Chương 1

Chương 1:

Đầu đông, ánh đèn vàng nhạt dọc theo con đường xuyên qua những tán lá rụng, rải rác mờ mịt trên mặt đất.

Bầu trời mùa đông lúc nào trông cũng cao và xa một cách đặc biệt, Bạch Ngu ngồi trong chiếc taxi đang chạy ổn định, khung cảnh bên ngoài cửa sổ lướt qua vun vυ"t.

Thành phố Z nằm ở một vùng xa xôi, kinh tế không phát triển. Chỉ vài năm trước có một ông lớn đầu tư một khoản tiền khổng lồ xây dựng một phim trường tại đây, gần đây có nhiều đoàn phim thường xuyên đến quay phim.

Taxi đưa Bạch Ngu đến một khách sạn gần phim trường, cô lấy khẩu trang ra đeo và cố gắng bước vào sảnh khách sạn một cách tự nhiên nhất, trong lòng không thể kiềm chế được sự phấn khích.

Bộ phim lịch sử mà Giản Hy tham gia đã quay trong gần một năm, bây giờ cuối cùng cũng đóng máy, họ đã sớm hẹn sẽ cùng nhau ăn mừng.

Sau khi vào sảnh, Bạch Ngu không vội hỏi phòng trống, hỏi cũng vô ích vì cả đoàn làm phim, bao gồm các diễn viên và nhân viên, đều ở đây. Cô là một gương mặt mới, cao lắm cũng chỉ nhận được một câu trả lời lịch sự từ nhân viên: "Xin lỗi cô, khách sạn đã kín phòng."

Bạch Ngu ngồi trên ghế sô pha trong sảnh và kiên nhẫn chờ đợi. Khoảng nửa tiếng sau, trợ lý của Giản Hy chạy đến bên cô.

Anh ta cải trang còn kỹ hơn cả Bạch Ngu, kính râm, khẩu trang, mũ lưỡi trai, người không biết còn tưởng anh ta là một ngôi sao đang tránh người hâm mộ.

Trợ lý tên Tiểu Thông, anh ta dẫn Bạch Ngu đến quầy lễ tân để lấy phòng. Hai người đi thang máy lên tầng sáu. Sau khi Bạch Ngu quẹt thẻ phòng vào cửa, Tiểu Thông mới ngại ngùng nói: "Xin lỗi cô Bạch, đoàn phim đột ngột quyết định làm thêm một buổi tiệc cảm ơn giới truyền thông sau bữa tiệc đóng máy. Hiện tại anh Hy thật sự không thể về được, cô có thể đợi trong phòng trước được không?"

Biểu cảm trên gương mặt Bạch Ngu đột nhiên trở nên thất vọng, đôi má lúm đồng tiền ngọt ngào biến mất không dấu vết. Cô tháo khẩu trang, cố gắng nhẹ nhàng nói: "Tôi biết rồi, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng, không đi đâu cả, chắc chắn sẽ không bị paparazzi chụp hình."

Tiểu Thông với vẻ mặt phức tạp, gật đầu.

Sau khi trợ lý rời đi, Bạch Ngu như sụp đổ, khuôn mặt nhỏ nhắn cau có như một cái bánh bao, cô vội vàng lấy điện thoại ra, vào cuộc trò chuyện được ghim ở đầu.

Trước khi lên taxi, Bạch Ngu đã nhắn tin cho Giản Hy, nhưng bên kia vẫn chưa trả lời. Cô do dự gõ vài dòng rồi lại xóa đi, sau khi xóa đi vài lần, cuối cùng cô mới quyết định nhấn gửi.

Nhiệt độ ở hành lang không ấm hơn trong phòng bao nhiêu, Bạch Ngu quấn chặt áo lông vũ rồi đi thang máy xuống tầng một, lập tức chạy đến quầy lễ tân. Tuy nhiên, trước khi cô kịp nói điều mình muốn, phía sau đột nhiên có một nhóm người vừa nói cười vừa tiến lại gần. Bạch Ngu lập tức cứng người, nhân lúc những người này chưa để ý, cô cẩn thận nép mình vào một bên.

Chuyện tình của cô với Giản Hy chỉ có người đại diện, trợ lý của anh và một số ít người trong công ty giải trí biết đến. Họ đã yêu nhau trong bí mật gần ba năm, luôn phải cẩn thận trước những người trong đoàn làm phim để không bị phát hiện. Được công ty và quản lý của Giản Hy dặn dò nhiều lần, nên phản ứng đầu tiên của Bạch Ngu không phải là lo lắng xem Giản Hy có ở đó không, mà là không để đoàn làm phim nhìn thấy cô.

Thang máy không thể đi nữa. Bị nhóm người trong đoàn làm phim cắt ngang, Bạch Ngu quên luôn mục đích xuống tầng một ban nãy, vội vàng đội mũ áo lông vũ rồi từ từ leo cầu thang lên lại tầng sáu.

"Thầy Giản Hy..."

Đột nhiên, giọng nói của một cô gái trẻ vang lên khiến Bạch Ngu dừng bước, cô đứng ở góc khuất không bị hai người kia nhìn thấy, nắm chặt bàn tay trong sự căng thẳng.

"Thời gian qua, thật sự cảm ơn sự giúp đỡ của thầy, hợp tác với thầy rất vui."

"Không có gì, chúng ta cùng đoàn phim mà, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm." Giọng nói ấm áp, lịch sự, rất phù hợp với hình ảnh hoàn hảo mà anh luôn thể hiện.

Cô gái im lặng một lúc, rồi bất ngờ nói, "Sau này em có thể gọi thầy là anh Giản Hy được không?"

Người kia không đáp lời, nhưng Bạch Ngu - người đang trốn trong góc, đã có ý định rời đi.

Nghe lén cuộc trò chuyện của người khác là không đúng, nghĩ vậy, cô quyết định nhanh chóng bước đi. Cùng lúc đó, một lời tỏ tình ngọt ngào không tưởng vang lên bên tai cô:

"Anh Giản Hy, em thích anh."

Tay Bạch Ngu vô thức siết chặt, cô cắn môi, vội vàng rời khỏi cầu thang.

"Xin lỗi, tôi không có ý đó." Gần như ngay sau khi cô rời đi, một giọng nói trầm lạnh vang lên, khác hẳn sự ấm áp lịch sự ban nãy, rõ ràng thể hiện sự xa cách.

Tại hành lang hẹp gần cầu thang, một người đàn ông mặc áo len xám với dáng vẻ tuấn tú, một tay đút túi, khuôn mặt lạnh lùng, toát ra sự lạnh nhạt khó gần.

"Quan trọng nhất là — tôi không thích cô."

Đêm đã rất khuya.

Bạch Ngu đeo tai nghe ngồi trên bậc thang tầng một, âm thanh quen thuộc từ bài hát yêu thích đang nhẹ nhàng vang lên bên tai. Cô co ro trong chiếc áo lông vũ, ánh mắt dừng lại ở một điểm, biểu cảm có chút yếu đuối và mơ hồ.

Không biết đã trôi qua bao lâu, tự nhiên như bừng tỉnh, Bạch Ngu đứng dậy, đi thang máy lên tầng sáu. Khi mở cửa phòng, ánh sáng bên trong rực rỡ, và cô thấy một người đang ngồi yên trên giường, khiến cô lập tức sững người lại rồi nhanh chóng đóng cửa.

"Vì sao bây giờ mới về?"

Giản Hy đứng dậy tiến về phía cô. Dưới ánh đèn, gương mặt anh khiến người ta phải trầm trồ, với những đường nét quý phái và sắc lạnh, làn da trắng như ngọc, thậm chí còn có chút hơi xanh xao.

Ánh sáng trong phòng sáng rõ, tạo nên vầng hào quang đẹp đẽ bao quanh anh, như những vì sao sáng giữa bầu trời đêm.

"Em vừa mới xuống tầng một..." Bạch Ngu do dự một chút, không nhắc đến chuyện đã xảy ra ở cầu thang. Cô cố gắng mỉm cười tự nhiên, nhìn anh: "Hôm nay công việc kết thúc rồi sao?"

Giản Hy đáp một tiếng, tay anh vô tình vuốt tóc cô. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức cô có thể ngửi thấy hương nước hoa lạ trên người anh - mùi hương thuộc về một người phụ nữ khác.

Trái tim cô như bị kim châm vào, đau nhói. Bạch Ngu không thể giữ được nụ cười giả tạo trên môi.

"Em làm sao vậy?" Giọng nói Giản Hy thể hiện sự quan tâm, Bạch Ngu ngẩng đầu lên, gương mặt điển trai của anh gần trong gang tấc, đôi mắt đen sáng rõ phản chiếu hình ảnh cô.

Thái độ của anh quá tự nhiên, tự nhiên hơn cả cô.

Cô không hỏi, liệu anh có định nói ra điều gì không?

Bạch Ngu cúi đầu, hít một hơi thật sâu, mùi nước hoa nữ càng trở nên nồng nặc.

"Ngu Ngu, em..."

Những lời chưa kịp nói ra đã không còn cơ hội để thốt lên.

Bạch Ngu nhíu mày lùi lại một bước, tránh né bàn tay Giản Hy đang duỗi ra.