Chương 88: Phiên ngoại 3: Thành viên mới

Hôn lễ được tổ chức tại biệt trang Nhất Loan sơn thủy, vào ban đêm, toàn bộ biệt trang, ngoại trừ xe sang trọng, còn có máy bay tư nhân cỡ nhỏ dùng để đón cô dâu, Hứa Điện xuống phi cơ trước sau đó quay người ôm Mạnh Oánh xuống, lập tức mọi người hò hét, không khí trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Bất kể là giới kinh doanh, hay là giới chính trị, giới truyền thông, giới luật sư, còn có ngành giải trí, toàn gương mặt lớn tề tựu nơi đây, phù dâu, phù rể cũng toàn là cực phẩm, nam thanh nữ tú, trai tài gái sắc.

Phù rể gồm có: Chu Dương, Giang Úc, Lý Dịch, Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Tân, Yến Hành, Lý Nghiêu.

Phù dâu gồm có: Liễu Yên, Lý Nguyên Nhi, Hứa Khuynh, Chu Mẫn Nhi, Triệu Yến Quân, Lục Vân, Chu Mẫn Nhi.

Quả thực hoành tráng.

Nhà trai cho lễ hỏi, chưa kể tiền mặt trang sức kim cương đếm không xuể, thì còn có ba căn biệt thự, năm căn hộ chung cư, sáu chiếc xe, quan trọng nhất còn có cổ phần của Hứa thị, một công ty truyền thông cùng một số các bất động sản trên đất Lê thành này.

Đều là vật chất.

Danh sách các lễ vật được tiết lộ đã làm nhiều người mù mắt vì quá chói chang.

Những fan hâm mộ không ưa Hứa Điện cũng không dám hé nửa lời, vì sao, vì không có gì để nói, không có chỗ nào để chê đó.

Mà nhìn qua điều kiện nhà Mạnh Oánh, vừa so sánh liền thấy sự khác biệt một trời một vực, nên mọi người không quá soi mói, kết quả, khi danh sách lễ vật của nhà gái được tiết lộ: Ngoại trừ tiền mặt và hiện kim đủ các loại hình, thì còn có tám căn hộ chung cư, tám chiếc xe, mặc dù không có cổ phần, nhưng có giấy tờ sở hữu một hòn đảo nhỏ.

Một lượng lớn cư dân mạng đang hóng hớt: "? ? ?"

Gia thế nhà mẹ đẻ của Mạnh Oánh khủng như vậy sao?

À, không phải.

Căn hộ chung cư là do Hứa Khuynh, Liễu Yên, Chu Dương, Yến Hành, Lý Nghiêu, Triệu Kiều, Triệu Yến Quân, Cố Viêm cho.

Tám chiếc xe là Lý Dịch gánh hết.

Còn cái đảo nhỏ kia là của các chị em trong nhóm chat "Những bông hoa xinh đẹp"cùng anh em Văn Trạch Lệ hùn vào để tặng.

Sau đó, mọi người nghiên cứu kỹ danh sách đồ cưới thì trợn tròn mắt.

Ngoại trừ Hứa Khuynh, Triệu Yến Quân còn có Cố Viêm, những người còn lại đều là người nhà của nhà trai, đều là anh em bạn bè của nhà trai, chuyện gì đang xảy ra! ?

Chơi như vậy cũng được hả?

Trần Kiều thích sĩ diện, lúc đầu chỉ muốn cho đại khái vài món đồ cưới, nhưng sau khi nhìn thấy tình hình này, cùng với Mạnh Tiêu và Mạnh Ngọc Lâm kích động không kém.

Liền lấy sổ tiết kiệm cất sau dưới đáy hòm, mua cho Mạnh Oánh gần mười vạn kim sức.

Sau khi mua xong, bà liền hối hận.

Hung dữ mắng Mạnh Ngọc Lâm, lại chỉ vào Mạnh Tiêu, "Con còn phải đi học, mẹ ăn nhín nhịn thèm nhiều năm như vậy, giờ thì hay rồi, lại đưa hết ra ngoài."

Hùng hùng hổ hổ mắng vài ngày, nhưng không những không đi lấy về, mà còn tự mình cột lên những chiếc dây đỏ ngụ ý tốt lành.

"Phựt ——" sâm panh phun ra, Hứa Điện ôm eo Mạnh Oánh từ phía sau, cầm của tay cô, rót từ ly cao nhất, màu vàng óng ánh của rượu chảy từ trên xuống theo tháp ly, Hồ Nghiệp là người chủ trì, cầm mic ở bên cạnh nói: "Rượu đầy, người đầy, tình càng đầy, trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử."

"Hứa Điện, cậu có yêu cô ấy không?"

Hứa Điện nhìn vào đôi mắt của cô gái trong ngực, nói: "Yêu."

Chém đinh chặt sắt.

Tay Mạnh Oánh run một cái, giọt cuối cùng của chai sâm panh cũng đã đổ vào tháp ly, cô nghiêng đầu, nhìn anh, mấy giây sau, kề sát người tới hôn lên khóe môi của anh.

Tiếng vỗ tay vang lên.

Vang vọng toàn bộ khu biệt trang.

Hai người ở ngay trước mặt của nhiều người như vậy, trao nhau một nụ hôn nồng cháy, lúc tách ra, Mạnh Oánh thấp giọng nói: "Em cũng yêu anh."

Hứa Điện sửng sốt một chút, ôm chặt cô, chăm chú mà nhìn cô, đôi mắt đào hoa đong đầy tình cảm của anh dành cho cô, mấy giây sau, anh cúi thấp đầu, cười nói: "Thật tốt."

Chờ được một câu nói này.

Anh cảm thấy khoảng thời gian anh cố gắng, dốc sức vì tình yêu này đã được đền đáp.

Đêm đó, không ít người ngủ lại biệt trang, có người uống rượu có người đánh bài có người xạ kích, đều có niềm vui thú, Mạnh Oánh mặc một chiếc váy đuôi cá màu đỏ, cầm ly sâm panh, đẩy cửa phòng xem mọi người vui chơi, Hứa Điện tựa ở bệ cửa sổ, cầm ly rượu, cười đến phong lưu đầy tình, cà lơ phất phơ, niềm vui ngập tràn trong ánh mắt.

Mạnh Oánh đứng tại cách đó không xa, nhấp rượu.

Hứa Điện ngước mắt, nhìn cô cách mình một đám đông, nhếch môi cười một tiếng: "Vợ à, em đến rồi."

Trong thoáng chốc.

Giống như là trở lại cảnh tượng ở đại học Lê thành ngày ấy.

"Nhìn cái gì vậy, bạn học. . ."

Mạnh Oánh giơ ly rượu lên.

Hứa Điện nhíu mày, cũng giơ lên, cùng cụng ly với cô trên không trung, sau đó, hai người nhìn nhau, uống một hơi cạn ly.

Mạnh Oánh khụ khụ hai lần, lau khóe môi, sau đó để ly rượu qua một bên, đi đến chỗ Hứa Điện, mọi người đều hướng mắt về hai nhân vật chính, thấy cô đưa tay, cầm lấy cà vạt đã bị nới rộng của anh, kéo xuống khiến Hứa Điện cúi người theo, để mặc cô kéo, "Hả?"

Mạnh Oánh nhỏ giọng nói: "Đàn anh, làm bạn trai em được không?"

Hứa Điện mỉm cười nhìn cô.

Nghe được hai tiếng đàn anh, lông mày anh nhướn cao hơn, nhưng tựa hồ nhớ ra cái gì đó, một lúc sau, "Được thôi, bà xã."

"Ha ha ha ha, cầm nhầm kịch bản rồi hả hai vị."

"Đúng vậy, người ta chỉ muốn yêu đương, không muốn kết hôn đâu."

Văn Trạch Tân nâng cao ly rượu, nói: "Chị gái nhìn em này, em mới được gọi là giống sinh viên này, chồng chị mặt gian lắm, không hợp đâu."

Mạnh Tiêu chần chừ một lúc, nhỏ giọng nói: "Em mới là sinh viên. . . ."

"Ha ha ha ha ha. . . ." Cả đám lại cười như điên, cười đến ngã trái ngã phải. Mạnh Oánh lại cười nép mình vào ngực Hứa Điện, anh đưa tay ôm cô, cúi đầu cười, nhìn gương mặt cô đỏ ửng, liền biết cô đã uống không ít rượu, anh thấp giọng nói: "Em say như vậy rồi, có động phòng hoa chúc được không đây?"

Mạnh Oánh nắm vuốt vành tai của anh, "Anh động là được."

Hứa Điện: ". . . . ."

. . .

Gậy ông đập lưng ông?

*

Đêm đã khuya.

Biệt trang vẫn còn rất náo nhiệt, Mạnh Oánh cũng đã say đến mức không biết đông tây nam bắc, chóng mặt, chỉ cảm thấy bóng đèn trên đỉnh đầu lắc lư không ngừng, Hứa Điện ôm cô, đi lên lầu, đi vào căn phòng lớn nhất, đặt cô lên giường, vừa dính giường, Mạnh Oánh liền giãy dụa kéo khóa phía sau, kêu "Nóng."

Cô nằm sấp phô trọn bờ mông căng mềm, Hứa Điện ngồi xuống, giúp cô kéo ra, sau đó cô lại bắt đầu kéo tay áo. Hứa Điện cười nhẹ một tiếng, mang theo mùi rượu nhàn nhạt xích lại gần, hôn một cái, nói: "Không cần vội như vậy, từ từ sẽ cởi."

Nhưng anh không ngờ là váy của cô khó cởi như vậy, chờ khi cởi ra hết, cằm Hứa Điện đã bắt đầu nhỏ giọt mồ hôi, có giọt còn lăn một đường xuống cổ áo, làm ướt cổ áo, anh vừa cởi nút cổ áo sơ mi vừa dùng khăn lau lưng cho Mạnh Oánh, lau xong.

Anh mới ôm ngang cô lên rồi đi vào phòng tắm.

Rửa mặt xong ra, Hứa Điện ôm eo của cô, cô ngọ nguậy trong ngực anh, anh nhẹ nhàng vỗ bờ vai của cô, mà trên l*иg ngực anh chi chít những vết cào.

Hệ quả của một cuộc tình cháy bỏng trong phòng tắm.

Anh kéo chăn, lại tắt đèn, đi giấc ngủ.

Một đêm này, Mạnh Oánh mơ thấy một biển hoa.

Hứa Điện lại mơ thấy một con rồng bạc*, anh ngạc nhiên, lúc tỉnh dậy là sáng hôm sau, anh vẫn chưa thể nào thoát khỏi giấc mơ đó, cho đến khi người trong ngực cựa quậy.

*kim long là rồng bạc đúng hok quí dị

Hứa Điện mới cúi đầu, Mạnh Oánh vừa vặn ngước mắt, ánh mắt hai người giao nhau.

Sau đó Mạnh Oánh cong môi: "Chào buổi sáng, ông xã."

"Chào buổi sáng, bà xã." Đôi mắt Hứa Điện sáng ngời, chan chứa niềm vui, sau đó hôn lên trán cô một cái, hai người đứng dậy, lúc Hứa Điện rửa mặt, thì suy nghĩ đến một chuyện, anh nhanh chóng làm xong, đi qua ôm Mạnh Oánh đang chải tóc, nói: "Năm nay em 33 tuổi?"

Cơ thể Mạnh Oánh có chút bủn rủn, miễn cưỡng đáp.

"Ừ."

"Người ta nói, sinh con nên sinh càng sớm càng tốt."

Mạnh Oánh tiếp tục chải tóc, ồ một tiếng.

Hứa Điện: ". . . . ."

Chỉ là cái đề tài này, anh cũng không nói nữa, cũng không có ép buộc Mạnh Oánh, hai người thong thả hưởng tuần trăng mật, đi hết thảy hai tháng, sau khi trở về, hai người vùi mình vào guồng quay công việc, Mạnh Oánh lại nhận một bộ phim, bộ phim này thuộc thể loại vườn trường, cô vào vai giáo viên, lấy ngôi trường Lăng Bá làm tâm, nơi đây xảy ra các cuộc tranh đấu giữa các giáo viên, sự chênh lệch giữa giàu và nghèo, bộ phim lấy góc nhìn từ hai nữ chính, không có tình yêu.

Năm nay cô đoạt được giải nữ phụ xuất sắc nhất từ phim « tinh tế ».

Hai năm đến Kim hí đều có cúp mang về nhà, có thể nói là một trong số ít nữ diễn viên năng suất nhất.

Để làm ra một bộ phim phải tốn ít nhất là bốn tháng. Lần này Mạnh Oánh nhập vai rất nhanh.

Trong bốn tháng này, Hứa Điện thường đến, có khi mượn công việc, có khi danh chính ngôn thuận đến thăm ban, đối với việc Hứa Điện thăm ban, fan hâm mộ và nhân viên đoàn phim đã cảm thấy quá quen thuộc, trên cơ bản nơi nào có Mạnh Oánh nơi đó có Hứa Điện. Mà sau khi phim đóng máy, Mạnh Oánh về Lê thành, Hứa Điện lại đi Geneva công tác.

Mạnh Oánh về nhà lớn ăn cơm với Triệu Kiều, cuối cùng dưới ánh mắt lưu luyến không rời của Triệu Kiều, trở về Nhất Loan sơn thủy.

Thật sự là mỏi mệt, Mạnh Oánh vào cửa liền ném hành lý lên ghế sô pha, sau đó ngồi xếp bằng, ngẩn người, một lát sau, mới đi thang máy lên tầng ba, đi ra thang máy, Mạnh Oánh đẩy hành lý vào phòng để quần áo, cầm áo ngủ đi tắm rửa, lúc trở ra cả người khoan khoái như được sống lại vậy.

Mạnh Oánh cầm điện thoại, vào thư phòng.

Trong phòng làm việc của Hứa Điện có một cái chiếu tatami mềm mềm còn có một chiếc đèn đặt dưới đất và một cái bàn nhỏ, Mạnh Oánh có thể dựa vào cửa sổ, thưởng thức cảnh sắc bên ngoài, đọc sách hoặc là chơi điện thoại hoặc là đọc kịch bản, cô rót một ly cà phê để lên bàn, vừa quay đầu lại nhìn lướt qua một hàng tạp chí trên giá sách.

Sau đó.

Cô phát hiện một quyển tạp chí có sự xê dịch, Mạnh Oánh chần chừ một lúc, đi lên trước, lấy quyển tạp chí kia ra, sau đó trở lại tatami ngồi xuống, chân dài duỗi thẳng, lật ra.

Cái trang cô đã từng xem nay lại có thêm vài dòng ghi chú mới.

Nhưng chỉ toàn là số.

Loạn thất bát tao, cô nhìn cũng không hiểu nhiều.

Ví dụ như.

2 3.0 1.12

Sau đó là 2 3.0 1.17, sau đó 2 3.01. 25

2 3.0 2.17

2 3.0 2.22, sau đó 2 3.0 2.30

*chắc khúc này tác giả bị deadline dí tẩu hỏa nhập ma nên để thành ngày 30.02 luôn :)))

. . . .

Cứ như vậy một đường tính tới 04, mà bây giờ là tháng năm, là thời gian Mạnh Oánh quay phim xong rồi trở về, Mạnh Oánh chống cằm, nhìn những con số chi chít, giải mã.

Lúc này.

Hứa Khuynh gửi tin nhắn đến: Lão chồng của chị bị thần kinh rồi.

Hứa Khuynh: Vậy mà đi giám sát thời kỳ rụng trứng của chị.

Hứa Khuynh: A, bà đây tuyệt không khuất phục.

Mạnh Oánh sau khi xem xong, bừng tỉnh đại ngộ.

Hèn gì khi nhìn thấy những ngày này, cô cứ thấy quen quen, đó chẳng phải là chu kỳ kinh nguyệt của cô sao, mà hình như đã bị trễ năm ngày. Anh. . .

Cũng đang tính thời kỳ rụng trứng?

Mấy cái tên này.

Sao nhiều trò thế nhỉ.

Mạnh Oánh: Nhà em cũng vậy.

Hứa Khuynh: Mấy cái tên thối tha này.

Hứa Khuynh: Để bọn hắn cút đi cho khuất mắt.

Mạnh Oánh: Đúng.

Sau đó, cô cất tạp chí, sau đó quay lại chỗ ngồi, vừa uống cà phê, vừa chơi điện thoại, thời gian dần qua ngăn không được cơn buồn ngủ, liền ngủ thϊếp đi.

Trong mông lung, truyền đến tiếng bước chân, Mạnh Oánh mơ mơ màng màng mở mắt, một dáng hình cao lớn đi tới, Hứa Điện cởϊ áσ sơ mi cà vạt, khoác lên trên ghế salon, ôm ngang cô lên, Mạnh Oánh theo phản xạ ôm cổ của anh, Hứa Điện sững sờ, nhìn cô.

"Tỉnh rồi?"

Mạnh Oánh ừ một tiếng, vùi trong ngực anh, Hứa Điện đi ra khỏi thư phòng, đi vào phòng ngủ chính, đặt cô lên giường, Mạnh Oánh nghĩ ngợi một chút, sau đó dang cánh tay ra, bàn tay đưa về phía tủ đầu giường, Hứa Điện không biết cô muốn lấy cái gì, giúp cô kéo ngăn tủ, hỏi: "Muốn lấy cái gì?"

Mạnh Oánh nói thầm: "Muốn "áo mưa", để em xem xem có bị anh chọc thủng không."

Hứa Điện buông tay, dùng sức đóng lại cửa tủ.

Mím chặt môi, một câu cũng không nói.

Mạnh Oánh híp mắt nhìn anh, sau đó xoay người, nín cười.

Ngày hôm sau Mạnh Oánh tỉnh lại, ngồi dậy búi tóc lên, thuận tay mở tủ đầu giường, phát hiện bên trong toàn là "áo mưa" mới, thậm chí còn chưa khui hộp.

Cô ngẩn người.

Sau đó, cô cười.

Thật ra, thời gian sắp tới cô không có lịch trình gì nhiều, có thể tính đến chuyện mang thai.

Dù sao, cũng là có tuổi rồi, không nên chậm trễ.

Cuối tháng sáu, bởi vì một lần bị tiêu chảy mà Mạnh Oánh phải nhập viện, Hứa Điện vội vàng gấp gáp chạy tới, đẩy cửa, liền thấy Mạnh Oánh đưa cái que gì đó ra trước mặt anh..

Hứa Điện cũng không thèm nhìn lấy một cái, đẩy cái que kia ra, ôm chầm cô vào trong ngực, ngước mắt nhìn Lý Nghiêu: "Cô ấy có sao không?"

Lý Nghiêu ho một tiếng, tay đút trong túi: "Vợ cậu mang thai."

Hứa Điện sửng sốt.

Nửa ngày cũng chưa phản ứng lại.

Lúc này Mạnh Oánh lại đưa một que thử thai trước mặt anh, nói: "Nhìn xem, hai vạch."

Hứa Điện tập trung nhìn vào.

Là hai vạch.

Một lát sau, anh chửi thề một tiếng, rồi lại cười: "Là con gái, phải là con gái."

*

Hứa Điện có chấp niệm cực kỳ lớn đối với con gái, Mạnh Oánh có thể nhìn ra được từ đuôi lông mày của anh, nhân khoảng thời gian này, Mạnh Oánh vừa dưỡng thai, vừa thảo luận với Hứa Điện về tương lai của đứa bé, anh còn bảo Mạnh Oánh ký hiệp ước, sau khi cô sinh đứa bé, anh sẽ chăm sóc, tuyệt đối sẽ không ném cho bảo mẫu.

Mạnh Oánh có thể lựa chọn xinh đẹp như hoa.

Triệu Kiều chen ngang nói: "Mẹ chăm, mẹ đến chăm, mẹ rất rảnh! Có thời gian! Còn rất trẻ!"

Hứa Điện cười lạnh.

Để Triệu Kiều chăm rồi nuôi ra một đứa luôn đối đầu cùng cha nó hả?

Con gái giống Mạnh Oánh thì tốt, tuyệt đối không thể giống Triệu Kiều.

Triệu Kiều hoàn toàn không biết, mỗi ngày đều chạy tới Nhất Loan sơn thủy.

Mạnh Oánh rất hòa hợp với người mẹ chồng này, hai người suốt ngày ríu rít với nhau, Hứa Điện khoanh cánh tay đứng ở một bên, một mặt khó chịu, nhưng lại không thể không chịu đựng.

Lúc cái thai được tám tháng, Mạnh Oánh đột nhiên vỡ nước ối, được ba mẹ chồng đưa vào bệnh viện nhà mình, Hứa Điện từ công ty chạy đến, trên trán lấm tấm mồ hôi, chạy một mạch lên lầu.

Bốn năm bác sĩ vây quanh Mạnh Oánh, cô chỉ cho Triệu Kiều đi vào, Hứa Điện không được đi vào, đang lúc anh định xông cửa đi vào, liền nghe được Mạnh Oánh tiếng la khóc.

Vào thời khắc ấy, đầu gối Hứa Điện mềm nhũn, anh phải cực lực dựa vào cửa mới đứng vững.

Sau khi vỡ nước ối, Mạnh Oánh vẫn còn ổn, bởi vì cô vẫn luôn chăm chỉ tập yoga, chỉ là khi mở rộng để đón em bé thực sự rất đau, mà lại cô mở quá nhanh, cô không thể không hét lên, trong lúc đang gào thét khản cả cổ thì rốt cục mở được mười ngón, nền tảng cô vốn đã tốt nên mười lăm phút đã sinh ra.

Không có bất kỳ vết thương gì, cả người nằm bẹp dí trên giường.

Triệu Kiều cho cô uống nước.

Bác sĩ Lương Văn ôm một bé trai, thấp giọng nói: "Chúc mừng, là con trai."

Sắc mặt Mạnh Oánh tái nhợt vì đau đớn, cười gật đầu, sau đó, nhớ ra cái gì đó, thở dài một tiếng, nói: "Trước đừng nói với anh ấy là con trai."

"Được." Bác sĩ Lương Văn là người thân của Triệu Kiều, bà cười ôm đứa bé, quay người đi ra phòng mổ, vừa mở cửa ra, định nói chuyện.

Đã thấy khuôn mặt tuấn tú của Hứa Điện méo xệch, còn đang rưng rưng nước mắt.

Lương Văn đột nhiên nói không nên lời, đó là ... con trai.

"Cô ấy thế nào rồi?" Hứa Điện nghẹn ngào.

Lương Văn: "Rất tốt."

Hứa Điện: "Tốt rồi."

Một đứa là đủ rồi.

Không cần sinh nữa đâu.

*