Từ sau khi Lam Mạt Lê rời khỏi thành phố, An Cẩn tựa như trở về dáng dấp đến không mở cửa sổ trời liên tục trước đó, đúng giờ nộp bản thảo, còn không ngừng viết văn mới.
Nhìn dáng vẻ An Cẩn chăm chú có trách nhiệm, Lạc Dư Thanh một mặt cảm thấy vui mừng mặt khác lại cũng cảm thấy lo lắng. Cô ấy vui mừng An Cẩn khôi phục lại trước đó, lại cũng lo lắng An Cẩn ngày đêm điên đảo mất ăn mất ngủ như vậy, có thể đem chính mình làm ngã bệnh hay không..
Đối với lo lắng của Lạc Dư Thanh, An Cẩn cũng không đáp lại nhiều, chỉ là làm hết sức chăm sóc tốt chính mình, không cho cô ấy quá mức lo lắng.
Thế nhưng rất khó a.. Nếu như rãnh rỗi xuống, trong đầu sẽ tự động phát ra tất cả hình ảnh của Lam Mạt Lê..
Ôn nhu không thuộc về nàng, chu đáo không thuộc về nàng, một cái nhíu mày một nụ cười không thuộc về nàng..
Chỉ có căm ghét thuộc về nàng, chỉ có phớt lờ thuộc về nàng, chỉ có lời nói ác độc thuộc về nàng..
Từ lúc nào bắt đầu thì yêu thích Lam Mạt Lê? Nàng không biết
An Cẩn lần đầu tiên thấy được Lam Mạt Lê là ở lúc tan học nào đó nàng thông lệ đến trường học Trình Cẩm U chờ nàng ấy tan học, thấy được một vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt lại để lộ ra từng tia một tâm tình nàng nhìn không hiểu.
Lần đầu tiên, An Cẩn đối với một người cảm nhận được hiếu kỳ.
Có lẽ là nguyên nhân sinh trưởng ở gia tộc lớn, đã thấy nhiều giữa thân thích ngươi lừa ta gạt, người giữa dòng người lòng người hiểm ác, để An Cẩn dần dần dễ dàng thấy rõ nhìn thấu tư tưởng và cá tính của một người, cũng bởi vì như vậy, nàng bắt đầu đối với rất nhiều người sự việc mất đi hứng thú và quan tâm, dưỡng thành cá tính lãnh đạm và không để ý.
Bởi vậy, khi nàng lần đầu tiên thấy được một người nàng nhìn không hiểu, nàng cảm thấy có chút hưng phấn, nàng muốn quen biết cô, nàng muốn biết tất cả tâm tình của cô.
Ba mẹ An gia và An Kính từng nói cùng một câu nói, chỉ cần ai có thể để An Cẩn cảm thấy từng chút một quan tâm, bất luận là nam hay nữ chỉ cần sẽ không làm thương tổn An Cẩn, để An Cẩn yêu thích, họ đều sẽ vô điều kiện đi tiếp thu người kia.
Cho nên, khi An Cẩn biết Trình Cẩm U cùng cô gái kia là bạn cùng lớp, nàng nói cho Trình Cẩm U biết, nàng muốn quen biết cô gái kia, nàng muốn chơi cùng cô.
Trình Cẩm U thương yêu An Cẩn khi nghe được An Cẩn đối với bất kỳ người nào cũng không cảm thấy hứng thú nói như vậy, đương nhiên nàng ấy rất kinh ngạc cũng cảm thấy cao hứng, cuối cùng có người có thể để ánh mắt của An Cẩn hiện lên một tia ánh sáng chói lọi rồi sao?
Khi đó nếu như Trình Cẩm U biết Lam Mạt Lê là kiếp nạn đời này của An Cẩn, có lẽ nàng ấy sẽ nghĩ tất cả biện pháp, không cho An Cẩn thấy được Lam Mạt Lê, cũng không để Lam Mạt Lê tới gần An Cẩn.
Đáng tiếc, ngay lúc đó Trình Cẩm U là hết sức phấn khởi, kéo lấy Lam Mạt Lê, để cô và An Cẩn cùng mình cùng nhau chơi đùa, cùng nhau đi học, cùng nhau làm bất cứ chuyện gì.
Sau đó, An Cẩn cũng được toại nguyện, bắt đầu hiểu cá tính của Lam Mạt Lê tâm tình của cô, dần dần, càng là hiểu rõ thì càng muốn đến gần Lam Mạt Lê, nàng muốn biết càng nhiều càng nhiều, chuyện liên quan đến cô. Nàng muốn biết nội tâm của Lam Mạt Lê, nàng muốn đi tiếp xúc thế giới của cô, nàng muốn tiến vào trời đất của cô.
Nàng biết Lam Mạt Lê đối với Trình Cẩm U có hảo cảm, nàng biết Lam Mạt Lê ghen cảm tình giữa Trình Cẩm U và An Kính, nàng cũng biết Lam Mạt Lê là bởi vì không muốn mất đi Trình Cẩm U người bạn kết giao đầu tiên này, cho nên cô bắt nạt một em gái của tình địch của cô như mình đây.
Cho nên mỗi khi cô bắt nạt chính mình, nói lời ác độc đối với mình, nàng đều chỉ là bao dung cười lấy, thừa nhận. Bởi vì nàng là người đầu tiên chính mình muốn quan sát muốn hiểu.
Nhưng mà dần dần, tất cả đều chệch đường ray, nàng phát hiện nàng cư nhiên thích đối tượng chính mình quan sát, đây là không đúng, nàng nên là người đứng xem, bắt đầu từ lúc nào, nàng thì đã biến thành người trong cuộc rồi?
Sau đó nàng chỉ có thể nhìn rõ tâm tình trong mắt Lam Mạt Lê, nàng nhìn không thấu cách nghĩ của cô, đến cuối cùng, nàng chỉ có thể dựa vào tâm tình trong mắt Lam Mạt Lê, kết hợp trước đây khi vẫn chưa chệch đường ray hiểu biết cô, đi suy đoán Lam Mạt Lê hiện tại.
Người ngoài cuộc rõ ràng, người trong cuộc mơ hồ.
Nàng đã không cách nào từ người trong cuộc kéo ra.
Nàng đã ở trong bất tri bất giác thì sa vào bẫy mê mang tên Lam Mạt Lê, cam tâm tình nguyện cũng càng lún càng sâu.
Hết chương 17