Chương 10: Tiêu Tiêu bị cường bạo

Edit: Tiểu Vũ YY

Thẩm Thư Lạc đến trưa ngày hôm sau mới phải đi.

"Xin lỗi, em ngày thường cũng không nấu cơm, cho nên trong nhà ngoài mì gói không có cái khác." Lâm Tiêu Tiêu cho ảnh đế quốc bảo ăn loại mì gói không có dinh dưỡng này, cảm thấy có lỗi khủng khϊếp, cảm thấy mình chăm sóc người khác chả ra sao cả.

"Anh không than phiền gì mà." Thẩm Thư Lạc lại xoa xoa tóc cô, cười nói, "Hẳn là anh nên cảm ơn em mới đúng, ở nhà em một đêm, còn phiền toái cho anh ăn."

"Không phiền, không phiền, chỉ là nấu mì gói mà thôi."

Cho dù Lâm Tiêu Tiêu luôn cường điệu anh không cần giúp cô rửa chén, nhưng anh cứ một hai phải làm. Mỗi khi cô rửa xong một cái chén bằng xà bông, anh liền duỗi tay tiếp nhận, súc rửa dưới vòi sạch sẽ.

"Kỳ thật, anh rất thích rửa chén." Thẩm Thư Lạc nổi lên ý cười trên môi.

"A? Tại sao?" Lâm Tiêu Tiêu hoang mang, cô ghét nhất rửa chén, không chỉ là rửa chén, còn ghét quét rác, chỉ ước có con rô bốt thay mình quét dọn. Cũng là vì nhà cô luôn lộn xộn, nhìn không nổi nữa sẽ có Lâm Bạch Thuật giúp cô thu dọn, có người để ỷ lại thật tốt. A, nhắc đến Lâm Bạch Thuật, cô lại rầu rĩ. Không biết nên đối mặt với anh sao nữa, chắc giả vờ say nên mất trí đi?

"Cầm chén đã rửa sạch, có cảm giác thành tựu."

Có thành tựu sao? Cô vẫn không cảm thấy, đương nhiên lời này cũng chỉ nghĩ trong lòng.

Dọn dẹp sạch sẽ xong, Lâm Tiêu Tiêu tiễn Thẩm Thư Lạc đến sảnh. Tựa như người chồng sắp đi làm được người vợ tiễn đi, ngữ khí của anh thật tự nhiên: "Anh đi làm đây."

Lâm Tiêu Tiêu sửng sốt một chút, thành thật mà nói: "Cố lên nha."

Không khí tựa hồ nhất thời trở nên xấu hổ, cô làm bộ bận rộn mà mở cửa cho anh, kết quả ngoài ý muốn phát hiện có một người đàn ông đang đứng bên ngoài, là Phó Hi.

"Anh, anh như thế nào lại ở chỗ này?" Cô theo bản năng lùi về sau muốn đóng cửa. Cửa mới mở một phần nhưng Phó Hi liếc mắt một cái liền thấy được Thẩm Thư Lạc, tức khắc biểu tình âm trầm đến đáng sợ.

"Hắn ta là ai?"

"Có cần anh ở lại không?"

Hai âm thanh đồng thời vang lên, một cái giận dữ âm trầm, một cái trầm ổn làm người an tâm.

Lâm Tiêu Tiêu liếc nhìn Phó Hi một cái, rồi lại đem ánh mắt hướng về phía Thẩm Thư Lạc. Cô nheo lại mắt, cố vực dậy tinh thần hướng anh mỉm cười: "Không có chuyện gì, anh ấy là bạn của em, anh cứ đi trước đi."

"Được, có gì cứ gọi điện thoại cho anh."

Trước khi đi, Thẩm Thư Lạc còn khách khí gật đầu chào Phó Hi. Hết thảy mọi an tĩnh tốt đẹp đều theo Thẩm Thư Lạc rời đi. Rõ ràng là giữa hè, nhưng sau lưng cô lại lạnh run. Cô nép sau cánh cửa, lấy hết can đảm hỏi: "Sao anh lại biết em ở đây?"

Phó Hi không đáp, nhấc chân vào nhà, Lâm Tiêu Tiêu vội vàng đẩy cửa, muốn ngăn anh ở ngoài.

"Như thế nào, tên đàn ông khác có thể tiến vào, còn anh thì không thể?"

Phó Hi không cần tốn nhiều sức mà chống cửa đi vào. Cằm anh ẩn ẩn chút râu xanh chưa cạo, mang theo cảm giác mỏi mệt.

"Phó Hi, em cảm thấy chúng ta không nên gặp lại." Lâm Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, tận lực làm bản thân tâm bình hoà khí mà nói, "Anh đã có vị hôn thê, cần phải chung thuỷ với cô ấy mới đúng."

Phó Hi cũng không trả lời, ánh mắt lăng lăng mà nhìn chằm chằm cô, cảm giác như chim ưng đang nhìn con mồi. Ngữ khí bất thiện hỏi: "Anh hỏi em, hắn ta là ai?"

Cái loại thái độ tra hỏi này, làm Lâm Tiêu Tiêu càng khó chịu dữ hơn. Cô trào phúng mà gợi lên khóe môi: "Phó tổng, ngày thường bận đến mức không có thời gian xem TV sao, Thẩm Thư Lạc mà cũng không biết?"

"Hai người làm rồi?"

"Dù cho như thế nào, liên quan tới anh sao?"

"Rất giỏi."

Phó Hi mặt vô cảm mà trở tay khóa cửa lại. Theo tiếng cửa khoá vang lên, Lâm Tiêu Tiêu trì độn, ẩn ẩn ý thức được tiếp theo sẽ phát sinh cái gì. Cô vội vàng chạy trốn đến sau ghế sô pha, đem cánh tay giao nhau che trước ngực, lấy tư thế phòng vệ nói: "Phó Hi, anh đừng tới đây! Nếu anh dám cậy mạnh, em có thể tố cáo anh cưỡиɠ ɠiαи!"

Phó Hi mặt âm trần, nhìn chiếc sô pha, từng câu từng chữ hỏi: "Hắn ta ở trên sô pha làm?"

Tuy rằng ngày thường Phó Hi cũng là một người lạnh lùng, hiếm thấy anh cười nói, nhưng Lâm Tiêu Tiêu chưa bao giờ thật sự sợ hãi anh. Nhìn người đàn ông đang nổi giận trước mắt, từng bước tới gần, lông tơ của cô nhất nhất dựng lên.

"Phó Hi, anh, anh bình tĩnh một chút."

Lâm Tiêu Tiêu quay đầu nhìn thoáng qua, âm thầm kiếm đường chạy trốn. Cô cất bước hướng phòng ngủ chạy tới —— chỉ cần có thể khóa được cửa phòng ngủ liền an toàn. Di động cũng ở trong phòng, cô có thể gọi điện thoại cho Lâm Bạch Thuật cầu cứu, anh trai có chìa khoá dự phòng của cô. Gió ở bên tai gào thét, mắt thấy sắp chạy đến cửa phòng ngủ, cánh tay của cô đột nhiên bị bắt lại. Rõ ràng chỉ một tay bắt lấy tay cô mà thôi, nhưng lại cảm thấy như một cái xiềng xích cứng rắn. Phó Hi đem cả người cô túm vào lòng ngực, không nói hai lời bắt đầu cởϊ qυầи áo Tiêu Tiêu.

"Phó Hi! Anh buông tôi ra!"

Lâm Tiêu Tiêu gắng sức giãy giụa, nhưng mà váy ngủ đơn bạc từ cổ áo bị xé rách xuống.

"Xoẹt ——"

Một tiếng, hơn phân nửa bả vai đều lộ ra ngoài, dưới xương quai xanh tinh xảo, trên nền da trắng nõn nà, một dấu hôn đỏ sẫm phá lệ chói mắt. Vết hôn này tựa như kíp nổ của bom. Phó Hi cười lạnh một tiếng, đơn giản xé toàn bộ chiếc váy ngủ. Lâm Tiêu Tiêu hối hận khi mình không mặc nội y, vội vàng dùng tay che hai bầu vυ" to lớn mà chẳng che được bao nhiêu.

"Che cái gì, người của em chỗ nào anh chưa thấy qua?"

Hắn không thương hương tiếc ngọc chút nào mà đem cô ấn ngã xuống đất, kéo cà vạt xuống, đem hai tay cô trói lại. Lâm Tiêu Tiêu sợ hãi đến nước mắt chảy ra, khóc nức nở: "Anh muốn làm cái gì?"

Phó Hi một tay kéo xuống chiếc qυầи ɭóŧ còn sót lại của cô, cười như không cười mà nói: "Làm cái gì? Đương nhiên là làm em."

"Không được!"

Lâm Tiêu Tiêu nỗ lực khép hai chân, bị hắn vô tình bẻ ra. Phó Hi kéo dây khoá quần, một tay ấn đầu cô cưỡng bách cô phải nhìn, một tay đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ của mình chậm rãi, vô cùng kiên định mà cắm vào tiểu huyệt.

"A! Đau quá!"

Không có bất luận dạo đầu gì mà mạnh mẽ cắm vào, đau đến mức cô ứa ra mồ hôi lạnh. Dươиɠ ѵậŧ thô to ngang ngạnh sinh sinh thọc thẳng vào đường đi vô cùng khô khốc, cứng rắn ép buộc ma xát với vách tường thịt mềm mại. Độ cong của qυყ đầυ vốn là niềm vui sướиɠ giờ chỉ đem cho cô thêm đau đớn. Phó Hi đối với sự thống khổ của cô mà mắt điếc tai ngơ, một bên vẫn duy trì động tác thọc vào rút ra, một bên đưa tay niết vυ" lớn của cô. Khác hẳn tình nhu ý mật ngày xưa, hắn ra sức mà nhéo hai cái nhục đoàn đỏ au, như thật sự muốn nó bầm tím hẳn mới vừa lòng, bầu vυ" mất sạch màu tuyết trắng ban đầu, hiện lên tầng tầng lớp lớp dấu ngón tay đàn ông.

"Không cần~ ô ô, không cần~"

"Cầu xin anh dừng lại đi!"

"Phó Hi cầu xin anh, đừng như vậy"

Trước ngực cùng dưới thân không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn, làm Lâm Tiêu Tiêu nhịn không được khóc oà. Đau nhất vẫn là dưới hạ thân, cô không kiên nhẫn kẹp chặt bụng muốn đem đồ vật bên trong thân thể đẩy ra, kết quả hoàn toàn ngược lại, như đang chủ động bao lấy cắи ʍút̼ dươиɠ ѵậŧ. Phó Hi liên tiếp giã mấy chục cái, không có kỹ xảo gì, không chút lưu tình, mỗi lần đều cắm mạnh nguyên cây, nghiền đến hạ thân của cô nóng rát đau xót. Một vòng lại một vòng dằn vặt, mặc sức thọc lút cán lại rút ra cả cây, tiểu huyệt cuối cùng cũng phản ứng sinh lý chảy ra một chút nước, thoáng bôi trơn một ít. Lúc này vẻ mặt thống khổ của cô mới cuối cùng lơi lỏng vài phần. Tay bị trói, chân bị đè, Lâm Tiêu Tiêu không có cách nào phản kháng, chỉ có thể dùng đôi mắt gắt gao mà trừng trừng nhìn: "Phó Hi, anh không phải là người!"

Nước mắt không tiếng động từ khóe mắt chảy xuống, vỡ đầy đất, tích ở thành một vũng nước trong suốt trên sàn nhà. Thấy cô khóc trong im lặng, Phó Hi đột nhiên dừng lại. Hắn do dự một chút, chậm rãi vươn tay, cuối cùng khi sắp chạm đến mặt cô lại lúng túng thu về.

"Thật xin lỗi." Hắn nắm chặt nắm tay, trầm giọng nói.

"Hô." Lâm Tiêu Tiêu cười lạnh một tiếng, "Tôi có thể thọc anh một đao, rồi nói một tiếng xin lỗi là xong sao?"

Mặc nước mắt đan xen trên mặt, bên môi lại lạnh nhạt ý cười hình thành một loại mỹ cảm kỳ dị. Phó Hi từ trong thân thể cô lui ra, trầm mặc cởi bỏ cà vạt đang trói tay cô.

Lâm Tiêu Tiêu nghiêng đầu, hung hăng mà cắn cánh tay hắn.

"... " Phó Hi ăn đau đến nhíu mày, tùy ý cô phát tiết, không rên một chữ.

Cô cắn đến khi khớp hàm run lên, mới buông ra. Để lại một dấu cắn thật sâu rớm máu trên tay người đàn ông.

"Tôi cả đời này không muốn gặp lại anh nữa."

Lâm Tiêu Tiêu lung lay đứng lên, chịu đựng đau đớn giữa hai chân, mặt vô cảm đi qua. Phó Hi không dám ngăn cản, cầm lấy cái chăn mỏng trên sô pha, phủ lên thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô.

"An Na không phải vị hôn thê của anh, anh với cô ta chỉ là bạn bè lớn lên với nhau từ nhỏ, chưa từng có ước định gì."

Hắn đi theo sau lưng cô, thấp giọng giải thích nói.

"Với tôi chả có ý nghĩa gì."

Lâm Tiêu Tiêu thẳng tắp vào phòng ngủ, "Phanh" đóng cửa lại.

Cô dựa vào trên cửa, ngơ ngác mà đứng trong chốc lát, sau đó như là bị khó thở, chậm rãi ngồi xổm xuống, cuộn thành một đoàn nho nhỏ. Chôn mặt ở cánh tay, không rõ biểu tình. Ngoài kia, Phó Hi nhìn chằm chằm cánh cửa, bỗng dưng đỏ hốc mắt.

————(//∇//)————

Lời editor: các bạn có để ý mình thay đổi cách dùng đại từ nhân xưng của Phó Hi từ "anh" qua "hắn" không? Đó không phải dấu hiệu Phó Hi hết làm nam9 đâu hihi.

Chỉ là mình không đồng ý cách làm của Phó Hi trong chương này, chỉ biết mạnh mẽ chiếm hữu mà không để ý cảm nhận của Tiêu Tiêu. Nếu biết cô hiểu lầm thì nên mau chóng giải thích rồi an ủi cô trước chứ. Đây là biểu hiện của sự lươn lẹo, à tui nói nhầm, biểu hiện của sự người ngoài thông tỏ, người trong cuộc u mê. Có lẽ Phó Hi chưa xác định rõ được tình cảm dành cho Tiêu Tiêu, chỉ thoả mãn du͙© vọиɠ bản thân, không biết cần bồi đắp tình cảm cho cả hai. Người đáng thương cũng có chỗ đáng giận (ㆀ˘・з・˘) Nhưng cũng phải ngu muội thế này câu chuyện mới diễn biến tiếp được chứ, hoàn hảo quá thì thành 1v1 chứ không Np đâu he. ヾ(๑╹◡╹)ノ"