Trong căn phòng mờ tối, thân thể ** của Lam Mạt Lê nằm ngửa ở trên giường, một tay che chắn lấy hai mắt nhuộm đầy **, một tay làm như ỡm ờ chống đỡ trên đầu An Cẩn đang ở giữa hai chân cô làm càn, lưỡi mềm gắt gao chống ở trên hàm không để cho mình phát ra thanh âm ngượng ngùng kia, mãi đến tận leo lêи đỉиɦ điểm, mới buông lỏng thân thể luôn cứng ngắt.
Nhìn An Cẩn dùng tay lau đi chất lỏng ám muội bên môi kia, rồi lại từng cái liếʍ đi, sắc mặt khôi phục dáng dấp lạnh lẽo bình thường khi đối xử với nàng.
"Ta chán ghét ngươi."
Con ngươi An Cẩn run nhẹ, vẫn cúi thấp đầu liếʍ tay của nàng, sau khi xác định sạch sẽ, mới ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn vào hai mắt của cô, khơi lên khóe miệng, nghiêng đầu mang theo một tia cười khẽ: "Em biết, không cần mỗi lần đều hết sức cường điệu với em, em biết, chị, chán ghét em.."
Đồng dạng, Lam Mạt Lê yêu thích Trình Cẩm U, An Cẩn cũng vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng.
Là bắt đầu từ khi nào, quan hệ của họ từ bạn tốt đã biến thành như bây giờ?
An Cẩn mãi mãi cũng không quên được, ngày ấy, là sinh nhật 24 tuổi của Lam Mạt Lê, An Cẩn đến nhà cô làm khách, cũng cô ý phát hiện bí mật phía sau khung ảnh cô đang che giấu, đó là ảnh chung của cô và Trình Cẩm U, mặt trái của tấm hình kia, lít nha lít nhít viết sự yêu thương của cô đối với Trình Cẩm U.
An Cẩn khi đó, sau khi thấy được tấm hình kia nở nụ cười, nàng vẫn luôn biết Lam Mạt Lê thích Trình Cẩm U, nhưng cho dù biết, khi nàng tận mắt thấy được từng lời kể ra tình cảm của cô, nàng đố kị, thế là, nàng làm chuyện có lẽ đời này đều sẽ bị Lam Mạt Lê chán ghét.
Nàng cầm tấm hình kia nói với Lam Mạt Lê: "Sống chung với em, nếu không, Trình Cẩm U sẽ biết bí mật của chị~"
Lam Mạt Lê vô cùng tức giận, hai tay xuôi bên người nắm chặt thành nắm đấm, đốt ngón tay bởi vì dùng sức quá độ mà hơi trở nên trắng. Cô biết An Cẩn nói được là làm được, nếu như An Cẩn nói với Trình Cẩm U, Trình Cẩm U nhất định sẽ rời xa cô, cô chỉ có thể đáp ứng, cô không thể đánh cược, cũng không dám đánh cược, Trình Cẩm U chắc là sẽ không yêu thích nữ nhân, cho dù là cô
Nhìn chằm chằm con mắt giận đến ửng hồng của Lam Mạt Lê, trong lòng An Cẩn không có một chút nào thấp thỏm, mặc dù trong mắt của cô là sát ý không hề che giấu chút nào. An Cẩn cười đến rất vui vẻ, nàng biết Lam Mạt Lê nhất định sẽ đồng ý, nàng hiểu Lam Mạt Lê, mà Lam Mạt Lê, cũng hiểu rõ Trình Cẩm U.
Hai người họ sâu sắc hiểu rõ, Trình Cẩm U thích tỷ tỷ của An Cẩn là An Kính, nếu để cho Trình Cẩm U biết Lam Mạt Lê thích nàng ấy, nàng ấy nhất định sẽ cực lực né tránh tiếp xúc với Lam Mạt Lê, không vì cái khác, chỉ vì sợ An Cẩn khó chịu. Trình Cẩm U biết An Cẩn thích Lam Mạt Lê, thích rất lâu rất lâu, lại không biết, Lam Mạt Lê cũng thích nàng ấy rất lâu rất lâu.
An Cẩn thích Lam Mạt Lê, Lam Mạt Lê thích Trình Cẩm U, Trình Cẩm U thích An Kính, kịch tình cũ rích dị thường này, kịch tình tiểu thuyết này trong phim trên TV diễn đến sắp nát rồi, nhưng dù là nội dung kịch tình cẩu huyết như vậy, họ diễn đến không còn biết trời đâu đất đâu.
Suy nghĩ, An Cẩn lại là cười khẽ một tiếng, phớt lờ ánh mắt chán ghét của Lam Mạt Lê, đứng dậy đem cô ôm vào phòng tắm, để cô đi xử lí sạch sẽ thân thể của chính mình, kỳ thực nàng muốn giúp cô xử lí, nhưng Lam Mạt Lê không thích nàng đυ.ng vào, mỗi một lần hoan ái, cũng chỉ là An Cẩn bỉ ổi uy hϊếp cô mà có được, An Cẩn vẫn luôn đang để Lam Mạt Lê duy trì chán ghét nàng căm ghét nàng cho đến cuối cùng hận nàng.
Nếu như không cách nào để cho người mình yêu nhất yêu mình, như vậy thì để người mình yêu hận mình, có lẽ cô sẽ nhớ nàng cả đời.
"Ngươi làm sao còn ở đây? Chẳng lẽ hôm nay ngươi cũng dự định ở lại đây?" Lam Mạt Lê rửa sạch xong thân thể, nhìn An Cẩn đang đứng ở bên giường cô, nhíu chặt lông mày.
An Cẩn phục hồi tinh thần lại, nghiêng đầu nhìn Lam Mạt Lê, nhìn cô mang theo vẻ mặt căm ghét, nàng biết cô đang suy nghĩ gì, xác thực, tối nay nàng là có dự định muốn qua đếm, nhưng sáng sớm tỷ tỷ gọi đến thông báo với nàng, nói chị ấy trị liệu đã tiến vào giai đoạn cuối rồi, còn dư lại cũng chỉ là về nước tĩnh dưỡng, tính toán thời gian, tỷ tỷ chắc cũng gần như đến rồi, nàng nhất định phải đến sân bay đón chị ấy.
"Nếu như em muốn lưu lại, chị chịu không?" khơi lên khóe môi, An Cẩn nhích sát vào cô, ngón tay phớt qua gương mặt hoàn mỹ không một tì vết của cô, như trong dự liệu, Lam Mạt Lê lại là một ánh mắt chán ghét, hung hăng đánh rớt tay của nàng.
Mu bàn tay trắng mịn của An Cẩn hiện ra vết hồng không tự nhiên.
Nàng ánh mắt lấp loé, sau đó khẽ mỉm cười với Lam Mạt Lê, đem mu bàn tay ở sau lưng.
"Em đi đây, chị nghỉ sớm một chút."
Lam Mạt Lê nhìn bóng lưng rời đi của An Cẩn, nghĩ đến trong nháy mắt vừa rồi chợt lóe lên, dường như ánh mắt tự giễu, tự giễu?
Không, suy nghĩ làm sao cũng nên là ánh mắt cười nhạo của nàng.
Hết chương 1