không lo. -
An Tình biết cô ta là ai, chó săn bên cạnh Cao Tuyết, thường xuyên giúp cô làm những chuyện không thể nhìn thấy người khác: "Nói chuyện với người khuyết tật trí tuệ của anh, chỉ biết vũ nhục chỉ số thông minh của tôi. -
"Anh", Trần Đình tức giận giơ tay lên, đưa tay túm lấy mái tóc đen nhánh xinh đẹp của An Tình.
Bạn học bên cạnh thấy hai người xảy ra mâu thuẫn, đi tới kéo Trần Đình.
Cao Hoa Vinh nghe được động tĩnh bên này, sóng vai đi tới với Hà Dĩ San.
Nhìn thấy An Ý bị đám đông vây quanh, Hà Dĩ San lộ ra ánh mắt chán ghét.
Mới trở về liền gây chuyện, hiện tại càng ngày càng không để cho người ta bớt lo lắng.
Cao Tuyết chạy đến bên cạnh Cao Hoa Vinh, ôm lấy cánh tay anh, nhẹ giọng nức nở.
"Baba, con biết, gả An Ý vào Tống gia, là nhà họ Cao chúng ta có lỗi với cô ấy."
Nói xong, lộ ra vẻ mặt ủy khuất: "Chỉ cần muội muội có thể giải sâu, ta để cho nàng mắng thêm hai câu. -
Sắc mặt Cao Hoa Vinh trong nháy mắt trầm xuống, hắn làm như vậy quả thật làm cho An Ý.
Vì lợi ích của Cao gia mà hy sinh chính mình, nhưng mấy năm nay hắn tự cho là không thẹn với lương tâm.
Cho mẹ con họ cơm áo gạo tiền, sống một cuộc sống mà mọi người đều hâm mộ.
Bây giờ An Ý đã như vậyLàm, là muốn hắn không xuống đài được.
Hà Dĩ San ở một bên nhìn Cao Hoa Vinh khí không nhẹ, tim lộp bộp một chút.
Vội vàng đi tới, lớn tiếng quát lớn an tình: "Còn không mau xin lỗi tỷ tỷ ngươi. -
An Tình liếc mắt nhìn Hà Dĩ San, không để ý tới.
Nàng không chút để ý ngồi trên ghế, tay tùy ý gác lên ghế dựa, cả người nhìn qua, trong tà khí lộ ra dual.
Đôi mắt Lưu Chuyển của An Tình liếc qua Cao Tuyết: "Vì công ty sắp phá sản, gả vào Tống gia hẳn là Cao Tuyết mới đúng, như vậy càng có thể biểu hiện thành ý, được đầu tư nhiều hơn. Nói đến đây, An Tình cúi đầu cười ra tiếng.