Tiểu thuyết « Tinh Tế » thuộc thể loại tận thế, virus bùng nổ, nhân loại xuất hiện dị chủng, động vật bắt đầu làm chủ trái đất, nhưng nhân loại dị chủng về sau, không phải tử vong thì chính là càng thêm cường đại, thế là cùng động vật bắt đầu tranh đấu, cuối cùng con người cầm lại quyền chủ đạo, bắt đầu thành lập thành phố Hắc Sắc, cố gắng khôi phục trật tự thế giới.
Nữ chính trời sinh là dị chủng, không phải do bất kỳ thứ gì tạo ra, là con người thuần dị chủng, thân phận rất quý giá.
Mà nữ tứ thì là dị chủng thực vật kiên định đi theo cô, hộ tống cô đến thành phố Hắc Sắc, trên đường đi, nữ tứ có thể nói là đại sát tứ phương, cuối cùng lại chết khi chỉ cách Hắc Sắc chừng một trăm mét. Dù sao nhân vật này sẽ gây thiện cảm với khán giả , cô là dị chủng hoa thỏ ty, cho nên khóc và quấn quanh là bản năng của cô, cộng thêm hồi chưa xảy ra tận thế có học quyền kích, cho nên cô có một mặt nhu nhược, lại trời sinh cường lực.
Trước khi tới thử vai Mạnh Oánh đã xem hết tiểu thuyết nên hiểu rõ nhân vật này. Cô đẩy cửa đi vào, trong phòng thử vai có ba người, theo thứ tự là đạo diễn, phó đạo diễn còn có một biên kịch, biên kịch kia nhìn thấy Mạnh Oánh, hơi có chút ngạc nhiên, hai người đạo diễn thì không biểu lộ gì nhiều, phó đạo diễn lật sơ yếu lý lịch Mạnh Oánh, sau đó khua tay một chút, nói: "Cô diễn cảnh khóc được không?"
"Không bằng diễn đến đoạn vừa mới khai phá được dị chủng." Phó đạo diễn đưa ra quyết định.
Một đoạn này mười phần là khảo nghiệm người diễn cảnh khóc, bởi vì nữ tứ Kiều Lan bị hoa thỏ ty dị chủng, thời điểm tranh đoạt ý thức, cảm nhận tâm tình hoa thỏ ty, nếu muốn diễn cảnh thương tâm như vậy cần phải dồn nén cảm xúc rất nhiều, Mạnh Oánh đã từng diễn cảnh khóc nhưng không phải nhân vật chính, cho nên không có người để ý, cô diễn cũng không tốn sức.
Lúc này mới thật sự là thử thách.
Cô gật đầu một cái nói: "Được."
Sau đó chọn một chỗ, trực tiếp ngồi dưới đất. Ba người trước mặt đồng loạt nhìn cô, Mạnh Oánh chống hai tay trên sàn nhà, sau đó ngửa đầu bắt đầu rơi lệ, đầu tiên là không tiếng động rơi lệ, lại từ từ mà trở nên có âm thanh, tiếp theo thân thể hơi giãy dụa, chống cự giành lại ý thức.
Hai tay co rúc ở cùng nhau, móng tay đâm thật sâu vào trong đất, cô nghiêng đầu, cắn cổ áo, vừa tiếp nhận dị chủng lại giãy dụa chống cự, nước mắt hung hăng lăn xuống.
Mạnh Oánh lớn lên rất đẹp, loại sắc đẹp thường ngày ôn nhu, không có tính công kích, nhưng lại có thể khiến người ta càng không ngừng đem ánh mắt để trên người cô.
Mà giống như mỹ nhân, một khi cảm xúc bị kích động lên, hoặc là rơi lệ, thực sự là lực sát thương rất lớn, tất cả mọi người nhìn chằm chằm mặt của cô, ngón tay của cô, còn có động tác cô cắn cổ áo, cổ, cơ hồ say mê. Mạnh Oánh diễn cảnh này theo từng giai đoạn, tay cô bắt đầu đập loạn lên sàn nhà, nước mắt rơi vào càng nhanh, ngẩng đầu lên.
Hai mắt đẫm lệ trong mông lung, chạm vào một đôi mắt đang nhướng mày, cô sửng sốt một chút, nhìn kĩ lại, Hứa Điện dựa vào vách tường, ôm cánh tay, một thân áo sơ mi đen, không cảm xúc nhìn cô khóc.
Anh đến khi nào? Tại sao lại ở chỗ này?
Tinh thần Mạnh Oánh nhoáng một cái, xém chút thoát khỏi cảm xúc, cô lập tức ổn định, diễn tới giai đoạn cuối cùng, cắn ngón tay, thanh âm từ trong hàm răng phát ra vài tiếng ô ô.
Hai đạo diễn và biên kịch ngồi phía trước, đều nổi da gà, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo, cô diễn rất có sức hút, nước mắt giàn giụa, đều làm người ta cảm thấy thương tiếc, rất muốn tiến lên đi giúp cô một chút. Hơn nữa bọn họ nhìn mê mẩn, chẳng mấy chốc liền bị cuốn theo cảm xúc của cô, giống như là đang ở thế giới khác.
Cuối cùng cũng khóc xong, Mạnh Oánh buông tay, trên trán lấm tấm mồ hôi, cô quan sát ba người phía trước, dư quang quét lấy Hứa Điện. Anh chậm rãi cúi đầu đốt điếu thuốc, chỉ là đứng ở nơi đó cũng rất hấp dẫn người ta. Đạo diễn buông tư liệu Mạnh Oánh xuống, quy củ trả lời: "Rất tốt, trở về chờ thông báo đi."
"Cám ơn đạo diễn." Mạnh Oánh lau mồ hôi trán, khom lưng nói cám ơn.
Nói xong, cô xoay người rời đi, cũng không thấy Hứa Điện.
Cửa phòng thử vai đóng lại, đạo diễn quay đầu nhìn Hứa Điện, "Hứa tổng cảm thấy thế nào?"
Hứa Điện ngẩng đầu, câu môi, "Các anh thấy tốt thì quyết định, hỏi tôi làm gì?"
Đạo diễn cười một tiếng, nói đùa, "Mạnh tiểu thư diễn cảnh khóc thật khiến người ta động lòng."
Phó đạo diễn cùng biên kịch đều gật gật đầu, nhìn nhau, viết lên tư liệu Mạnh Oánh. Hứa Điện lại không lên tiếng, anh giương mắt, quét về phía Mạnh Oánh vừa mới ngồi, cánh tay, da thịt, đùi, eo, cổ, bờ môi, gương mặt, so với trên giường càng xuất sắc hơn nhiều.
Anh kéo cổ áo sơmi xuống, cổ thon dài có chút mồ hôi.
Anh quay người, vặn tay cầm cửa, chuẩn bị rời đi, lúc này điện thoại di động trong túi vang lên, anh bắt máy, đầu kia không biết nói gì.
Sắc mặt anh khẽ biến, nhanh chân đi ra ngoài.
Mạnh Oánh đi ra ngoài có chút nhanh, nhịp tim cũng đập nhanh hơn, cho nên xém chút nữa trẹo chân. Cô đành phải đỡ cửa, đứng vững một chút, chờ đau đớn đi qua, mới bước nhanh rời đi, Lưu Cần đứng ở cửa ra vào đợi cô, vừa nhìn thấy cô đến, lập tức hỏi: "Thế nào?"
"Chờ thông báo." Mạnh Oánh nói.
"Được rồi, biểu hiện như thế nào, em cảm thấy được bao nhiêu phần?" Lưu Cần chưa từ bỏ ý định, còn muốn thám thính, Mạnh Oánh kéo tay Lưu Cần, cười nói: "Đại khái tám phần đi."
"Ít thế?" Lưu Cần bất mãn, nhưng hai người đã xuống lầu, Lưu Cần tiếp một cuộc điện thoại, xì một tiếng khinh miệt nói: "Bên ngoài kẹt xe, chúng ta phải đi qua đường bên kia, xe dừng ở chỗ đó."
"Được."
Hai người đi ra đường lớn, đi không bao xa, chuẩn bị băng qua đường, liền nghe từng đợt tiếng thét chói tai sau lưng, còn có mấy người gọi xe cứu thương, một khung cảnh hỗn loạn.
Mạnh Oánh và Lưu Cần cùng nhau quay đầu, Mạnh Oánh vô ý thức kéo khẩu trang lên, liền thấy trong đám đông có một phụ nữ mặc váy trắng ngồi trên mặt đường, người kia ôm bụng, trên mặt đất là một vũng máu, nghe người xung quanh nói là sảy thai, xe cứu thương còn chưa đến, Mạnh Oánh thấy được bên tai người phụ nữ có ánh sáng đỏ lóe lên, nhưng rất nhanh liền bị người khác che mất, Lưu Cần cầm lấy tay của cô bước nhanh đi hướng đường cái, vừa đi vừa thổn thức: "Cô ấy chắc là sảy thai rồi, đáng sợ quá."
Mạnh Oánh ừ một tiếng.
Tâm tư rất nhanh thu hồi lại, đi lên xe, cô mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh màu đen theo trong đường lớn chạy ra. Cửa xe lập tức đóng lại, ngăn trở tầm mắt của cô, Mạnh Oánh cũng không nghỉ nhiều nên không nhìn nữa, xoa cổ ngả người vào ghế dựa, nhắm mắt dưỡng thần.
Xe nổ máy, trở về nhà.
Mạnh Oánh còn có thể nghỉ một ngày, sau đó có hai hợp đồng quảng cáo lớn, còn có một số kịch bản đưa đến, muốn đi đàm phán. Mạnh Oánh vốn định ở nhà ngây ngốc, ai ngờ Lưu Cần gọi đến, nói tối nay muốn mang cô đi xả hơi, ở trong điện thoại nói: "Chị có thẻ hội viên của câu lạc bộ cao cấp ở Lê thành đó nha, chỉ có cơ hội lần này, chúng ta đi đánh bài đi? Em giống như một bà già vậy, ở nhà riết cẩn thận bị trầm cảm đó."
Mạnh Oánh không có bạn bè gì nhiều, Lưu Cần đương nhiên biết đến.
Mạnh Oánh dừng một chút, "Nơi như vậy, em đi được không? "
"Không sao, đều là công ty của chúng ta, bọn họ đều đã đến rồi, đi thôi, chị đi đón em, ăn mặc đơn giản là được, đừng quá xinh đẹp."
"Được rồi." Mạnh Oánh chọn một cái quần rộng đơn giản rộng cùng với áo croptop, đi đôi giày trắng, đội mũ.
Chỉ chốc lát sau, Lưu Cần tới, thấy được trang phục của cô, rất hài lòng.
Sau khi lên xe, xe hướng đến trung tâm thành phố lái đi, câu lạc bộ Tinh Không là câu lạc bộ cấp cao nhất Lê thành, không có vé mời là không thể vào. Hơn nữa vé mời cũng rất khó lấy được, phải là khách VIP hoặc là thân thiết lắm mới có được.
Đến câu lạc bộ, Lưu Cần nhận điện thoại, trong điện thoại nghe ra được là người của công ty , Mạnh Oánh ở công ty quản lý rất nhỏ, bởi vì nhỏ, cho nên tài nguyên ít, đương nhiên phúc lợi cũng không nhiều, cũng may từ tổng giám đốc đến công nhân, quan hệ cũng không tệ.
Lưu Cần cũng là lần đầu tiên tới đây, lúc đệ trình tấm thẻ còn rất khẩn trương, kéo tay Mạnh Oánh đi vào, phòng đánh bài của các cô ở lầu ba, vào thang máy để đi lên.
Đẩy ra một cánh cửa, đã nghe đến một cỗ mùi đàn hương nhàn nhạt, toàn bộ ánh sáng được bài trí có chút tối, còn có trang trí bình phong khắc hoa cơ bản mang không khí cổ xưa.
Mùi đàn hương bên trong còn kèm theo mùi thuốc lá, không khó nghe, lại có một loại cảm giác mê tình.
Lưu Cần chậc một tiếng, nói: "Đều là đám công tử có tiếng ở Lê thành."
Mạnh Oánh ừ một tiếng, ngược lại là không thấy được công tử nào cả, bởi vì cơ bản đều có bình phong ngăn trở, chỉ nghe được một ít tiếng nam nhân trêu chọc, xen lẫn vài giọng nữ, đột ngột mà tăng thêm một điểm phong tình khác.
Lúc tiến vào gian phòng công ty nhà mình, trong bình phong đàn mộc sắc bên kia, đột nhiên truyền đến một giọng nam mát lạnh, nói: "Hứa Điện, đêm nay cậu dự định gϊếŧ sạch chúng ta?"
"Đúng đấy, Hứa thiếu gia, tâm tình cậu không tốt sao? Chúng ta có thể nhìn ra được "
Hai thanh âm vừa phát ra, Mạnh Oánh sửng sốt một chút.
Hứa Điện.
Anh ở đây? Tâm tình không tốt? Vì cái gì?
Lưu Cần cũng dừng bước lại, hơi kinh ngạc, thấp giọng nói với Mạnh Oánh: "Hứa thiếu gia, thế mà có thể ở trong này gặp Hứa gia Lê thành, nghe nói là rất đẹp trai, để chị nhìn một chút?"
Mạnh Oánh đẩy Lưu Cần một chút, "Chị thấy thế nào?"
"Nhìn đi." Lưu Cần kéo Mạnh Oánh làm lót chân, kết quả trên miếng bình phong được điêu khắc, có hai cái lỗ nhỏ, là điêu khắc của đôi mắt động vật, hai người vừa đủ mỗi người một lỗ. Nhìn một cái, liền thấy Hứa Điện miễn cưỡng dựa vào vách tường, trong miệng cắn xì gà, hút mạnh, nhả ra một làn khói, anh cầm bài, cặp mắt đào hoa không có cảm xúc, lông mi rất nhỏ không kiên nhẫn, nhìn ra được tâm tình thật không tốt.
"Nhiều người như vậy, biết là ai đây? Nhưng mà có phải anh đẹp trai dựa vào tường kia không?" Lưu Cần kinh hô một tiếng.
Đúng là anh.
Mạnh Oánh dường như ngừng thở, nhìn gương mặt kia, còn có tâm tình anh rõ ràng không tốt. Bình thường anh hay cười, cười nhạt, dù cho không có biểu lộ cảm xúc, cũng sẽ nhếch môi giống như cười mà không phải cười, cả người thoạt nhìn nhã nhặn, pha lẫn du côn, nhưng rất ít khi có bộ dạng này.
Không biết là chuyện gì khiến tâm tình của anh không tốt. Mắt thấy anh muốn ngẩng đầu, Mạnh Oánh một phen kéo xuống Lưu Cần, nói: "Đi thôi "
Lưu Cần gật đầu, người nơi này đều không chọc nổi, nhìn một chút là được rồi. Thế là kéo Mạnh Oánh tiến vào bình phong công ty nhà mình, muốn đi tới phía trước, vừa lúc gặp một người trong bình phong bên cạnh đi ra, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần dài màu đen, cà lơ phất phơ cùng Mạnh Oánh đối mắt.
Anh nhíu mày, tay cầm điện thoại di động chỉ vào Mạnh Oánh, giống như là đang nhớ cô là ai.
Mạnh Oánh không hiểu ý anh, chỉ là gật gật đầu, vội vàng đem khẩu trang kéo lên, sau đó tiến vào bình phong công ty nhà mình.
Chu Dương cố gắng nhớ lại cô gái vừa gặp thoáng qua.
Mấy giây sau giật mình, anh ngậm lấy ý cười, quay người tiến vào bình phong chỗ Hứa Điện, bên trong đang nói đến chủ đề nặng nề hơn so với vừa rồi.
Giang Úc chân dài gác lên bàn, ném bài, nói: "Cậu đó, cô ấy hiện tại đã sảy thai, chắc chắn là Lý Dịch đối xử không tốt, không bằng thừa cơ hội này, cướp về đi, cậu cũng không phải không có cơ hội."
Hai người còn lại không lên tiếng, loại chủ đề này không tới phiên bọn họ phát biểu ý kiến. Hứa Điện kẹp lấy xì gà, không nói một lời, môi mỏng nhả ra một ít khói, tiếp tục ném bài, thần sắc nặng nề, có chút lạnh lùng.
Chu Dương đi vào, nghe một lát, sau đó, đến chỗ Hứa Điện, xoay người nói vài câu với Hứa Điện.
Động tác ném bài của Hứa Điện, hơi dừng lại, sau đó khôi phục bình thường, giọng nói trầm thấp cười, "Tới thì tới chứ sao."
Mạnh Oánh rất ít khi chơi đấu địa chủ, cô trong ván bài chính là chơi dở, khiến mọi người một phen cười đùa, trêu chọc cô, không khí sôi nổi hơn hẳn.
Tổng giám đốc ngồi đối diện chỉ Mạnh Oánh cười, nói: "May sao còn có chút nhan sắc, nếu không thật sự là không còn gì khác."
Những người còn lại ầm ầm cười vang, Lưu Cần đều cười đến không thở nổi. Mạnh Oánh bị cười đến đỏ mặt, có chút không muốn đánh, cô bất đắc dĩ nói: "Đừng cười em nữa mà. "
Bọn họ lại cười lấy cười để, Mạnh Oánh tức giận đem khẩu trang kéo lên, đang muốn lật bài, liền phát hiện mọi người dừng hẳn tiếng cười, còn nhìn chằm chằm phía sau cô.
Cô sửng sốt một chút, bài trong tay liền bị một bàn tay có khớp xương rõ ràng rút đi, cô bỗng nhiên hơi ngửa đầu, liền nhìn vào một cặp mắt đào hoa giống như cười mà không phải cười.
Cô mang theo khẩu trang, chỉ còn lại một đôi mắt, bởi vì mặt mộc, không có bất kỳ đường viền mắt nào, chỉ có một đôi mắt trong vắt như nước, sạch sẽ khiến người ta sa vào.
Hứa Điện nhìn mấy giây, ý cười dần dần phai nhạt rất nhiều, anh hơi nghiêng đầu, dời ánh mắt khỏi người cô, nhìn bài trong tay, nói: "Không phải đánh bài sao? Ở bên cạnh đều có thể nghe được tiếng cười."