Chương 6

"Anh Lộ, xem chị Duyên mua gì anh đi?"

Nghĩ đến món quà Lâm Duyên mang cho hắn, khóe miệng Giang Lộ nhếch lên.

Mở hộp ra, là một cái đồng hồ mười vạn tệ.

"Ôi vl, chi mạnh dữ vậy!"

"Anh Lộ, đỉnh!"

Giang Lộ nhìn chiếc đồng hồ kia, trong lòng cũng không mấy vui vẻ.

Lúc trước Lâm Duyên đều là tự tay làm một vài thứ đưa cho hắn, nhưng lần này chỉ mua một chiếc đồng hồ ở cửa hàng mà thôi.

Không sao, có thể là cô ấy nghĩ mình làm không nổi.

Nghĩ vậy, tâm tình Giang Lộ lại vui vẻ.

Hôm nay Lâm Duyên quả thật có việc.

Cô đã hẹn gặp bác sĩ tâm lý trước đây của mình, cách nhiều năm lại ngồi trước mặt anh ta một lần nữa.

"Cô Lâm, ý của cô là hiện giờ trong lòng đã không còn cảm giác gì đặc biệt khác thường đối với người đàn ông kia nữa phải không?"

"Ừ, có lúc nhìn thấy cậu ta tôi cũng thấy chán."

Người đàn ông suy nghĩ một chút, "Vậy chúng ta sẽ từ bỏ phương pháp trị liệu này, cô có bao giờ nghĩ tới trở về nhìn một chút hay không?"

. . .

Trở về nhìn một chút.

Nhìn xem cảm nhận tâm lý của mình bây giờ và trước kia có gì khác nhau.

Cô nhìn thư mời của giáo viên cấp ba trong điện thoại.

Là lễ kỷ niệm của trường chuyên trung học, muốn mời cô làm đại biểu học sinh xuất sắc phát biểu.

Cô nghĩ có thể mình sẽ tham gia thật.

. . .

Lâm Duyên ở nhà mấy ngày, lật đi lật lại quyển nhật ký kia.

Ở trang cuối cùng của quyển nhật ký cô thấy được một hàng chữ, chữ của thiếu niên lộ ra góc cạnh, người kiêu ngạo như anh nhưng lại viết một cách trịnh trọng và nghiêm túc.

"Kỳ Tiểu Tề muốn yêu Lâm Duyên Duyên cả đời,

Chúng ta nhất định sẽ kết hôn."

Ngày bên dưới là ngày đầu tiên họ bên nhau.

Lâm Duyên nghẹn ngào đọc ra những câu này.

Thì ra anh đã muốn kết hôn với cô từ sớm như vậy.

Kỳ Tề quả thật yêu cô cả đời.

Anh đã chec ở tuổi mười tám.

Chec vào năm họ yêu nhau nhất.

Anh không cưới được cô gái mình yêu.

Nhưng Lâm Duyên cả đời cũng không quên được anh.

Sẽ không có Kỳ Tề thứ hai.

Sẽ không có người thứ hai yêu cô như vậy.

"A Tề... Em rất nhớ anh..."

Trong đêm tĩnh lặng, cô lại khóc đến khi gục xuống lần nữa.

Nhiều ngày sau, Lâm Duyên lại ra ngoài lần nữa.

Cô đi từ chức.

Bốn năm trước một mình cô đến thành phố xa lạ này.

Bốn năm sau cũng một mình trở về quê hương.

Cô không có ý định quay lại.

Trả phòng và bán đồ đạc trong nhà, thu dọn hành lý và từ chức, cô ngồi lên máy bay trở về thành phố A.

Cô lặng lẽ rời đi.