Chương 48: Trò giỏi hơn thầy

Đàm Hoan vẫn luôn thích hỏi một vài vấn đề ngoài lề, trực giác rất linh nên ở « hưu nhàn thời gian » nhất là tiết mục đại mạo hiểm, cô rất được hoan nghênh.

Máy quay phim tập trung tả cận mặt bốn người trong căn phòng.

Còn có một chàng trai ở đầu dây bên kia.

Đàm Hoan kịp phản ứng, ung dung nói: "Hóa ra cậu còn đang theo đuổi Mạnh Oánh."

Đầu kia.

Anh trầm mặc thật lâu, mới đáp lại: "Ừm."

"Hi vọng hai người sớm thành đôi, tôi có cảm nhận cậu là một người tốt."

Người tốt.

Hứa Điện trầm mặc.

Sau khi cúp điện thoại, bầu không khí rơi vào tĩnh lặng, Đàm Hoan đưa di động cho Mạnh Oánh, cũng thuận tiện quan sát thái độ của cô, ống kính cũng tập trung vào cô nhiều hơn.

Mạnh Oánh nhận lại điện thoại, hỏi Đàm Hoan: "Làm sao chị biết là người tốt?"

Chỉ một cuộc điện thoại đã nhìn thấy được?

Tự tin như vậy?

"Trực giác." Đàm Hoan nhìn Mạnh Oánh không có cảm xúc gì gay gắt, cô mới đáp lại, Mạnh Oánh chỉ cười, cô lùi ra sau, nói: "Đẹp mắt nhất cũng bạc tình bạc nghĩa nhất, bởi vì hoa đào của anh ta quá nhiều, đủ các hình dáng, đặc biệt là mỹ nữ eo nhỏ chân dài nhiều không đếm xuể, chỉ cần ngoắc ngón tay là có một hàng dài được xếp sẵn để được lên giường của hắn, cho nên loại người này khó có thể làm một người đàn ông tốt."

"Ây da, theo như em nói, người ở đầu dây bên kia chắc hẳn rất đẹp?" Đàm Hoan bắt trọng điểm, lần đầu cô cảm thấy Mạnh Oánh có chút ý tứ.

Mặc dù không có tiếp xúc qua, nhưng Mạnh Oánh ít nhiều cho người ta cảm giác không dễ chia sẻ chuyện riêng tư, bởi vì tư liệu của cô hầu như đều rất kín tiếng, chí ít trong giới này rất ít khi thấy cô lui tới nhiều với ai.

"Rất đẹp, nếu không dễ nhìn em giữ lại số làm gì?" Mạnh Oánh rất hào phóng, camera đang quay, nếu muốn đào chuyện tình cảm, phải zoom cận mặt.

"Thẳng thắn vậy sao?" Lý Nguyên Nhi bị bất ngờ.

". . ." Lương Kiều vô thức chỉnh lại trang phục của mình.

Đàm Hoan cười dưới, chỉ Mạnh Oánh: "Cảnh này của em rất đáng giá, mà cũng không giống với các nữ khách mời khác."

Quá không giống nhau.

Trước đó không thiếu nữ khách quý, nói tới vấn đề tình cảm cơ bản đều là chân thiện mỹ, hoặc là miêu tả mẫu người đại chúng, thỉnh thoảng cũng gọi trúng người theo đuổi, đa số sẽ nói đối phương rất tốt, nhưng tạm thời chỉ là đang cân nhắc, không có giống Mạnh Oánh, trực tiếp nêu ra quan niệm một cách thẳng thắn như vậy.

Mạnh Oánh cầm lấy nước trái cây uống một ngụm, mỉm cười.

Đàm Hoan lại hỏi: "Cho nên em thừa nhận em là nhan khống?"

"Đúng vậy, chẳng lẽ mọi người không phải?" Mạnh Oánh quét mắt nhìn qua Lý Nguyên Nhi Lương Kiều, hai người bọn họ đồng thời ngồi thẳng lưng, nhao nhao nhỏ bé gật đầu.

Lý Nguyên Nhi nhìn chằm chằm Mạnh Oánh, đột nhiên cảm thấy Mạnh Oánh người này sẽ nổi tiếng, sẽ đại bạo, cái gì cũng dám nói.

Đàm Hoan cười ha ha, "Đúng, kỳ thật chúng ta đều là người trần mắt thịt luôn yêu cái đẹp, quay lại nhân vật chính nào, có thể chia sẻ thêm về mối quan hệ của em cùng vị tiên sinh này không?"

Ý là còn muốn đào sâu nữa.

Mạnh Oánh cười đẩy điện thoại Lý Nguyên Nhi đến trước mặt Đàm Hoan trước mặt, "Giờ đến phiên cô ấy."

Đàm Hoan cười một tiếng.

"Được thôi."

Thế là cầm điện thoại Lý Nguyên Nhi, tra tìm gọi.

*

Cúp điện thoại.

Hứa Điện hơi cúi người, chống lên đầu gối, nửa ngày không nói gì, sắc mặt âm trầm cực kì, hàm dưới kéo căng, gân xanh ở mu bàn tay nổi lên.

Đôi mắt nặng nề mà nhìn quyển tạp chí trên bàn trà.

Trên trang bìa tạp chí là Mạnh Oánh, mặc một bộ váy dài, chân dài từ trong váy lộ ra, gợi cảm xinh đẹp.

Hắn hầu kết giật giật.

Trong đầu.

Cứ lặp đi lặp lại hai chữ không yêu của cô.

A.

*

Bình thường ghi hình trò chuyện đến mười giờ hơn, bốn người cùng nhau ăn bánh ngọt xong liền đứng dậy dọn dẹp, bởi vì không thuê bất kỳ người giúp việc nào nên mọi việc cơ bản như quét dọn phải tự làm, trong lúc dọn dẹp, ba người Đàm Hoan càng thêm kinh ngạc, Mạnh Oánh dọn dẹp đâu vào đấy, mà cô lại làm theo cách riêng của mình khiến việc dọn dẹp càng nhanh chóng hơn, Lý Nguyên Nhi quả thực không dám tin, cầm cây chổi đứng tại cách đó không xa nói: "Mạnh Oánh, tốc độ dọn dẹp của chị nhanh quá."

"Trời ạ, em bội phục."

Trong khi Mạnh Oánh còn mặc váy, tóc dài phấp phới nhưng không chút nào ảnh hưởng đến năng suất. Đàm Hoan nắm tay Mạnh Oánh, nói: "Bàn tay xinh đẹp như vậy, không nên làm những chuyện này."

Mạnh Oánh cười rút trở về, nói: "Tay của mọi người cũng đều rất trân quý."

Chờ làm xong vệ sinh, về tới trong phòng, Mạnh Oánh và Lý Nguyên Nhi mới chuẩn bị đi tắm rửa, Lý Nguyên Nhi tắm trước, sau khi ra ngoài lau tóc ngồi xuống trên giường, nhìn Mạnh Oánh lại nhìn camera.

Camera đã ngừng.

Lý Nguyên Nhi chần chừ một lúc, hỏi: "Hóa ra chị và Hứa tổng, thật không phải đang trong quan hệ yêu đương sao?"

Mạnh Oánh cầm áo ngủ, nhìn cô một cái, nói: "Cũng coi như là quan hệ yêu đương."

"Nhưng chị không yêu Hứa tổng mà." Lý Nguyên Nhi quay đầu, nhìn Mạnh Oánh hỏi, "Anh ấy đẹp mắt, cũng đối xử với chị rất tốt, lúc quay « song bào thai », rất lấy lòng chị."

Người đàn ông như vậy còn không yêu.

Mạnh Oánh quả thực không có trái tim.

Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Mạnh Oánh trực tiếp đi vào, vừa mở máy nước nóng, Lý Nguyên Nhi lại đi tới, dựa vào cửa nói: "Thật ra lúc em nghe anh ấy nói yêu, tim của em cũng rung rinh theo luôn, Mạnh Oánh, nếu anh ấy nói với chị, anh yêu em, chị cũng không có chút cảm giác nào sao?"

Rầm rầm.

Nước nóng xả xuống.

Mạnh Oánh đứng dưới vòi hoa sen, ngửa đầu.

Loại người như Hứa Điện.

Anh yêu em.

Nghe được ba chữ này từ anh khó như lên trời vậy.

Một năm trước kia, khi hai người đang qua lại, nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Ách.

Dù sao cũng chỉ là thế thân.

Thực sự không đáng nói.

Tắm rửa xong ra, Mạnh Oánh mặc áo ngủ, sợ quấy rầy đến Lý Nguyên Nhi nên cô sấy tóc trong toilet. Sấy khô rồi đi ra, Lý Nguyên Nhi quả nhiên đã ngủ, Mạnh Oánh đi qua, kéo màn cửa, sau đó nằm ở trên giường, rất nhanh liền tiến vào giấc ngủ.

Trong mộng một màn sương mù dày đặc.

Cô đi tới đi lui không có mục đích, bốn phương tám hướng truyền đến giọng của anh.

"Yêu."

"Yêu."

"Yêu."

Cái chữ này nhiều lần lặp lại, cô bịt lấy lỗ tai không muốn nghe, nhưng vẫn có thể nghe được, cô càng không ngừng đi tìm lối ra, muốn rời khỏi nơi này, nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy đường ra, mà lúc này, có một tiếng rung không ngừng kéo cô choàng tỉnh từ giấc mộng, trán Mạnh Oánh đổ đầy mồ hôi, cô đưa tay đi lấy điện thoại.

Đặt ở lỗ tai, alo một tiếng.

Đầu kia, giọng anh trầm thấp truyền đến: "Ngủ?"

Mạnh Oánh xoay người, nói: "Ừm."

Cuộc nói chuyện rơi vào trầm mặc.

Mạnh Oánh còn rất mơ hồ, cũng cầm di động mà không nói gì.

Lại qua một lát, đầu kia truyền đến cái bật lửa thanh âm, Hứa Điện hút thuốc, trầm thấp nói: "Một năm trước, anh đã có tình cảm với em, không hoàn toàn coi em là thế thân, anh biết anh đã làm sai rất nhiều, anh không có cách nào quay lại quá khứ để sửa chữa lỗi lầm, nhưng về sau anh sẽ đối tốt với em, em có thể. . ."

"... nhìn anh một lần nữa được không?" Cuối cùng câu kia, giống như là giẫm lên niềm kiêu ngạo của hắn nói.

Không yêu.

Hai chữ.

Giống như một nhát dao cứa vào trái tim.

Dù cho biết rõ, nhưng không nghĩ tới khi chính tai nghe được lại đau như vậy.

Trong phòng tắt đèn, chỉ có một ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ còn có ánh sáng của màn hình điện thoại, đêm tối khiến con người ta yếu ớt, Mạnh Oánh kéo chăn đắp lên trên đầu, cô ở trong chăn trầm mặc mấy giây, nói: "Một năm trước, tôi cũng nghĩ như vậy."

Cũng là hi vọng anh có thể nhìn thấy tôi.

Rầm ——

Đầu kia có cái gì rơi xuống.

Hắn chửi thề một tiếng, sau đó cầm điếu thuốc, nhả khói.

Mạnh Oánh lại nói: "Tôi không có ý trả thù anh, chẳng qua là tôi cảm thấy như bây giờ rất tốt, tôi rốt cuộc cũng hiểu được vì sao khi đó anh lại làm như vậy."

"Một người bạn giường có sẵn, rất tốt, cho nên đừng nói đến chuyện có tình cảm hay không, nếu anh chịu không được. . . ."

"Ngậm miệng." Hứa Điện lạnh lùng quát.

"Anh sẽ không bỏ qua, em cũng đừng hòng có người khác."

Hứa Điện dụi tắt điếu thuốc, dụi đi dụi lại, đôi mắt nhìn chăm chăm gạt tàn thuốc, sau đó thấp giọng, nói: "Em rất có tinh thần học hỏi, trò giỏi hơn thầy."

Mạnh Oánh nở nụ cười, "Quá lời rồi, còn kém xa lắm."

"Con mẹ nó chứ em còn muốn học cái gì nữa? Tôi tự mình dạy em!" Hứa Điện cắn răng nghiến lợi nói.

Mạnh Oánh lại cười nhạt.

Nhưng không có trả lời.

Một lát sau, cô nói: "Cúp đây, còn có người khác ở trong phòng."

Nói xong, không đợi hắn trả lời.

Mạnh Oánh cúp điện thoại.

Ngủ thϊếp đi, không tiếp tục nằm mơ nữa, ngày hôm sau sẽ bắt đầu mở cửa đón khách, những vị khách này đã đăng ký qua mạng, trải qua xét duyệt, cuối cùng được sắp xếp vào ở.

Hôm nay là một đôi vợ chồng, hai người đến đây chủ yếu là để ngắm lá phong, ở lại hai ngày, do Lương Kiều đi đón, Mạnh Oánh và Lý Nguyên Nhi cùng với Đàm Hoan ở lại khách sạn chuẩn bị tiết mục chào đón, hôm nay thời tiết tốt, có một chút ánh nắng ấm, cửa truyền đến tiếng xe còn có tiếng chuông lục lạc.

Chắc là người đến, Mạnh Oánh cất điện thoại, đứng dậy đi ra ngoài đón.

Từ xa nhìn lại.

Đôi vợ chồng này vô cùng khí chất, người chồng dáng dấp cao lớn nho nhã, người vợ có đôi mắt đào hoa rất xinh đẹp, Mạnh Oánh tự nhiên có ảo giác, giống như là nhìn thấy Hứa Điện.

Lương Kiều xách hành lý, dùng bả vai đẩy cánh cửa kính đi vào, Mạnh Oánh thấy vậy chạy nhanh tới kéo ra, cười với hai vị kia nói: "Hoan nghênh chú Hứa, dì Hứa."

Vừa nói xong, vị dì Hứa kia liền đi tới, bắt lấy tay Mạnh Oánh và nắm thật chặt.

Mạnh Oánh bị làm cho bất ngờ, đôi mắt đào hoa của bà Hứa thì chớp chớp, nhìn Mạnh Oánh không rời, qua hai giây sau, nói: "Gương mặt con thật là dễ nhìn, giống y như trên TV."

Sự nhiệt tình đường đột này.

Mạnh Oánh vẫn còn ngơ chưa kịp phản ứng, cô trước giờ không phải là một người sẽ được lòng người lớn, lúc trước khi có đám tiệc ở nhà họ hàng, cô rất ít khi giao lưu với họ.

Cũng bởi vì như vậy nên hàng xóm cũng không có ấn tượng tốt về cô.

Trần Kiều không thích cô, cùng là một phần nguyên nhân đến từ các "camera chạy bằng cơm" kia, mấy người đó nói cô lầm lì như vậy, sau này sẽ không gả vào chỗ tốt được, việc nhà còn không làm.

Nói đến độ Trần Kiều càng thêm chướng mắt với cô.

Mạnh Oánh đang định nói chuyện.

Lương Kiều ở bên cạnh giải thích nói: "Dì Hứa là fan của em, nói đã xem phim của em, còn mua tạp chí của em nữa."

"Tạp chí là do con trai dì mua." Dì Hứa mỉm cười nhìn Mạnh Oánh, hôm nay Mạnh Oánh mặc áo màu trắng là đồng phục của khách sạn cùng với quần dài màu xám, chỉ với cách ăn mặc đơn giản như vậy, cũng rất xinh đẹp.

"Con trai dì cũng thích Mạnh Oánh sao?" Lương Kiều tò mò hỏi.

"Thích chứ, sao lại không thích cho được, cô bé xinh đẹp như vậy mà." Triệu Kiều nhìn chồng, đá một cái, Hứa Diệc ừ một tiếng, "Đúng, cô bé xinh đẹp như vậy rất thích hợp lấy về nhà làm con dâu."

Lý Nguyên Nhi và Đàm Hoan ở bên cạnh nhưng cũng không hiểu gì.

Làm sao vừa đến đã đề nghị khách mời làm con dâu?

Mạnh Oánh coi như bọn họ nói đùa, nói: "Chú Hứa dì Hứa, cháu đã sắp xếp phòng cho hai người, hai người đi theo cháu ạ."

"Được."

Dì Hứa vẫn còn cầm ta Mạnh Oánh, đi theo nói: "Dì tên là Triệu Kiều, con có thể gọi dì là dì Kiều."

"Gọi dì là chị được không?" Mạnh Oánh nhìn dì Hứa, đôi mắt này thật sự rất giống Hứa Điện, Triệu Kiều ai một tiếng, nói: "Sao con lại đáng yêu như thế chứ, có thể gọi dì là chị, dì đồng ý."

"Vâng."

Hai người đi ở phía trước.

Hứa tiên sinh cùng Lương Kiều xách theo hành lý theo sau, Hứa tiên sinh quá quý khí, Lương Kiều nhìn lướt qua tư liệu của ông, phát hiện không có gì nổi bật, là một gia đình bình thường.

Xem ra là phần tử gia đình trí thức.

Lương Kiều nghĩ.

*mới đầu năm học mà deadlines dí muốn ná thở, k còn tâm trạng để edit T.T à mà wa**pad đã có thể dùng mà k cần phải đổi miền hay dùng vpn các thứ nữa rồi. nên mọi người hãy đọc truyện và ủng hộ cho editor tại kopiko74 ở *att*ad nha. ^^