"Em ở đây đợi chị một chút, nhớ là không được đi đâu có nghe không."
Quế Lan cẩn thận dặn dò Lan Khuê, có lẽ cô hiểu nên khẽ gật đầu một cái coi như đáp ứng.
Nhận được cái gật đầu của Lan Khuê, Quế Lan mới yên tâm rời khỏi phòng. Cô ấy chỉ muốn đi thăm dò xem bà chủ hay thiếu gia có ở nhà hay không.
Tuy Lan Khuê đã biến thành người nhưng sự xuất hiện của cô ngay lúc có lẽ không thích hợp, tốt nhất là không nên cho ai biết.
Em ấy chỉ mới có ý thức được từ hôm qua, mỗi linh hồn thuần khiết khi thức tỉnh sẽ như một đứa trẻ lên ba. Tuy nhiên họ vẫn có một phần ký ức riêng biệt do chủ nhân họ tạo ra, nên việc tiếp thu những kiến thức được học sẽ rất dễ dàng.
Việc này đối với Quế Lan cũng là một chuyện tốt, ít nhất thì vẫn còn dạy được.
"Này, cô kia!"
Đang mải mê suy nghĩ thì đột nhiên ở sau lưng có người kêu, Quế Lan giật mình quay lại rồi nhanh chóng cúi đầu đứng yên tại chỗ.
Lâm Viễn sải chân bước đến cạnh Quế Lan, anh nhìn cô gái đang cúi thấp đầu, khẽ hỏi:
"Cô đang sợ tôi sao?"
Giọng của anh nhẹ nhàng nhưng lại mang cho Quế Lan một cảm giác áp bách, giọng cô run run đáp:
"Tôi... Tôi không có, thưa thiếu gia."
"Vậy sao, không có thì tốt rồi."
Dừng lại một lúc, anh nói tiếp:
"Vậy tối qua, cô có thấy kẻ nào từ phòng mẹ tôi đi ra không?"
"Tôi không biết!"
Quế Lan cố gắng trấn an bản thân, kìm nén cơn sợ hãi trong lòng mà trả lời anh.
Lâm Viễn nghe được câu trả lời, khoé môi chợt nở nụ cười quái dị, anh cúi người kề sát vào tai Quế Lan thì thầm:
"Không biết sao? Được thôi, cô nên nhớ kĩ một điều. Đừng để tôi bắt được con chuột nhắt đó, nếu không..."
Giọng anh vẫn nhẹ nhàng như cũ, nhưng Quế Lan càng nghe càng cảm thấy khó thở. Như có một sợi dây vô hình nào đó đang từ từ quắn chặt cổ của cô. Từ từ, chậm rãi khiến cô khó thở không nói thành lời.
Cơ thể Quế Lan run lên, Lâm Viễn cũng nhìn thấy được. Anh cũng không muốn tiếp tục ở đây hù doạ Quế Lan, nên vừa nói xong liền rời khỏi biệt thự.
Quế Lan như chết lặng tại chỗ, nhìn bóng dáng Lâm Viễn dần xa trái tim cô lúc này mới được thả lỏng.
Trời ơi, xém chút là bị phát hiện rồi. Tại sao thiếu gia lại ở đây chứ, hơn nữa tối qua cậu ấy...
Càng nghĩ tâm tư Quế Lan càng rối bời, một là sợ phu nhân biết con rối biến mất, mặt khác lại sợ Lan Khuê bị người khác biết được.
Nhưng chuyện cũng đã thành ra như vậy rồi, trước mắt mình sẽ ưu tiên việc dạy cảm xúc và dạy nói chuyện cho em ấy vậy.
Quế Lan bắt đầu công việc của mình xong xuôi cô ấy mới có thể trở về dạy cho Lan Khuê được. Vậy nên phải làm nhanh thôi.
Lúc này Lâm Viễn đang ngồi trên xe riêng, anh đưa mắt nhìn ra cửa kính suy tư một lúc mới lấy điện thoại ra gọi điện cho ai đó.
Nhạc chuông chỉ reo lên hai lần đã có người nghe máy, phía bên kia hỏi:
"Lâm thiếu gia có chuyện gì sao?"
"Đêm nay 9 giờ có mặt tại chỗ cũ, tôi sẽ cho các cậu biết về nơi ở của Vãn Tình."
Anh nói xong liền cúp máy, không đợi cho bên kia trả lời. Sắc mặt của Mục Kỳ Hạo bên kia trở nên âm trầm, anh ta không trách cứ gì, cầm điện thoại và gọi điện cho những người kia biết.
Công việc của Quế Lan hôm nay rất ít, nên cô ấy được nghĩ sớm. Lúc về đến phòng đã là 11 giờ trưa, mở cửa phòng ra Quế Lan thấy Lan Khuê vẫn ngồi yên ắng trong phòng không một động tĩnh.
Cô ấy bước đến bên Lan Khuê, dịu dàng xoa đầu bảo:
"Lan Khuê thật ngoan, bây giờ chị sẽ dạy em nhé!"