Lam Mạt Lê yên lặng chừng mấy ngày, cuối cùng ở trong điện thoại nhận được An Cẩn gọi đến, lấy được một chút xíu hi vọng.
An Cẩn chịu gọi cho mình, chí ít đại diện nàng còn có thể nhớ tới chính mình chứ? Cho dù mất đi ký ức, nhưng bản năng trong lòng vẫn là có..
Mang theo một tia tâm tình nhảy nhót, Lam Mạt Lê một đường bão táp đi tới bệnh viện, cô suy nghĩ, chỉ cần An Cẩn khôi phục ký ức khôi phục ánh sáng, cô thì có thể nghiêm túc, hòa hợp, nói cho nàng biết, tình cảm trong lòng chính mình, tình cảm đó chỉ thuộc về nàng.
Nhưng, lòng nhảy nhót như thế nào đi nữa, khi thấy được hình ảnh ấm áp của An Cẩn cùng Lạc Dư Thanh ở chung, Lam Mạt Lê vẫn là sẽ như cái hũ giấm đổ, một trận chua lè.
Thở sâu một cái, thăng bằng bình dấm chua trong lòng, Lam Mạt Lê mới rầu rĩ mở miệng, "Cẩn, nên đi làm kiểm tra rồi.."
An Cẩn vốn chuyên tâm nói chuyện với Lạc Dư Thanh, sau khi nghe thấy âm thanh mấy ngày cũng không có xuất hiện, nội tâm là không cầm được run rẩy, có chút hài lòng, có chút hưng phấn, cảm xúc rất xa lạ, nhưng An Cẩn cũng không cảm thấy chán ghét.
Thì ra mình trước kia đã không lý trí được, chỉ cần nghe được thanh âm của người này, cho dù hiện tại mất đi ký ức, nhưng vẫn là có thể ảnh hưởng đến bản năng trong lòng sao?
Cho nên chính mình ngày hôm qua, mới có thể không lý trí như thế, yêu cầu Lạc Dư Hi giúp nàng, gọi cho người vốn nên là phải đoạn tuyệt quan hệ sao?
Cảm nhận lấy bàn tay được Lam Mạt Lê nắm, An Cẩn có khoảnh khắc như thế, trong đầu thoáng hiện gương mặt của một người, gương mặt xa lạ, rồi lại quen thuộc. Không tự chủ dừng bước lại, kéo lại Lam Mạt Lê đi về phía trước, đầu hơi cúi thấp xuống.
"Làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Tay mò về cái trán của An Cẩn, xác nhận nhiệt độ của An Cẩn là bình thường, lòng lo lắng của Lam Mạt Lê thì thiếu mất một nữa, nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, Lam Mạt Lê vẫn là không dám yên tâm xuống.
"Tôi còn chưa mất đi ký ức, có phải từng nắm tay của cô như vậy không? Có phải là mỗi khi tôi vừa chạm vào cô, thì bị cô vung khỏi không?" Nắm thật chặt cái tay kia của chính mình, hình ảnh trôi qua hiện lên trong đầu, để An Cẩn có một hoảng loạn trong nháy mắt, có một sợ sệt trong nháy mắt, đây là chuyện nàng chưa từng có qua.
Mình đã không nhận rõ mình là bị chính mình trước đây chưa mất đi ký ức ảnh hưởng, hay là bị con người này ảnh hưởng.
Mình yêu cô ấy sao? Mình không biết..
"Cẩn.." vươn tay đem An Cẩn kéo đến trong ngực của chính mình, Lam Mạt Lê từng cái từng cái an ủi nàng, "Thật xin lỗi.."
Thật xin lỗi, là tôi đi đến quá chậm.. Là tôi để em một mình ở trên đường không biết nguy hiểm tìm kiếm.. Chính mình lại ở trên đường an toàn rộng rãi du ngoạn bốn bề.. Không có chịu được thương tổn.. Không có chịu được thống khổ..
"Cẩn.. Để tôi nắm lấy tay em, đi ở phía trước em.. Được không.." Quãng đường còn lại, tôi muốn nắm lấy tay em đi hết, tôi muốn cùng em vượt qua tất cả mọi chuyện.. vui vẻ, tôi theo em cười, khổ sở, tôi theo em khóc..
Em ở đúng thời gian, gặp được sai tôi.. Dẫn đến em không ngừng đau lòng.. Không ngừng bị tổn thương.. Mà tôi.. Lại ngây ngốc không biết lòng mình hướng tới..
Tôi ở sai thời gian, gặp được đúng em.. Nhưng mà em lại quên mất tôi.. Quên mất quá khứ.. Mà tôi.. Lại cái gì cũng không thể làm được chỉ có thể nắm chặt lấy em..
Tôi muốn tuyến thời gian của chúng ta kéo đến bằng nhau, tôi muốn chúng ta có thể kết thúc trận kịch bản hoang đường này, bắt đầu hạnh phúc thuộc về chúng ta..
Tên của em, là bắt đầu hạnh phúc của tôi..
Hết chương 29