Thay An Cẩn kiểm tra xong sức khỏe, sau khi đưa nàng trở về phòng bệnh, Lam Mạt Lê một thân một mình trở lại phòng làm việc của mình, cùng đợi kết quả, cũng chải chuốc lấy lời An Cẩn nói với cô.
"Tôi không biết, tôi nên đi tin tưởng chính mình trước kia tin tưởng cô, hay là nên tin tưởng con người cô đây
Tôi cảm giác được, chính mình khi ở trước mặt cô, có một loại bản năng vui vẻ, bản năng khổ sở, một loại tâm tình rất mâu thuẫn, nhưng tôi lại sẽ không cảm thấy được không thích ứng, dường như tôi đã quen như vậy..
Tôi nghĩ tôi không phải yêu cô, đây là kết luận tôi thu được, thế nhưng lại vẫn là cảm thấy được nội tâm một tia lôi kéo, dường như nói cho tôi biết, kết luận của tôi là sai, là không đúng, tôi là yêu cô..
Tôi nên yêu cô sao? Tôi cần phải yêu cô sao? Tôi chỉ có thể yêu cô sao? Cô có thể giải đáp cho tôi biết không?"
Nhìn An Cẩn trước mắt tuy hai mắt vô thần, lại nhìn mình chằm chằm, Lam Mạt Lê trầm mặc, cô không biết cô có thể rất kiên định nói cho nàng biết hay không, nàng nên yêu cô, nàng cần phải yêu cô, nàng cũng chỉ có thể yêu cô..
Nhưng cô không thể, cô không nói ra được, cô biết mình rất thất bại, thì như câu nói đầu tiên An Cẩn nói tới, nàng nên tin tưởng chính mình, hay là tin tưởng cô..
An Cẩn trước đây, tin tưởng cô, có thể quay đầu lại thấy được cô, lại vẫn là không ngừng bị cô tổn hại, bị tiếng nói của cô tàn nhẫn như đem con dao, cắt lòng của nàng, không ngừng nhỏ máu..
Cho nên An Cẩn bây giờ, mới có thể hỏi chính mình, nàng nên tin tưởng tâm tình và bản năng của nàng trước đây, hay là nàng nên tin tưởng bây giờ chính mình thấy được..
"Cô im lặng, cho nên kỳ thực cô cũng không biết, đúng không? Nếu cô đã không biết, vậy hà tất nói, cô muốn nắm lấy tay của tôi, đi ở phía trước tôi chứ?"
"Cẩn.."
"Kỳ thực cô cũng đối với chính mình cảm thấy không tin tưởng, cô chỉ là khi nhìn thấy được tôi như vậy, mới cảm thấy đồng tình, mới cảm thấy một chút áy náy."
"Không.."
"Cô không yêu tôi, Lam Mạt Lê, cô không yêu tôi, cô biết không?"
"An Cẩn.. tôi.."
"Chúng ta nhanh chóng làm xong kiểm tra đi, tôi mệt rồi."
Buông lỏng bàn tay chính mình nắm chặt lấy Lam Mạt Lê, chỉ là mặc cho cô nắm lấy chính mình, không đưa ra bất kỳ phản hồi thêm, An Cẩn thì đem đầu rủ xuống.
Kỳ thực nàng rất loạn, nàng biết Lam Mạt Lê có lẽ không có ý đó, nhưng nàng vẫn là muốn ác liệt suy đoán như thế, bởi vì nàng sợ.. Càng quan tâm.. Chịu phải thương tổn thì càng lớn.. Mất mác có được thì càng sâu..
Người một khi từng chịu thương tổn, sẽ biết đi bảo vệ chính mình, một khi đã khóc, liền biết chính mình có bao nhiêu yếu đuối, nàng biết, mình có thể có bản năng sâu như vậy, chỉ vì chịu phải thương tổn quá nhiều, số lần khóc quá nhiều, cho nên, cho dù Lam Mạt Lê có độ khả thi một phần vạn yêu nàng, nàng cũng không dám đánh cược, nàng cũng không dám tin tưởng, càng không dám suy nghĩ.
Đừng ở thời điểm tôi đã từ bỏ, mới quay đầu lại tìm tôi, bởi vì khi đó, tôi đã không biết phải làm sao tin tưởng cô rồi.
Càng không biết phải như thế nào đi yêu một người tổn hại chính mình quá nhiều lần.
Hết chương 30