Mang theo trái tim thấp thỏm, Lam Mạt Lê đi tới trước cửa nhà của An Cẩn, tay nắm chìa khóa chặt rồi lại lỏng, lỏng rồi lại chặt, tới tới lui lui, mãi đến tận tay đều tê rần, chìa khóa rơi xuống trên đất, cô mới thức tỉnh, vội vàng kiếm chìa khóa trên đất.
Hít sâu vào một hơi, mới dừng tay run rẩy, đem cánh cửa kia mở ra.
Nhà của An Cẩn nằm ở vùng ngoại thành, là một cái tiểu biệt thự hai tầng, trang trí đơn giản lại chọn dùng sắc điệu trắng xám, nhìn qua lộ ra một cổ cô tịch nhàn nhạt.
Lam Mạt Lê biết An Cẩn biết vẽ tranh, lúc trước học cũng là khoa phương diện hội họa, cô cũng biết, ở nhà An Cẩn, chỉ cần ở trên tường trắng có thể thấy được tranh vẽ, đều là An Cẩn vẽ.
An Cẩn ở hội họa có một thói quen, nàng quen thuộc ở trong tranh dùng một loại thủ pháp mà mọi người không thể nhận ra, đóng lên dấu ấn của chính mình. Lấy cái đó là bức tranh của nàng.
Nhìn theo bức tranh treo trên tường, Lam Mạt Lê có một tia thất thần, cô bao lâu không thấy tranh vẽ của An Cẩn? Trước đây tranh vẽ của An Cẩn đều là tràn đầy màu sắc, tràn đầy sinh mệnh, tràn đầy sức sống, cô có thể nói, An Cẩn cho mỗi một bức họa linh hồn, linh hồn có một không hai. Nhưng khi cô theo mỗi một bức họa đi tới cầu thang, đi tới lầu hai, cô phát hiện, càng về sau, tranh vẽ của An Cẩn lại càng cô tịch, một vài bức vốn nên là tràn ngập màu sắc, càng đi về phía sau, màu sắc càng ít, mãi đến tận chỉ còn dư lại ba loại màu sắc trắng đen xám.
Cho đến xem xong tất cả bức vẽ bày ra ngoài, Lam Mạt Lê vẫn là không cách nào hoàn hồn, cô mở ra một cánh cửa trong đó, một cánh cửa gần bên trong nhất, bước vào trong, vị trí căn phòng này rất tốt, có một phiến cửa sổ sát đất, buổi sáng ánh mặt trời sẽ xuyên thấu vào, buổi tối ánh trăng sẽ chiếu vào.
Có lẽ là vị trí quá tốt, cho nên An Cẩn đem căn phòng này lấy ra làm phòng vẽ tranh kiêm phòng nghỉ ngơi, cô nhìn lấy bức tranh chỉnh tề sếp ở trên tường, bị vải trắng che lại, và gần bên cửa sổ nhất còn treo bàn vẽ và sofa vải trắng khiến người lười suy nghĩ.
Cô chăm chú đứng lặng ở tại chỗ, nhìn phòng vẽ tranh này, suy nghĩ thời điểm An Cẩn nghiêm túc hội họa, nghĩ đến dáng vẻ nàng buồn phiền làm sao hạ bút, nghĩ đến dáng dấp nàng vẽ mệt mỏi, ngã vào sofa, sau đó, cô chậm rãi đi đến trước bàn vẽ An Cẩn còn không có vẽ xong
Ở sau đó, cô cảm giác mình giống như thấy được quá khứ.
Vai chính của bức vẽ kia là cô.
Phía trên bức vẽ kia chính là cô ở văn phòng bệnh viện mặc áo blue trắng, ánh mắt mang theo căm ghét mang theo tức giận mang theo ý nghĩ tàn nhẫn. Bên cạnh phối vào một câu nói: Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa! Ta muốn ngươi, biến mất ở thế giới của ta!
Đó là cô ở sau lúc bị An Cẩn cưỡng hôn thấy được An Cẩn cái gì cũng không có biểu thị, thời điểm nói ra lời hung ác.. Hai tay có chút run rẩy, Lam Mạt Lê như nghĩ tới chuyện gì khó có thể tin, quay người đối mặt trên phía tường treo vải trắng kia.
Bước mạnh lên phíc trước, Lam Mạt Lê dùng sức kéo xuống vải trắng liền với trên tường kia, sau đó, cô nhìn thấy, bức vẽ tràn đầy một mặt tường, mỗi bức vẽ tràn đầy vẻ mặt căm ghét và đả thương người của cô đối với An Cẩn..
Sắc mặt cô ửng hồng, nói với nàng: Ta chán ghét ngươi!
Ánh mắt cô lạnh nhạt, nói với nàng: Ngươi tới làm cái gì?
Cô đè lấy An Cẩn, nói với nàng: Cẩm..
Rất nhiều rất nhiều, lời tổn thương cô nói với nàng, đều bị An Cẩn vẽ vào, sau đó cô phát hiện, tất vả trong bức vẽ, chỉ có một bức duy nhất không có bức vẽ cô đối với An Cẩn nói ra tổn thương người, lại cũng là để cô cảm thấy được trong nháy mắt bức vẽ trước mắt một mảnh đen.
Đó là một bức vẽ bóng lưng của cô, phía trên không có được An Cẩn phối chữ, nhưng Lam Mạt Lê mắt sắc phát hiện bức họa này không có bị An Cẩn in lên ký hiệu, cô biết, bức họa này nhất định có bí mật, cho nên, cô đem bức vẽ lấy xuống, lật tới phía sau, sau đó, cô nhìn thấy một quyển nhật ký.
Mở ra nhật ký, Lam Mạt Lê từng chữ từng câu nhìn theo, càng nhìn lòng càng đau, cảm giác giống bị người dùng đao đâm một lỗ, máu không ngừng chảy, hô hấp cũng dần dần không trôi chảy, triệt để gϊếŧ chết cô, là một phần nhật ký cuối cùng của An Cẩn, nhật ký của ba tháng trước, một nhật ký giống như đoản văn, lại để lộ kịch tình cẩu huyết này của họ.
3/9 (mưa)
Chị nhìn theo bóng lưng của nàng ấy, giống như em nhìn theo chị.
Tràn đầy ưu thương.
Nàng ấy không biết chị, chị cũng không biết em.
Em thì giống như người ngoài cuộc, nhìn hai người, mà hai người, nhìn không thấy em
Em thì giống như một túi du lịch, ở bên trong phong cảnh có chị, từng bước một đi ở trên đường phố kia.
Nhìn chị bốn mùa biến hóa, nhìn chị mỗi một cái cảnh sắc khác nhau.
Em mê muội ở trong thế giới của chị, rơi vào dòng xoáy của chị, nhưng mà chị muốn, lại không phải em.
Mà là một người khác.
Có phải túi du lịch em đây, ở một ngày nào đó trong trong tương lai, sẽ dần dần đi ra phong cảnh của chị, đi vào thế giới chưa biết hay không?
Nhưng mỗi khi nghĩ được vấn đề này, lòng, vẫn là sẽ không tự chủ được, dần dần cảm thấy đau nhói, cảm thấy huyết dịch có khoảnh khắc đọng lại như thế.
Đây có phải phải đại diện cho, không có chị, thế giới của em cũng đổ nát rồi không?
Đây có phải nói, nhịp tim của em, là vì chị mà nhảy lên không đây?
Đây có phải nói cho em biết, em vĩnh viễn cũng trốn không thoát cạm bẫy mang tên "Tình yêu" chị bố trí không?
Chị là nữ chính của cuộc sống em, nhưng mà em lại là một vai phụ.
Nữ chính chị lựa chọn trước sau không phải là em.
Trong thế giới của chị, đã định em mãi mãi chỉ sẽ là người chị chán ghét.
Em nên cảm thấy đủ, nhưng mà lại cũng cảm thấy bi thương.
Em nên bắt chị làm sao bây giờ đây?
Cho dù mâu thuẫn, cho dù khổ sở, cho dù biết chị thật sự rất căm ghét, chán ghét quỷ đáng ghét em đây, vẫn mặt dày mày dạn ở bên cạnh chị.
Em cũng không thể nói, nói rồi, tất cả trở về không được rồi..
Thà đã từng có được, cũng không nguyện chưa từng đến gần.
Nguyện chị hạnh phúc vui vẻ, cũng không nguyện chị đầy người bi thương.
Vì chị, em cam nguyện như vậy, làm một người ngu xuẩn nhất trên đời.
Chỉ vì, để chị luôn vu vẻ sung sướиɠ, nụ cười xán lạn, không có buồn phiền.
Vì thế, tất cả đau thương, tất cả nước mắt, tất cả thống khổ, đều do em đến thay chị chịu đựng.
Thế giới của chị, do em đến gánh, chỉ cần chị thỏa thích hưởng thụ hạnh phúc thuộc về chị.
Cho dù đau nữa, em cũng sẽ cười chúc phúc.
Sau đó yên lặng lui khỏi thế giới của chị
Bởi vì, em là túi du lịch thuộc về riêng chị.
Mà chị, chỉ cần phụ trách hận em thì được rồi. Chí ít, hận rồi, thì đại biểu em ở trong lòng chị cũng có một vị trí.
Hết chương 27