Chương 5

Thẩm Dịch An mấy năm nay tiết kiệm được không ít tiền, tôi lấy tất cả tiền ra mở một công ty đầu tư.

Lúc trước tôi học tài chính, mấy năm theo Phó Trác cũng học không ít kiến thức thương mại với anh ta, sau khi tìm mấy người quản lý chuyên nghiệp ở Mỹ, công ty cũng bắt đầu hoạt động.

Một bên tôi tìm người điều tra vụ án năm đó, một bên bắt đầu bí mật thu mua một ít cổ phiếu giá thấp có tính rủi ro, bắt đầu tiếp xúc với công ty của Trương Nhược Tĩnh.

Nguyên nhân Trương Nhược Tĩnh gϊếŧ tôi, mấy ngày nay tôi đã điều tra rõ.

Thì ra giữa cô ta và Phó Trác căn bản không phải là một cuộc hôn nhân thương mại bình thường như tôi tưởng tượng, Trương Nhược Tĩnh kỳ thật vẫn luôn thích Phó Trác, thậm chí thích đến mức điên cuồng.

Cô ta và Phó Trác có một chuyện cũ, khi còn bé bọn họ cùng nhau bị bắt cóc.

Phó Trác lúc ấy đã nhường cơ hội chạy trốn duy nhất cho cô ta, còn hắn thì bị bọn bắt cóc bắt trở về.

Lúc ấy tình huống rất hung hiểm, cảnh sát đến trễ một lát nữa hắn có lẽ đã bị tra tấn chết.

Nhưng mà Phó Trác trời sinh tùy hứng, sau khi được cứu cũng không để lại bóng ma tâm lý gì, ngược lại Trương Nhược Tĩnh từ đó về sau đối với hắn có chấp niệm không thể bỏ.

Cái gọi là hôn nhân thương mai, thật ra cũng di một tay cô ta thúc đẩy.

Rõ ràng cô ta đã sớm điều tra rõ quan hệ giữa tôi và Phó Trác, ngay từ đầu cô ấy đại khái nghĩ Phó Trác cũng chỉ là chơi đùa, qua một thời gian chúng tôi sẽ chia tay.

Không nghĩ tới qua lâu như vậy, cho dù bọn họ đã đính hôn Phó Trác cũng không chia tay với tôi.

Trương Nhược Tĩnh rốt cục không thể nhịn được nữa, cô ta không thể chịu đựng được việc không thể hoàn toàn chiếm được người đàn ông này, càng không thể chịu đựng được trong lòng hắn còn cất giấu cô gái khác, lúc này mới hạ thủ với tôi.

Có lẽ là sự hận thù với tôi tích tụ từ lâu, co ta mới dùng thủ đoạn ác liệt như vậy gϊếŧ chết tôi để trút giận trong lòng.

---

Trước tiên tôi đem một ít cổ phiếu tốt bao lấy giá thấp hơn giá thị trường bán cho Trương Nhược Tĩnh, những cổ phiếu này ở bên ngoài có thể bán ra giá cao, nhưng mà giá cả tôi đưa ra cô ta đều ép vài phần.

Trương Nhược Tĩnh ngay từ đã có chút cảnh giác, nhưng vài lần sau phát hiện tỷ lệ hồi báo đều rất cao, khi tôi bán ra cổ phiếu ấy lần nữa đã thả lỏng một chút.

Nhưng mà lần này tôi bán tất cả đều là cổ phiếu bẩn không có đầu tư bảo hiểm, rất nhanh lỗ hổng đã lộ ra, hoạt động của công ty cô ta liền xảy ra vấn đề.

Rất nhiều tiền dồn vào cổ phiếu không thể thu hồi, chuỗi tiền bắt đầu đứt đoạn, công ty của Trương Nhược Tĩnh lung lay sắp đổ.

Đúng lúc này, bố cô ta ra tay, Trương gia từ nơi khác chuyển tiền đầu tư cho cô ta, công ty của Trương Nhược Tĩnh lại bắt đầu cải tử hoàn sinh.

Tôi thờ ơ lạnh nhạt.

Cái tôi muốn đương nhiên không chỉ là để cho công ty của cô ta xuất hiện vài lỗ hổng nho nhỏ, tôi chỉ muốn dời sự chú ý của Trương gia.

Lúc trước mấy người kia đều bị nhà cô ta đuổi đi, sau đó không biết đào đâu ra một người chịu tội thay.

Những người này nắm giữ chứng cứ phạm tội của bọn họ, Trương gia nhất định sẽ để mắt những người này.

Chỉ khi họ dời sự chú ý đi nơi khác, tôi mới có thể tìm bọn chúng.

Chẳng mấy chốc, một trong hai người đàn ông đưa tôi xuống hồ đã bị tôi khống chế.

Tôi dùng tiền tìm người gài bẫy hắn, năm đó Trương gia cho bọn họ một số tiền lớn phí bịt miệng, người đàn ông này thích đánh bạc, rất nhanh đã thua không còn một cắc.

Tôi để cho hắn thắng vài ván, hắn đã thuận lợi làm người đi theo tôi an bài tiến vào cái gọi là "Sân".

Chuyện chuyên nghiệp giao cho người chuyên nghiệp, chỉ cần tiền tiêu đủ nhiều, người nguyện ý bán mạng cho tôi không thiếu.

Tay tôi căn bản không cần dính máu, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp đem tin tức đến tay tôi.

Chờ đến khi tôi đi, người đàn ông này đã hấp hối trên mặt đất, dây thừng trên người cởi hết ra cũng chạy không nổi.

Rõ ràng từ bề ngoài nhìn vào, trên người hắn một vết thương cũng không có, nhưng vẻ mặt của hắn lại dại ra, giống như một tên ngốc, chỉ có khi có người tiến vào hắn mới sợ hãi như một tên điên, thậm chí sợ tới mức không kiểm soát được.

Gặp lại người này, tôi cho rằng tôi sẽ không chịu đựng nổi, đêm đó hắn ở trên người tôi có thể nói là cực kỳ tàn bạo cực kỳ bi thảm, những người này đã sớm mất đi nhân tính.

Nhưng tôi vẫn cố gắng chống đỡ, tôi đi tới, giọng nói đè nén run rẩy rất nhỏ:

"Anh có chứng cứ Trương Nhược Tĩnh gϊếŧ người không?"

Tên đó hoảng sợ ngẩng đầu lên, hắn xụi lơ trên mặt đất dơ bẩn, môi không ngừng run rẩy:

"Cái gì... Cái gì gϊếŧ người? Tôi không biết......"

Tôi bình tĩnh nói với người bên cạnh: "Miệng hắn cứng quá, làm cho nó mềm ra một chút."

Người áo đen đeo khẩu trang bước tới.

Tên đó sợ vỡ mật, nước mắt giàn giụa, sụp đổ hét lên:

"Tôi nói...... tôi nói...... Đừng để bọn họ tới đây, xin cô!"

Tôi phất phất tay, người áo đen lui về chỗ cũ.

"Lúc trước cô ta bảo chúng tôi đi gϊếŧ một cô gái, tôi sợ Trương gia trở mặt gϊếŧ người bịt miệng, ta đã trộm ghi lại một đoạn ghi âm, USB để ở..." Hắn cắn chặt răng: "Ở ngay chân tường nhà tôi!"

Tôi không hề nghĩ đến chuyện tôi có thể lấy được chứng cứ trí mạng như vậy!

"Nhà anh ở đâu?" Tôi mạnh mẽ túm lấy cổ áo hắn cắn răng hỏi.

Hắn nước mắt giàn giụa: "Ở An huyện, thị trấn An huyện!

……

Đội dọn dẹp của Trương gia làm rất hoàn mỹ, ngoại trừ tôi là người bị hại, không ai biết chân tướng năm đó.

Ngay cả bác sĩ pháp y cũng bị mua chuộc, báo cáo khám nghiệm tử thi đều là giả.

Tất cả mọi người, kể cả Phó Trác đều cho rằng tôi thật sự xui xẻo gặp phải một tên bệnh thần kinh, mới chết thảm trong hồ.

Đây không phải là Trương Nhược Tĩnh làm.

Thủ đoạn này tất nhiên là Trương gia ở sau lưng ra tay dọn dẹp, kiếp trước tôi đã chết, nhưng bọn họ còn có thể tiếp tục hưởng thụ phú quý, ngồi ở trên cao tiếp tục sống tốt.

Quá bất công rồi!

Nhưng ông trời rủ lòng thương, để cho tôi hận lâu như vậy cuối cùng có thể có cơ hội tự tay báo thù rửa hận!

Mang trong lòng nhiều suy nghĩ, sau khi tôi lấy được USB, uống rượu một đêm sau đó đến trước mộ phần của mình.

Phó Trác mua cho tôi một mảnh mộ địa tốt.

Phong cảnh rất đẹp, bốn phía trồng đầy cây dương, tuy rằng lá cây đã rụng hết, nhưng tuyết đè lên đầu cành lại là một cảnh sắc khác, chỉ là có chút cô đơn.

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là trước mộ tôi lại không có tuyết, dường như đã được người ta dọn dẹp sạch sẽ.

Khi thấy rõ chữ trên bia, tôi giật mình.

Mộ của ái thê Hứa Hân.

Trước bia bày mấy miếng bánh ngọt còn chưa sấy khô, phía trên điểm xuyết anh li đã biến thành màu đen.

Những kỷ niệm đã lâu trôi qua.

Đây là bánh ngọt tôi từng thích ăn nhất, lúc tâm tình tôi không tốt rất thích đồ ngọt của nhà hàng này.

----