Chương 25: Chạy trốn

An Tình vừa dứt lời, bốn người mượn dáng người nhỏ nhắn đẩy đám đông trên đường phố ra, ra sức chạy về phía trước.

Tống Triết nhìn thấy mấy người An Tình xuyên qua đám người, nhanh chóng không còn nhìn thấy bóng dáng liền nhảy như sấm sét và hét lên với vệ sĩ phía sau tôi: "Bắt chúng lại cho tôi."

Trong lúc nhất thời, đường lớn náo nhiệt, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên.

An Tình tránh xảy ra tai nạn giẫm đạp nên chạy đến chỗ trống trải. Cô vẫn duy trì tiết tấu, tốc độ rất nhanh. Còn đám vệ sĩ kia ở phía sau đuổi theo không rời.

Ban đầu đám vệ sĩ kia còn có thể đuổi kịp vây quanh bờ sông chạy vài vòng, dần dần đám người lưng hổ lưng gấu chân bắt đầu nặng nề mỏi nhừ, thở hồng hộc đứng ở đó: "Nha đầu này tốt nghiệp trường thể chất hả? Sao có thể chạy nhanh như vậy?"

“Thật sự là xem thường nha đầu này.”

Tống Triết chạy theo tới, nhìn thấy đám vệ sĩ chân mềm nhũn đứng tại chỗ. Trong lòng cơn giận dữ thiêu đốt, một cước đá vào mông tên đứng đầu: “Còn không mau đuổi theo, sững sờ ở đây làm gì?”

Người đứng đầu chỉ vào An Tình đang đang chạy như bay về phía trước: “Anh nhìn tốc độ của nha đầu này xem, thật sự không thể theo kịp.”

Tống Triết hừ lạnh một tiếng, cằm vì tức giận đến run rẩy: "Ai bắt được cô ta tôi sẽ trọng thưởng”

Trong đám đông, không biết ai hét lên: "Đuổi theo!"

Trong nháy mắt một đám đàn ông giống như gà đá máu lửa.

Tống Triết hào phóng nổi danh, anh ta nói trọng thưởng thì nhất định sẽ rất hậu hĩnh.

Cao Nghị đứng ở ven đường trợn mắt há hốc mồm nhìn một đám nam nhân đuổi theo một cô gái nhỏ.

Nhìn thấy kí hiệu đặc biệt trên quần áo họ, anh ta khẽ nói: “Thiếu gia, đây hình như là vệ sĩ của Tống gia.”

“Ừ.”

Tống Hàn thản nhiên đáp một tiếng lộ ra âm thanh thâm trầm.

Nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé của An Tình, đôi mắt đen nhánh của anh thoáng sâu thẳm. Tiếp xúc với tiểu nha đầu này lâu như vậy mới phát hiện cô ngóc này không đơn giản.

"Chúng ta ngồi xe đi theo xem đã xảy ra chuyện gì."

An Tình đối với con đường gần trường học không quen thuộc lắm chạy tới một nhà máy bỏ hoang. Cô đứng dưới ánh đèn mờ nhạt, lạnh lùng nhìn vệ sĩ càng chạy càng đến gần.

Tên đứng đầu nhìn thấy An Tình mặt không biến sắc, cũng không chạy nữ liền dừng lại. Anh ta thở hồng hộc nằm trên mặt đất, sắc mặt đỏ bừng. Mồ hôi to bằng hạt đậu từ trên trán rơi xuống.

Anh ta chưa bao giờ thấy một cô gái có thể chạy nhanh đến như vậy.

Đám vệ sĩ của bọn họ đều là lính đánh thuê nước ngoài được Tống gia thuê làm vệ sĩ, quanh năm ở chiến trường nhưng chạy không bằng cô nhóc này.

Sau đó ngồi xe đuổi theo đến, thân hình mập mạp của Tống Triệt từ trên xe đi xuống.

Chạm đến ánh mắt lạnh băng, sâu thẳm của An Tình. Trái tim anh ta nhịn không được thoáng run rẩy, nhưng nhìn thấy có nhiều vệ sĩ như vậy, lá gan lại to hơn một chút.

Toàn thân An Tình tản ra hơi thở lạnh lẽo, thân ảnh cao ngạo đứng dưới ánh đèn khinh bỉ nhìn Tống Triết: “Thế nào? Lần trước bị tôi đánh còn chưa đủ sao? nay lại chạy tới tận đây tìm.”

“Ai tìm ai còn chưa biết.” Nói xong, Tống Triết nhìn vệ sĩ nằm ngổn ngang trên mặt đất.

"Lần trước là tôi xem thường cô. Lần này tôi có sự chuẩn bị mà đến, xem cô chạy đi đâu."

Vệ sĩ phía sau anh ta chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên đi về phía An Tình.

Khóe miệng An Tình kéo lên lộ ra sự lạnh lùng, hai tay đem mái tóc dài xõa tung bên hông buộc thành búi củ tỏi.

Thân hình của cô nhanh chóng di chuyển bước chân tiến về phía trước, nâng cánh tay gầy mà mạnh mẽ lên vung nắm đấm hung hăng đánh vào tên cầm đầu.

Tên cầm đầu hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

Thấy thế, vệ sĩ phía sau không dám xem thường An Tình, mang theo vài phần cảnh giác.

Một nhóm người xông về phía An Tình. An Tình nhặt dây thừng bị vứt bỏ trên mặt đất, rất nhanh đi qua trói mấy tên vệ sĩ xông tới trước.

Sau đó cô nhảy lên, đối đầu với mấy tên vệ sĩ vẫn không biết sợ là gì. Vung từng quyền nắm đấm.

Nhất thời, tiếng kêu rên của vệ sĩ vang lên. Nhìn thấy một màn này, Tống Triết khẽ nuốt nước miếng.

Em gái này quá hoang dã.

Đôi mắt An Tình đỏ tươi như nhuộm một tầng máu tươi, giữa hai hàng lông mày tràn đầy hơi lạnh như băng, chậm rãi đi về phía Tống Triết.

Tống Triết tim vọt lên cổ họng, cả người khẩn trương run rẩy: "Cô đừng tới đây, tôi nói cho cô biết. Đắc tội Tống gia, cô sẽ không được ích lợi gì đâu"

Nói xong anh ta liền xoay người chạy về phía sau.

Lúc này, Cao Nghị lái xe chạy tới nhìn thấy bóng dáng hoảng hốt của Tống Triệt liền dừng xe lại.

Cao Nghị nương theo đèn flash, nhìn thấy Tống Hàn ngồi ở ghế sau xe, khuôn mặt trong vắng lạnh lùng.

Tống Triết tựa như nhìn thấy cứu tinh, hoảng hốt đi tới mở cửa xe. Bởi vì quá khẩn trương, cửa xe mở mãi cũng không xong.

An Tình chạy tới, ngón tay mảnh khảnh xách cổ áo Tống Triết lên, ném anh ta sang một bên.

Tống Triết nhất thời thẹn quá hóa giận. Từ nhỏ đến lớn, bất kể là ở nhà hay ở bên ngoài, ai mà không cung phụng anh ta. Loại đãi ngộ này, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải.

"An Ý, cô đừng quá đáng."

"Là anh mang theo một đám người đến làm khó tôi, giờ còn nói tôi quá đáng." Nói xong, An Tình đi tới một cước giẫm lên ngực Tống Triết.

Bộ dáng ỷ thế hϊếp người của An Tình rơi vào tầm mắt Tống Hàn lại ngoại lệ hấp dẫn người khác.

"Chậc chậc! Thiếu gia, nữ sinh thô lỗ như vậy sao này ai mà dám cưới." Cao Nghị cảm thán nói.

Tống Hàn không để ý tới, mím chặt môi bước xuống xe.

Tống Triết nằm trên mặt đất, nhìn thấy Tống Hàn liền há miệng kêu cứu.

An Tình nhấc chân lên, thở hổn hển nhìn mặt anh.

Nhất thời, Tống Triết miệng phun máu tươi.

Chốc lát sau, trong bóng tối truyền đến từng trận tiếng bước chân, mấy người khác mặc âu phục đen khống chế Lâm Tư Thần đi về phía này.

An Tình buông chân đạp lên ngực Tống Triết đứng thẳng người dậy, dáng người cao gầy, dưới bóng đêm càng trở nên cao ngạo.

Tống Triết được tự do, lăn liên đến trước mặt đám người mặc âu phục đen.

Sau khi lau máu tươi đỏ thẫm trên đầu mũi, thấy có người chống lưng, Tống Triệt ra oai chỉ vào An Tình: “Bắt cô ta cho tôi, tôi muốn cho cô ta biết kết cục khi dám đắc tội với tôi.”

Người đàn ông mặc đồ đen đứng bên cạnh thờ ơ.

Tống Triết tức giận, liên tiếp bị người ta coi thường khiến anh ta nổi trận lôi đình: “Hai người muốn tạo phản sao? Mệnh lệnh của tôi mà các người cũng dám cãi lời.”

Người đàn ông mặc đồ đen vẫn thờ ơ như cũ, ánh mắt sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm An Tình.

Lúc này, An Tình ý thức được có gì đó không ổn. Nhìn trang phục của bọn họ không giống như vệ sĩ của Tống Triết.

Ánh mắt An Tình nhìn như tùy ý, đáy mắt lại tuyệt đối mang theo sát khí: “Các ngươi là ai?”

Tống Triết rốt cục cũng ý thức được có gì đó không đúng, nương theo ánh trăng nhìn người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh, giọng nói đứt quãng: “Các ngươi... Anh là ai?”.

Nói xong, thân thể mập mạp lui về phía sau, cùng các cô cũng duy trì khoảng cách.

Một trong những người mặc đồ đen chậm rãi mở miệng: "AQ, chúng tôi đã tìm kiếm cô trong một thời gian dài."

An Tình ngực căng thẳng, AQ là biệt danh của cô ở cơ sở y tế, bọn họ làm sao biết được.

Cô híp mắt lại: “Anh thật sự là ai?”

“Chúng tôi là ai không quan trọng, quan trọng là ông chủ của chúng tôi tìm cô, phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến đi!”

Đôi mắt An Tinh tối sầm, nhìn Lâm Tư Thần bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, đáp lại: “Có thể, anh thả bạn cùng phòng của tôi trước.”

Người đàn ông áo đen đẩy Lâm Tư Thần qua.

Lâm Tư Thần được dìu đến bên cạnh An Tình, gắt gao ôm cô.

Đám người hung thần ác sát vừa nhìn liền biết không đơn giản, cô run rẩy thanh âm: “Đừng đi!”

An Tình vỗ vỗ lưng cô, trấn an nói: “Yên tâm đi! Tớ sẽ không sao đâu!”

Nói xong, nghiêng tầm mắt qua nhìn đám người mặc đồ đen: “Lão đại các người là ai?”

An Tình hỏi ngắn gọn và rõ ràng.