Chương 2

Chương 2:

Không khí trong phòng chợt trở nên ngưng đọng trong một khoảnh khắc.

Giản Hy lặng lẽ rút tay lại, hàng mi khẽ rũ xuống, che đi chút sắc tối thoáng qua trong đáy mắt.

"Xin lỗi." Anh chủ động mở lời xin lỗi. "Trước đây đã hứa sẽ cùng nhau ăn mừng sau khi phim đóng máy, là lỗi của anh, để em phải chờ lâu như vậy ở khách sạn."

Anh chỉ nghĩ rằng Bạch Ngu có lẽ tức giận vì bị cho leo cây. Sau khi quay phim xong, anh cũng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, sắp tới còn phải đến thành phố C để lo công việc kinh doanh. Vì thế, vài giờ bên nhau hôm nay thật sự rất quý giá.

“Lý Phàm Hy vừa ra mắt một chiếc túi mới, em chắc sẽ thích. Còn có móc khóa của WN, chẳng phải em thích nhất dòng gấu nhỏ của họ sao? Ngày mai anh sẽ bảo trợ lý mua cho em.” Giản Hy khẽ cúi người xuống, thân mật véo nhẹ vào mũi cô. “Đừng giận nữa, được không?”

Bạch Ngu không kháng cự hành động của anh, cũng không nói gì.

Thực ra, ngay khoảnh khắc Giản Hy chủ động xin lỗi, cô đã có một cảm giác chột dạ kỳ lạ, sự khó chịu trong lòng cô cũng đã vơi đi rất nhiều. Nhưng, ngay sau đó người đàn ông lại tung ra cách dỗ dành bằng việc mua sắm, khiến tâm trạng Bạch Ngu trong phút chốc chạm đáy.

Mỗi lần, mỗi khi cô và Giản Hy cãi nhau, đối phương đều dùng cách này để xin lỗi. Nghĩ lại, Bạch Ngu không khỏi cảm thấy có phải trước đây mình quá dễ dỗ dành hay không?

Túi hàng hiệu, những món quà xa xỉ đẳng cấp, cô đâu phải không mua nổi. Đúng, Giản Hy hiểu rất rõ sở thích của cô, biết cô thích và không thích cái gì. Nhưng cùng một cách mà sử dụng quá nhiều lần, cô bắt đầu thấy mệt mỏi, thậm chí là ngán đến tận cổ.

Điều cô thật sự cần không phải là quà tặng, mà là thái độ của Giản Hy.

Căn phòng lại rơi vào sự im lặng kỳ lạ, Bạch Ngu hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của mình, không nhận ra sắc tối trong mắt Giản Hy đang dần tích tụ.

Anh khẽ nhắm mắt, cố gắng đè nén mọi cảm xúc tiêu cực và khi mở mắt ra, anh lại trở về với vẻ ngoài dịu dàng, thanh tú.

Giản Hy nắm lấy một tay của Bạch Ngu, cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền dọc theo mu bàn tay, không tránh khỏi nhíu mày: "Sao tay em lại lạnh thế? Em lạnh à?"

Bạch Ngu giật mình, khẽ rụt cổ rồi gật đầu: "Ừm... Hình như điều hòa trong phòng bị hỏng rồi..."

Sắc mặt Giản Hy lập tức trầm xuống, anh kéo cô về phòng mình.

Căn phòng Suite* sang trọng trên tầng tám, với đầy đủ các tiện nghi, ít nhất cao cấp hơn căn phòng mà Bạch Ngu đặt đến hai bậc.

(*phòng Suite: là hạng phòng sang trọng và cao cấp nhất trong một resort khách sạn)

Không phải trợ lý Tiểu Thông cố tình không muốn để cô ở phòng tốt, mà là những phòng tốt nhất của khách sạn đã bị đạo diễn, biên kịch và các diễn viên chính chiếm hết từ lâu. Giản Hy là ngôi sao hàng đầu trong ngành và là nam chính của bộ phim, đoàn phim đương nhiên không thể để anh ở phòng kém chất lượng.

"Đi tắm đi, lát nữa mặc quần áo của anh." Giản Hy cầm điều khiển bật chế độ sưởi, rồi đưa cho Bạch Ngu bộ quần áo sạch sẽ để sẵn bên giường. "Bật nước nóng lên, xua tan cái lạnh."

Bạch Ngu ngoan ngoãn đáp một tiếng "Ừ".

Sau khi tắm nước nóng xong, căn phòng cũng đã ấm lên. Không biết có phải do vừa tắm xong hay không, mà Bạch Ngu cảm thấy hơi choáng váng. Cô cởi giày, leo lên giường, đúng lúc đó Giản Hy cũng cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Một lát sau, cửa phòng tắm vang lên, tiếng bước chân của người đàn ông từ từ tiến lại gần. Trước khi Bạch Ngu kịp xoay người, tấm đệm bên cạnh khẽ lún xuống, cô đã chìm vào một vòng tay mang hương thơm nhẹ của cỏ cây.

Đó là mùi hương của sữa tắm, trên người cô cũng có mùi hương ấy.

Bóng đen của mùi nước hoa nồng nặc trước đây vẫn chưa hoàn toàn tan biến, cơ thể Bạch Ngu hơi căng cứng, sau đó mới từ từ thả lỏng.

(lời editor: Nước hoa xịn dữ trời, đời con bao giờ mới được xài)

"Sáng mai anh phải bay đến thành phố C tham gia sự kiện thương mại, không thể đưa em về thành phố B được." Trong bóng tối tĩnh lặng, giọng nói của người đàn ông pha chút mệt mỏi khó nhận ra. "Em đã mua vé máy bay chưa?"

"Mua rồi."

"Anh bảo trợ lý lái xe đưa em đi nhé?"

"Không cần đâu." Sau một lúc im lặng, Bạch Ngu xoay người, ôm lấy anh, giọng nói nhỏ nhẹ. "Em đâu phải trẻ con, em tự đi được mà." Nói xong, cô cọ cọ trong vòng tay của Giản Hy, giống như đang nũng nịu.

Nụ cười nhè nhẹ lan tỏa trong đôi mắt của người đàn ông, anh hôn lêи đỉиɦ đầu cô gái, không nói thêm gì nữa.

Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết đã bao lâu, khi nghĩ rằng người bên cạnh đã ngủ, Bạch Ngu cẩn thận ngẩng đầu lên.

Căn phòng không hoàn toàn chìm trong bóng tối, một chiếc đèn ngủ mờ mờ ở đầu giường phát ra ánh sáng dịu nhẹ, rọi xuống gương mặt Giản Hy. Anh đang ngủ, đường nét khuôn mặt thật đẹp dưới ánh đèn vàng nhạt, tựa như một bức tranh.

Sống mũi cao, đường viền cằm mượt mà, giữa đôi lông mày có chút mệt mỏi.

Bạch Ngu đưa tay nhẹ nhàng chạm vào má anh, trong mắt tràn đầy sự xót xa.

Đêm đã khuya.

Trên chiếc giường đôi chính giữa căn phòng suite, Giản Hy từ từ mở mắt, ánh mắt lặng lẽ rơi lên người cô gái bên cạnh. Anh nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, lông mi khẽ rung lên theo nhịp thở, nụ cười dịu dàng đến chính bản thân cũng không nhận ra đã xuất hiện trên môi.

Chín giờ sáng, trời ngoài cửa sổ đã sáng rõ, khi Giản Hy mở mắt ra, bên kia giường đã trống không.

Bạch Ngu đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại mình anh.

Anh chống tay ngồi dậy, tóc có phần rối, cổ áo lỏng lẻo trễ xuống, để lộ xương quai xanh tinh tế cùng làn da trắng nõn, mang một chút quyến rũ hoang dại.

Mười phút sau, Giản Hy nhận được cuộc gọi từ trợ lý Tiểu Thông. Hai mươi phút sau, nam trợ lý mang một đĩa bữa sáng vào phòng, còn Giản Hy thì vẫn ngồi ngây ra trên giường, bao quanh anh là không khí trầm lắng.

“Anh Hy?” Trợ lý ngạc nhiên gọi anh một tiếng.

Chuyện gì vậy? Sao anh Hy nhà mình trông như kiểu không thỏa mãn thế này? Chẳng lẽ là vì bạn gái rời đi nên tâm trạng không tốt?

Tiểu Thông, không ngờ mình vừa vô tình đoán đúng, đặt bữa sáng lên bàn và gọn gàng thu xếp quần áo rải rác vào vali. "Anh Hy, mau rửa mặt rồi ăn sáng đi, lát nữa chúng ta phải đi sân bay."

Giản Hy đáp một tiếng, xỏ dép rồi đi vào phòng tắm. Với chiều cao 1m88, bờ vai rộng, eo thon và đôi chân dài, tỉ lệ cơ thể của anh thực sự hoàn hảo.

Tiểu Thông đang ngồi thu dọn hành lý, ngẩng đầu nhìn, wow, đôi chân dài thẳng tắp, bước đi vài bước cũng toát ra phong thái như người mẫu. Đúng là bức tượng điêu khắc hoàn mỹ giữa đời thực.

Bốn mươi phút sau, Giản Hy, trong bộ đồ kín mít, cùng trợ lý Tiểu Thông lên xe. Việc đầu tiên khi ngồi vào xe là lấy điện thoại ra chọn quà cho Bạch Ngu. Tiểu Thông ngồi cùng hàng ghế sau lén liếc nhìn, cảm thán không thôi.

Anh Hy đối xử với bạn gái thật tốt…

Cùng lúc đó, tại sân bay thành phố Z.

Trong khi đợi lên máy bay, Bạch Ngu lấy điện thoại ra và lướt Weibo, không ngoài dự đoán, cô thấy thông tin liên quan đến Giản Hy.

Đó là những bức ảnh và video động về sự kiện thương hiệu mà anh tham gia cách đây không lâu. Khoác trên mình bộ vest đen được cắt may tinh tế, tóc tai được chải chuốt cẩn thận, anh bước xuống từ xe, gương mặt đẹp trai như thần. Đôi mắt dài hẹp khẽ cụp xuống, hàng lông mi đen dày, vẻ mặt lạnh lùng như người mẫu trên tạp chí thời trang, khí chất mạnh mẽ, khiến người ta không thể rời mắt.

【Chồng ơi! Chồng ơi anh đẹp trai quá trời quá đất luôn!】

【Anh Hy ơi, em sẽ mãi mãi thích anh, anh Hy à!】

【Cứu em với, bao giờ em mới có thể cưới Giản Hy đây, trời ơi, khóc mất thôi.】

【Wow, anh này thật sự đẹp trai.】

【Hu hu hu hu, đây có phải là tổng tài bá đạo bước ra từ tiểu thuyết không?】

Chỉ cần kéo xuống một chút, toàn bộ phần bình luận đều là tiếng la hét của fan và những người qua đường.

Bạch Ngu ngẩng đầu nhìn ra ngoài trời, bầu trời u ám một màu xám xịt, trong phòng chờ ấm áp vì máy sưởi mở rất cao, nhưng ngực cô lại thấy bức bối, liền tắt ngay màn hình.

Từ thành phố Z bay đến thành phố B mất gần ba tiếng đồng hồ. Sau khi lên máy bay, Bạch Ngu nhờ tiếp viên lấy cho mình một tấm chăn, dự định ngủ suốt chặng đường. Nhưng giấc ngủ này không hề yên ổn, cô tỉnh dậy nhiều lần một cách khó hiểu. Đến khi máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố B, đầu cô vẫn còn cảm giác choáng váng, thậm chí khi đứng lên còn thấy buồn nôn.

Nhíu mày bước xuống máy bay, Bạch Ngu kéo chặt chiếc áo khoác lông vũ trên người, rồi đi ra ngoài gọi một chiếc taxi.

Cảm giác chóng mặt càng lúc càng mạnh hơn, cô cố gắng giữ tỉnh táo, liếc nhìn điện thoại. Ngoài tin nhắn của cô bạn thân Lý Ngôn Ngôn hỏi xem cô đã hạ cánh chưa, không còn tin nhắn nào khác.

Đầu óc ong ong một hồi, Bạch Ngu báo địa chỉ cho tài xế, khuôn mặt khó chịu tựa vào ghế ngồi. Khoảng nửa tiếng sau, taxi dừng lại trước căn biệt thự hoa viên ở trung tâm thành phố.

Căn biệt thự hai tầng được trang trí tinh xảo, nằm ở một khu đất vàng của thành phố B, giá trị tự nhiên không hề nhỏ. Vì đây là ngôi nhà hai người sống chung, nên ban đầu Bạch Ngu cũng muốn góp một nửa tiền, hoặc cô có thể tự trả toàn bộ. Nhưng Giản Hy không đồng ý. Cuối cùng khi anh trả toàn bộ số tiền mua ngôi nhà này, cô lập tức tặng anh một chiếc siêu xe thương hiệu nổi tiếng, thậm chí còn phải đặt hàng đặc biệt từ nước ngoài.

Thực tế, không chỉ Giản Hy thích tặng quà cho cô, Bạch Ngu cũng luôn bỏ công sức chuẩn bị những bất ngờ cho anh. Nhưng cuối cùng dường như tất cả đều vô nghĩa.

Giống như chiếc siêu xe cô tặng, Giản Hy chưa bao giờ lái. Ngôi biệt thự mà anh đã mua đứt, anh cũng rất ít khi về ở.

Bởi vì sợ bị chụp ảnh.

Không biết bao nhiêu lần, Bạch Ngu thật sự cảm thấy khó hiểu. Nếu không thể chung sống công khai, tại sao Giản Hy lại mua ngôi nhà này?

Cô từng vui sướиɠ nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể có những khoảnh khắc quý báu bên người mình yêu, nhưng thực tế lại như một cái tát vào mặt cô.

Cảm giác choáng váng trong cơ thể càng lúc càng rõ rệt, trong đầu cũng hiện lên nhiều suy nghĩ lộn xộn, khuôn mặt Bạch Ngu trắng bệch khi bước ra khỏi xe. Cô lấy chìa khóa từ trong túi ra, định mở cửa.

Ngay lúc đó, một chiếc xe khác dừng lại trước khu vườn biệt thự, một cô gái trẻ mặc váy len, khuôn mặt tinh xảo, giày bốt cao gót, từng bước tiến lại gần, miệng còn lầm bầm chửi rủa.

"Giản Hy đúng là đồ khốn, không chỉ cho cậu leo cây, còn để cậu một mình ngồi máy bay về. Cậu nói xem, bạn trai như thế thì có cũng như không? Anh ta..."

Lời của Lý Ngôn Ngôn chưa kịp dứt, cô kinh hoàng nhìn Bạch Ngu với khuôn mặt tái nhợt ngã xuống, chùm chìa khóa nhỏ trong tay cô rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu thanh thúy.

"Ngu Ngu!"