- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thế Thân
- Chương 18: Bút ghi âm
Thế Thân
Chương 18: Bút ghi âm
Cảnh tiếp theo là đoạn nữ tứ Kiều Lan chạm mặt nữ chính Giang Lê, nữ chính đang chạy trốn, đυ.ng vào Kiều Lan vừa mới đánh xong một con ruồi bị biến dị, lúc ấy Kiều Lan đã bốn năm ngày không nhìn thấy con người bình thường mà lúc này lại kéo đến tận ba người, trừ Giang Lê thì còn có hai người nam, là lực lượng người biến dị, đuổi theo Giang Lê là bởi vì cô ấy có chút nhan sắc nên muốn bắt người về.
Bởi vì lúc này phụ nữ quá ít, nhưng bọn họ vẫn chưa phát hiện Giang Lê là trường hợp đặc biệt lại còn đυ.ng phải Kiều Lan, liền nảy ra ý đồ bắt cả cô đi.
Ai biết được Kiều Lan không những là người biến dị mà còn thuộc loại rất mạnh, cuối cùng hai người bị đánh chạy không thấy dép.
Mạnh Oánh ngồi dựa vào ghế nằm, lật kịch bản.
*
Đạo diễn Lưu nhìn thấy Hứa Điện nên đi tới chào hỏi, Hứa Điện nhàn nhạt hàn huyên hai ba câu thì điện thoại vang lên, anh cúi đầu nhìn điện thoại, một thân áo sơmi và quần đen cầm máy ảnh xoay người rời đi, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, trợ lý ở cách đó không xa chạy tới đón lấy camera trong tay anh, hỏi: "Anh chụp gì vậy Hứa tổng?"
"Chụp linh tinh thôi." Anh giọng nói trầm thấp.
Trợ lý ồ một tiếng.
Không dám hỏi nhiều.
Bởi vì thời gian giải lao chỉ có một chút, sau khi Mạnh Oánh nhớ lời thoại thì dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Bởi vì đã được nghỉ ngơi một năm nên tâm tình vẫn luôn trong trạng thái bình thản mà diễn xuất lại phải mang toàn bộ cảm xúc ra kết hợp với ngôn ngữ hình thể nên quả thật có chút mệt, Trần Khiết cầm quạt điện nhỏ ở bên cạnh thổi vào người cô.
Ngủ không được bao lâu thì nghe được tiếng loảng xoảng bên cạnh, một lần hai lần lại tiếp tục đến lần thứ ba. Trần Khiết nhìn Mạnh Oánh đang ngủ rồi nhìn về khu nghỉ ngơi bên cạnh.
Trợ lý của Dương Đồng cầm đồ gõ một cái hai cái, thấy Trần Khiết nhìn qua, cô trợ lý còn quay đầu liếc Trần Khiết một cái, sau đó cố ý cười một tiếng lại tiếp tục gõ, động tác càng ngày càng hăng, Dương Đồng nằm gác chân trên ghế, nói: "Gõ nữa đi. "
Sắc mặt Trần Khiết tối đen, người này đang cố ý.
Cô lại thấy Mạnh Oánh nằm trên ghế hơi nhíu mày xoay người, nhịn không được đứng lên, đi qua, nói: "Có thể giảm âm thanh đi được không ạ?"
"Cô là ai?" Dương Đồng giương mắt, khinh thường hỏi.
Mặt Trần Khiết xanh ngắt, trợ lý Dương Đồng càng dùng sức gõ, Trần Khiết tức giận đến mức muốn đánh người, cô đang chuẩn bị nói thì giọng Mạnh Oánh từ phía sau truyền đến, mềm mại, mang theo một chút buồn ngủ: "Trần Khiết, về đây."
Trần Khiết hung hăng trừng mắt nhìn trợ lý và Dương Đồng, quay người đi về.
Mạnh Oánh đã ngồi thẳng người, tay khoác lên trên đầu gối, nhìn về phía bên cạnh, đối mặt với Dương Đồng, người đối diện hất cằm lên làm dáng vẻ khıêυ khí©h.
Cô nhớ tới Hứa Điện vừa mới đứng ở nơi đó cầm máy ảnh.
Lúc ấy chỉ có Mạnh Oánh đang diễn, anh đang quay ai? Cô thực sự không dám suy nghĩ nhiều.
Mạnh Oánh nhếch môi, không thèm để ý Dương Đồng.
Không đầy một lát sau, trợ lý đoàn phim đã gọi người, Mạnh Oánh lấy kịch bản, đứng dậy sửa sang lại quần áo, vừa mới đổi quần áo đơn giản hơn, tóc cũng ghim lên hết, tạo hình lúc này so với vừa nãy năng động thoải mái hơn rất nhiều, cô đi đến trước ống kính, Dương Đồng cũng cùng đi tới vẫn mang sắc mặt ngạo nghễ, Mạnh Oánh hoàn toàn không quan tâm vô cùng bình tĩnh, thế là trông có vẻ Dương Đồng như thằng hề tự mình làm trò, đạo diễn Lưu lướt qua màn hình máy quay, thăm dò hỏi: "Dương Đồng, tâm tình em không tốt sao?"
Dương Đồng dừng lại, lập tức lắc đầu: "Không có."
Đạo diễn búng tay một cái, "Vậy là được rồi, bắt đầu đi, máy quay vào vị trí, tất cả mọi người tập trung, Mạnh Oánh, tối hôm qua huấn luyện viên đã dạy động tác cho em rồi chứ?"
Mạnh Oánh gật đầu.
"Được."
Sau đó Mạnh Oánh đứng đầu diễn viên quần chúng, ống kính nhắm ngay cô, cô bắt đầu biểu diễn động tác trong không khí. Sau đó, Dương Đồng chật vật chạy tới, sau khi nhìn thấy Mạnh Oánh thì hô to: "Cứu tôi với. "
Mạnh Oánh quay đầu, đang chuẩn bị đọc lời thoại. Đạo diễn Lưu lại hét lên một tiếng: "Cắt, Dương Đồng, biểu cảm của em bị làm sao vậy? Em không biết Kiều Lan cơ mà, tại sao lại có vẻ mặt đó, em vẫn chưa điều chỉnh lại tâm trạng của mình sao?"
Mặt Dương Đồng trắng bệch, đứng đơ người một chỗ.
"Được rồi, lại một lần nữa, Mạnh Oánh bắt đầu đi."
Mạnh Oánh nhìn qua Dương Đồng một cái, sau đó tiếp tục. Nhưng mà Dương Đồng vẫn như cũ không thể ổn định được tâm tình, đầu tiên là biểu cảm không đúng, sau lại đọc nhầm lời thoại, ngay cả động tác cũng trở nên lúng túng, đạo diễn Lưu hét lớn một tiếng, ném kịch bản ở trong tay: "Dương Đồng, cô bị làm sao vậy? Mấy ngày trước không phải diễn được lắm à? Tại sao bây giờ làm gì cũng không nên hồn vậy? Nhìn Mạnh Oánh đi, cô NG bao nhiêu lần, cô ấy đều có thể diễn tốt bấy nhiêu lần, hay là cô bị ngợp nên diễn không được ?"
Sau khi mắng xong.
Toàn bộ đoàn làm phim trở nên an tĩnh , ảnh hưởng đến Cố Viêm đang quay ở bên kia phải nhìn qua chỗ này. Mặt Dương Đồng lúc trắng lúc xanh, đạo diễn Lưu bực tức đá cái ghế, lại bồi thêm một câu nói: "Không biết thì cũng đừng có tỏ vẻ ta đây, cô nghỉ ngơi đi, Mạnh Oánh, em diễn cảnh tiếp theo."
Đạo diễn phất mạnh tay một cái, giống như kêu Dương Đồng cút đi, mặt mũi Dương Đồng ném đi không còn một mảnh, cả người cứng đơ tại chỗ, trợ lý nhanh chân chạy tới đỡ cô đi.
Không trách được việc đạo diễn lại tức giận như vậy, bộ phim « Tinh Tế » này đã rất nhiều khó khăn trắc trở, vậy mà Dương Đồng lại như xe bị tuột xích, sao có thể không tức giận.
Da mặt Dương Đồng mất hết nên giận cá chém thớt đến mức khiến cho trợ lý bật khóc chạy đi.
Sau đó, Mạnh Oánh tiếp tục quay những phân cảnh của mình, tính tình tốt, trấn định, cảm xúc biểu đạt tự nhiên nên từng cảnh từng cảnh được thông qua rất nhanh, tâm trạng đạo diễn cũng nhờ đó mà phấn khởi hơn một chút.
Lúc kết thúc phân cảnh trời đã tối, sắc trời u ám. Cố Viêm bên kia vẫn còn quay, anh thân là nam chính do đó phần diễn rất nhiều, Mạnh Oánh bảo Trần Khiết rót một chén trà nhài đưa qua cho Cố Viêm, sau đó đi cùng Lưu Cần về khách sạn trước, Lưu Cần phủ thêm áo khoác cho cô, chậc một tiếng nói: "Ai nói Dương Đồng diễn tốt đâu, tốt cái rắm ý, hôm nay mỗi lần cô ta diễn, chị còn tưởng là đang đóng vai ma cương thi đó chớ."
Mạnh Oánh không lên tiếng, chỉ hỏi: "Bữa cơm tối nay chúng ta tự lo sao?"
"Ừ, đúng vậy." Hai người ngừng trò chuyện, đi đến cửa khách sạn thì nhìn thấy Dương Nhu, cô cầm một túi văn kiện, bước chân dừng lại, ánh mắt rơi lên mặt Mạnh Oánh.
Cái người tên Dương Nhu này, nếu như không xảy ra những chuyện kia thì lúc đầu Mạnh Oánh có thể sẽ cảm thấy cô là một ngươi đáng được nâng niu.
Điềm đạm đáng yêu, mười phần ôn nhu.
Đáng tiếc.
Mạnh Oánh mỉm cười, hỏi: "Chân của cô có khá hơn chút nào không? Có đi bệnh viện khám chưa?"
Dương Nhu dừng lại, lắc đầu: "Không cần đi, tôi không sao."
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào khóe mắt Mạnh Oánh, giống như là muốn tìm một điểm nào đó nhưng mà cũng không nhìn ra được gì, Mạnh Oánh không vẽ đường kẻ mắt, mà ngược lại Mạnh Oánh thấy được đuôi mắt của Dương Nhu, khiến cho khuôn mặt này trông sắc sảo, diễm lệ hơn, Lưu Cần không thích nhìn thấy chị em Dương Nhu, nói ra: "Cô đã không có việc gì vậy là tốt rồi, tôi đã bảo trợ lý đưa thuốc, cô nhận được chưa?"
"Nhận được rồi." Dương Nhu vẫn nhìn Mạnh Oánh.
"Vậy là được rồi, qua một thời gian thì vết thương sẽ lành thôi." Trong lời nói Lưu Cần chất chứa hàm ý, là để Dương Nhu về sau không cần phải chào hỏi nhau, cũng không muốn Dương Nhu cứ nhìn chằm chằm Mạnh Oánh, người ta không phải thế thân của cô đâu.
Dương Nhu gật gật đầu.
Lưu Cần kéo Mạnh Oánh đi ngay lập tức. Lúc đi ngang qua nhau, trên người Mạnh Oánh mang theo mùi thơm nhàn nhạt, khiến Dương Nhu chấn động một cái.
Sáng nay ở chỗ đạo diễn Lưu, Hứa Điện vân vê một chai nước hoa, mùi hương trong chai nước hoa đó chính là loại ở trên người Mạnh Oánh.
Sau khi về phòng, Lưu Cần đã sơ chế thức ăn, Mạnh Oánh chỉ cần nấu lên là được, phòng bếp không lớn chỉ có thể đủ chứa được hai người, động tác Mạnh Oánh lưu loát xào đồ ăn, Lưu Cần ở ngoài phòng bếp gọi điện thoại, một lát sau, Trần Khiết trở về, phụ dọn bàn ăn, Mạnh Oánh lên một món rau xanh cuối cùng, quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Cần, Lưu Cần chần chừ một lúc, cuối cùng cúp điện thoại, đi tới phòng bếp, sắc mặt không mấy vui vẻ, có chút do dự.
Mạnh Oánh dừng lại, hỏi: "Sao vậy?"
Chẳng lẽ lại là hotsearch gì nữa sao.
Lưu Cần ngồi xuống, cầm lấy đũa, lại nhìn Mạnh Oánh một cái, hơi chần chờ, Mạnh Oánh cười hỏi cô, "Có chuyện gì sao?"
Lưu Cần thở một hơi nói: "Giám đốc Vu lên cơn góp vốn đi mua bản quyền « Song Bào Thai », sau đó, muốn em thử vai nữ chính."
"Đây là chuyện tốt."
Trần Khiết phụ họa theo: "Đúng, đây là chuyện tốt."
Lưu Cần thở dài nặng nề, nhìn Mạnh Oánh: "Em có biết nội dung của « Song Bào Thai » không ?"
Mạnh Oánh cười lắc đầu.
"Là thế thân!"
Mạnh Oánh sửng sốt hai giây, Trần Khiết bày ra vẻ mặt khó hiểu, Mạnh Oánh nhìn Lưu Cần, sắc mặt Lưu Cần xám xịt, "Chị cảm thấy nên để Vu tổng sắp xếp cho người khác "
"Không cần đâu, em có thể diễn." Mạnh Oánh nở nụ cười, đôi mắt không chút gợn sóng.
"Mạnh Oánh "
Lưu Cần trùng xuống, nhìn Mạnh Oánh hồi lâu.
Mạnh Oánh gắp thức ăn, bắt đầu ăn cơm, "Làm diễn viên đương nhiên phải thử thách mình bằng nhiều thể loại vai, diễn thế thân thì tính là gì "
"Là phim điện ảnh sao?" Cô hỏi.
Lưu Cần ngốc ngốc gật đầu, "Phải."
"Còn là nữ chính nữa, em đúng là rất may mắn mà." Mạnh Oánh mỉm cười, khuôn mặt rất xinh đẹp.
Lưu Cần nửa ngày không nói chuyện, sau một lát, cô gật gật đầu: "Được."
Tốt.
Mạnh Oánh em như này thật tốt.
Vì bản thân mình mà sống thật là tốt.
*
Tầng cao nhất của khách sạn Thịnh Diệu.
Hứa Điện đứng bên cửa sổ hút thuốc, gió lớn thổi khiến cho màn che tung bay. Laptop trên bàn trà tích tích hai tiếng, anh đi qua, trong miệng cắn thuốc lá, ấn mở tin nhắn được gửi tới.
Tin nhắn bên trong là một đoạn video, có thể thấy mờ mờ một thân màu đỏ cùng với khuôn mặt xinh đẹp, đầu ngón tay thon dài ấn xuống một cái.
Màn hình hiện lên.
Mạnh Oánh một thân váy đỏ chạy đi, chậm rãi quay đầu, ở giữa trán có một nốt đỏ, một giây sau, màn hình chuyển đến cảnh Mạnh Oánh ngã vào ngực Cố Viêm, trong lòng bàn tay cô hiện ra một cây kiếm dài, vừa nhấc lên lại bị Cố Viêm hôn lên bờ môi như chuồn chuồn lướt nước vừa chạm vào liền dứt ra. Màn hình laptop, phản chiếu gương mặt của Hứa Điện.
Vẻ lo lắng.
Hờ hững.
Đầu ngón tay anh kéo về cảnh hôn chuồn chuồn lướt nước vừa nãy. Tiếp tục phát lại, cửa sổ nhỏ phía trên hiện lên tin nhắn.
"Cậu có thể chấp nhận việc Dương Nhu kết hôn, cũng có thể chấp nhận Mạnh Oánh bị thằng khác ôm hôn sao? Cô ấy còn có thể nằm trong ngực thằng khác, vì hắn mà nở rộ thân thể."
Đoạn phim phát đi phát lại không biết bao nhiêu lần cho đến khi thuốc lá đã đốt hết, bàn tay dùng sức khép laptop lại. Hứa Điện kéo tay áo, mở cửa phòng, sải bước đi ra ngoài.
*
Ăn cơm xong, Mạnh Oánh đi tắm rửa, lúc trở ra, Lưu Cần và Trần Khiết đang ngồi ở trên ghế salon nói chuyện phiếm, Mạnh Oánh vừa lau tóc vừa đi đến, lúc này tiếng cửa vang lên, có người gõ cửa. Mạnh Oánh đi qua, nhất thời không kiểm tra mà trực tiếp kéo cửa ra, Hứa Điện ở ngoài cửa mặc áo sơ mi đen và quần dài, chậm rãi lấy kính mắt xuống, nhìn cô.
Mạnh Oánh ngẩng đầu, "Chuyện gì?"
Trong mắt không có bất kỳ cảm xúc gì khác, xem anh như người xa lạ. Hứa Điện trầm mặc nhìn cô mấy giây, sau đó, một phen nắm cằm cô, đang muốn nói chuyện.
Sau lưng, tiếng Lưu Cần trong phòng khách truyền ra: "Tiểu thuyết « Song Bào Thai » tới rồi!"
Đôi mắt Hứa Điện nheo lại, yết hầu nhấp nhô hai cái, khó khăn hỏi: "Em nhận kịch bản ""Song bào thai""?"
Thân hình cao lớn, khí thế bức người, chặn ở cửa ra vào, giống như lấp kín lối ra. Cằm Mạnh Oánh bị bóp rất chặt, bờ môi cô nhếch lên, cánh tay đẩy tay Hứa Điện, lui về sau hai bước, mặt mày cong cong: "Đúng vậy."
Tay Hứa Điện chống lên trên cửa, nhìn cô chằm chằm.
"Em có biết kia là "
"Biết, thể loại thế thân."
Cô cười như mây trôi nước chảy, như chưa từng tồn tại một mối quan hệ nào giữa anh và cô. Tay Hứa Điện đặt ở trên cánh cửa, bàn tay cuộn lại thành quyền xiết chặt, sau đó thấp giọng cười, nói: "Anh kể cho em nghe một chuyện. "
"Ngại quá, không có thời gian." Nói xong Mạnh Oánh một phen nắm cửa, thần sắc nhàn nhạt, "Hứa tổng, nếu anh không buông tay, tôi báo cảnh sát đó."
Cô vừa nói, hai người trong phòng khách nghe được liền chạy ra. Nhìn người đàn ông đứng ở cửa, Lưu Cần hoảng hốt, lại nhìn Mạnh Oánh đang cố gắng đóng cửa, Lưu Cần quyết định thật nhanh, kéo Trần Khiết vọt tới, hai người dùng sức, giúp Mạnh Oánh kéo cửa
Hứa Điện nhíu lông mày.
Chỉ hơi thả lỏng một chút.
Rầm ——
Suýt chút nữa đã đập vào sống mũi của anh.
Cánh cửa đóng lại, người bên trong mở miệng nói chuyện. Nhịp tim Lưu Cần đập loạn nói: "Này có chuyện gì vậy? Anh ta tới làm gì?"
Mạnh Oánh: "Chắc là uống lộn thuốc."
Lưu Cần: "Biết thế đã nói đoàn làm phim sắp xếp cho Cố Viêm ở bên cạnh "
Hứa Điện: "... "
*
Mạnh Oánh tiếp tục lau tóc, đối với việc Hứa Điện đột nhiên xuất hiện không chút để ý đến, Lưu Cần nhìn cô vài lần, sau đó nhíu lông mày nhìn cửa đóng lại.
Chuyện này không bình thường Hứa tổng đột nhiên làm như vậy để làm gì? Tổn thương Mạnh Oánh đến chết đi sống lại còn chưa đủ à?
Trần Khiết thì vô cùng khó hiểu.
Nhưng cô cũng không dám hỏi gì nhiều.
Mạnh Oánh dường như không bị ảnh hưởng đến tâm trạng, ngồi ở trên ghế salon uống một ngụm trà nhài. Lưu Cần ngồi xuống bên người cô, thấy Trần Khiết đi vào phòng bếp, cô cúi đầu tới gần Mạnh Oánh.
"Nếu như Hứa thiếu gia, lại theo đuổi em thì em thấy thế nào?"
Mạnh Oánh quay đầu, mỉm cười nhìn Lưu Cần, "Cho em xin hai chữ bình yên đi chị."
Ý là sẽ khiến mình ngột ngạt?
Lưu Cần thở dài một hơi, "Đừng rơi vào một cái hố hai lần, nếu như lại gặp hố, tốt nhất là học được cách lấp đầy, dẫm nó đến khi nhão nhoẹt, lúc ấy có thể nhìn lại một chút cũng được."
Mạnh Oánh đung đưa chân dài, miệng uống trà nhài, gật đầu: "Chị nói không sai."
"Kịch bản đâu rồi, cho em xem với." Mạnh Oánh đưa tay, Lưu Cần đưa máy tính cho Mạnh Oánh, Mạnh Oánh nhận lấy rồi vùi mình trong ghế sô pha, bó gối ngồi xem.
Đột nhiên Vu tổng nảy ra ý tưởng mua bản quyền, hơn nữa còn để vai nữ chính cho Mạnh Oánh, cũng là một cơ hội tốt, bộ tiểu thuyết này rất hot, dính đến một vụ án gϊếŧ người, cũng lấy án gϊếŧ người làm điểm xuất phát, Mạnh Oánh dùng hai giờ đã xem hết một phần ba quyển tiểu thuyết, chị của song bào thai chính là thế thân, cũng là nữ chính, cũng là vai diễn mà Mạnh Oánh muốn nhận.
Kết cục của nữ chính cũng không tốt, quả nhiên, làm người thế thân thì sẽ không có kết quả tốt. Mạnh Oánh để máy tính xuống, rút ra được cảm xúc, cười đứng lên, dãn gân cốt một cái, Lưu Cần bưng ly sữa bò ra: "Xem hết rồi hả?"
"Vẫn chưa, mới xem được một đoạn."
"Mau đi ngủ đi."
"Vâng."
Mạnh Oánh nhận lấy sữa bò đi vào phòng uống. Uống xong rửa mặt, đi ngủ. Ngày thứ hai vẫn là trời vừa sáng liền đi phim trường, sau khi hóa trang xong, mặc một bộ đồ diễn trông có vẻ nhếch nhác rồi đi đến cảnh quay, vừa đến thì nghe được đạo diễn Lưu đang nhỏ giọng nói chuyện với Dương Đồng, xem ra là đã nguôi giận và biết mình hôm qua có hơi quá đáng, ánh mắt Dương Đồng quét một vòng trên người Mạnh Oánh, nghỉ ngơi một buổi tối khiến tinh thần mười phần tốt hơn, bây giờ lại được đạo diễn dỗ dành nhẹ nhàng.
Cô nhìn Mạnh Oánh, ánh mắt hiện lên vẻ trào phúng.
Mạnh Oánh cười cười, cũng không phản ứng. Hai người chuẩn bị quay phim, Dương Đồng đi đến trước mặt Mạnh Oánh, dò xét cô, Mạnh Oánh cúi người lấy đạo cụ, vừa cầm tới tay thì nghe được tiếng Dương Đồng từ phía trên truyền đến: "Không nghĩ tới, cô còn dám tiếp nhận bộ phim có nội dung như vậy, cảm thấy làm chưa đủ sao?"
Tâm tình Mạnh Oánh không hề chập chờn, đạo cụ cầm trong tay hẳn là của Dương Đồng, có thể Dương Đồng không cầm lấy, Mạnh Oánh hơi buông lỏng bàn tay, thanh gậy gỗ rơi trực tiếp lên chân Dương Đồng.
Dương Đồng a một tiếng, đau đến nhảy dựng lên, Mạnh Oánh ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: "Cô có sao không? Không có việc gì chứ? Để tôi xem một chút, xin lỗi, tôi không cố ý."
"Mạnh Oánh!" Dương Đồng giơ tay muốn đánh.
Đạo diễn Lưu ở cách đó không xa rống to: "Dương Đồng, cô làm gì vậy! Nhanh lên, ổn định lại cảm xúc đi, chuẩn bị quay rồi!"
Dương Đồng nhìn qua, liền thấy cách đó không xa là Hứa Điện đang cắn điếu thuốc, giơ máy ảnh, ánh sáng bên trong thấu kính phản lại, gương mặt không cảm xúc nhìn qua.
Tay Dương Đồng mềm nhũn, buông thõng xuống.
Cô có hơi sợ Hứa Điện. Ngoại trừ đối với Dương Nhu sẽ dịu dàng hơn một hút, còn lại sẽ rất lạnh lùng đối với những người phụ nữ khác, anh hay cười, rất thích cười, nhưng bên trong đó là xa cách và hờ hững, thế nhưng chỉ cần anh ngoắc tay một cái, những cô gái đều có thể trực tiếp bổ nhào qua.
Nhất là những thiên kim tiểu thư, không những coi trọng địa vị của anh mà còn si mê nụ cười của kẻ phong lưu. Tuy là có chút nhìn thấu bản chất nhưng lại càng trở nên điên cuồng hơn vì sự hấp dẫn hơn người của anh.
Cho nên, chị cô phải mau chóng trở thành phu nhân của Hứa Điện để về sau cô có thể có một chỗ dữa vững chắc mà kiêu ngạo rồi.
Dương Đồng mạnh mẽ trấn định, lui lại hai bước, cầm lấy đạo cụ, trở lại chỗ đứng.
Đạo diễn hô một tiếng bắt đầu.
Kiều Lan bắt đầu cùng Giang Lê ở mạt thế đi tới thành Hắc Sắc, hôm qua phần diễn của Dương Đồng đã làm trở ngại rất nhiều, hôm nay chỉ có hơi chút tiến bộ, nhưng vẫn không tốt bằng Mạnh Oánh, đạo diễn Lưu hôm qua đã nổi giận, hôm nay cũng chẳng biết nói gì hơn, chỉ có thể bất lực mà NG lần này đến lần khác.
Cho đến khi Cố Viêm hoàn thiện hết cảnh quay của mình, thì phân đoạn của Mạnh Oánh và Dương Đồng vẫn dậm chân tại chỗ.
Mạnh Oánh vốn tốt tính, cũng dần mất đi kiên nhẫn, chỉ có thể một lần lại một lần giúp đỡ Dương Đồng diễn hết phân cảnh, tâm tình Dương Đồng cũng không tốt, không muốn quay thêm nữa. Dương Nhu biết được tình hình, từ trong phòng nghỉ chạy ra, đỡ Dương Đồng dậy, nhẹ giọng thì thầm nói với đạo diễn Lưu: "Hôm nay chỉ tới đây thôi được không? Bây giờ em ấy cũng không ổn lắm "
Đạo diễn Lưu không lên tiếng, anh quay đầu nhìn Hứa Điện, Hứa Điện cầm máy ảnh, chân dài thẳng tắp, giọng nói trầm thấp: "Không được."
Đáy mắt Dương Nhu sáng lên rồi vụt tắt.
Mạnh Oánh khoác áo ngồi xuống, Lưu Cần nhíu mày, đang muốn nói gì đó, lúc này, Hứa Điện quay đầu nhìn về phía Mạnh Oánh, đôi mắt bên trong thấu kính cô, hỏi, "Em muốn nghỉ ngơi sao?"
Mạnh Oánh quay đầu, nhìn về phía Cố Viêm.
Tối nay là sinh nhật của Cố Viêm, Cố Viêm cười nói: "Vậy thì nghỉ ngơi đi?"
Tay Hứa Điện xiết chặt lấy máy ảnh.
"Đúng rồi, hôm nay sinh nhật Cố Viêm." Phó đạo diễn vỗ tay nhớ ra, đạo diễn Lưu đi theo gật gật đầu, "Được rồi, vậy thì hôm nay tới đây thôi." Mọi người vô cùng vui vẻ vì cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, trái lại sắc mặt Hứa Điện có vẻ không tốt lắm, khóe môi anh nhếch lên hiện ra nụ cười lạnh, cúi đầu tiếp tục nghịch máy ảnh.
Khói thuốc lá mờ nhạt, nhiễm lên lông mi tạo cảm giác u sầu, làm cho nhân viên công tác cũng không dám lớn tiếng reo hò, đạo diễn Lưu phân phó hai ba câu, liền chụp lấy phó đạo diễn, lôi kéo nhau đến bắt chuyện cùng Hứa Điện.
Mọi người đều biết thiếu gia Hứa gia có sở thích là chụp
1 2 »
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thế Thân
- Chương 18: Bút ghi âm