Thanh Khanh cầm tập tài liệu mà Minh Lâm đưa cho mình, nhanh chóng mở ra.
-Đây là lĩnh vực anh muốn phát triển?- Thanh Khanh hỏi.
-Đúng vậy.- Minh Lâm gật đầu.
-Chuyện này có chút nguy hiểm.- Thanh Khanh trầm ngâm.
-Có nguy hiểm mới có kí©h thí©ɧ chứ.- Anh cười nhẹ.
-Anh nói đúng, nhưng làm sao tôi biết được kế hoạch này sẽ thành công.
-Tôi đã làm một bản kế hoạch chi tiết, cậu xem đi.
Minh Lâm ngồi đợi cậu đọc qua bản kế hoạch.
Tiếng gõ cửa vang lên.
-Mời vào.- Thanh Khanh vẫn chăm chú vào bản kế hoạch, không ngẩng đầu lên.
Gia Gia mở cửa bước vào, trên tay cầm khay mang theo đồ uống.
-Em mang đồ uống cho hai anh.- Cô ta nhỏ giọng nói, hai mắt lén lút nhìn Minh Lâm.
-Ừ, đặt xuống đây đi.- Cậu không nhìn cô.
Gia Gia đi vòng qua bàn, cẩn thận đặt hai tách trà lên bàn, trong lúc đặt xuống, còn cố ý tạo tư thế đứng sao cho thật quyến rũ, hai mắt vẫn cứ lén lút nhìn Minh Lâm.
Anh thừa biết hành động của cô ta, nhưng vẫn chẳng thể hiện gì ra mặt, ánh mắt có đôi lúc lơ đãng né tránh, sau đó bất thình lình nhìn thẳng vào Gia Gia đúng lúc cô ta lén nhìn anh.
“Ối”
Gia Gia hơi bất ngờ đánh đổ tách trà trên tay, nước trà tràn ra trên bàn, thấm ướt một khoảng rộng, đồng thời đổ lên người Thanh Khanh.
-Em làm gì thế?- Cậu giật mình, nhìn thấy gương mặt cô thì có chút nhu hòa.
-Em xin lỗi.- Cô lí nhí, cúi đầu, dáng vẻ như sắp bị cậu đánh.
-Không sao.- Cậu ngoảnh mặt đi, nhìn về phía Minh Lâm.- Tôi đi thay đồ một chút.
-Cậu cứ tự nhiên.- Minh Lâm gật đầu.
Gia Gia vẫn đứng đó cúi đầu, nhưng thực chất vẫn đang theo sát bước chân cậu. Thấy cậu đã bước vào phòng nghỉ rồi thì hơi thở nhẹ ra. Cô cũng không phải cố ý đâu, tại vì bất ngờ quá thôi, ánh mắt của Minh Lâm mang theo vẻ giễu cợt, lại vô cùng lạnh nhạt. Lần đầu tiên cô gặp một người đàn ông như vậy, không hề có chút mê hoặc bởi sắc đẹp của cô.
-Cậu ấy đã đi rồi, cô không cần phải cứ cúi đầu như vậy.- Minh Lâm cất tiếng, giọng nói vô cùng lãnh đạm.
-À, vâng.- Cô ta ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh nhìn trực tiếp của anh thì có chút muốn né tránh.
-Cô làm ở đây bao lâu rồi?- Minh Lâm nhàn nhã nhấc ly trà lên nhấp một ngụm nhỏ.
-À, được khoảng một tuần… À không là gần nửa năm rồi.
-Vậy à.- Minh Lâm gật đầu, đặt tách trà xuống.- Trông cô có vẻ sợ cậu ấy nhỉ?
-Có một chút ạ.- Gia Gia cố tạo cho mình dáng vẻ mềm yếu.
-Tại sao?
-Chuyện này…- Cô ta cắn môi, dáng vẻ khiến người khác phải yêu thương, nhưng đối với Minh Lâm thì lại khác.
-Ồ, có lẽ tôi không nên hỏi.
-Cũng không có gì, chỉ là…
Tiếng bước chân Thanh Khanh làm cô giật thót, may mà vẫn chưa nói gì để cậu nghe thấy, cô lấy cớ rồi vội vã ra ngoài. Khi chưa có được chỗ dựa mới thì vẫn nên bám vào Thanh Khanh.
-Cậu ra rồi à?
-Ừ.
-Cô ta…- Anh cố gắng kéo dài.
-Có chuyện gì sao?
-Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi lạ.
-Lạ sao?- Thanh Khanh tự nhủ thầm.
Đã bao nhiêu lần rồi, cậu cũng vẫn thấy lạ lẫm.
Có đôi lúc về đến nhà, nghĩ sẽ có cơm ngon nóng sốt, một cô gái tươi cười dịu dàng đón mình, thế nhưng khi bước vào, chỉ thấy cô ta ngồi trên ghế salon, chăm chút móng tay của mình, cả đồ đạc của mình cũng vứt lung tung, lúc đó thật lạ lẫm.
Có đôi lúc thức khuya, nghe tiếng bước chân ngoài cửa, tưởng rằng khi mở cửa ra sẽ thấy một cô gái đang phân vân không biết có nên vào hay không, trên tay cầm một tách trà hoa cúc. Đến khi mở cửa, đối diện mình là một cảnh cửa to lớn bất động, cậu cũng cảm thấy thật lạ lẫm.
Cũng có đôi lúc, sáng dậy sớm, bước xuống nhà, cứ nghĩ trong nhà bếp sẽ là những tiếng động vui tai, có bóng dáng nhỏ xinh đi qua đi lại, có mùi thức ăn thơm lừng bay vào trong khoang mũi. Đến lúc bước xuống nhà, nhìn thấy căn bếp lạnh tanh, chẳng có nửa điểm ấm cũng, cậu cũng cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
Lạ lẫm đến mức, cậu thực sự không hiểu được, rốt cuộc có phải thời gian qua, mình vừa mơ một giấc mơ hay không.
Tiếng chuông điện thoại của Minh Lâm vang lên, anh ta nhìn màn hình điện thoại, mỉm cười dịu dàng rồi bắt máy.
-Alo.
-…
-Anh nhận được rồi, cảm ơn em.
-…
-Anh biết rồi, nếu không phải là tài liệu quan trọng, anh cũng đâu có phiền em như vậy.
-…
-Anh thật sự xin lỗi mà, vậy đi, hôm nay anh mời em ăn trưa xem như chuộc lỗi, được không?
-…
-Vậy được, lát nữa anh sang đón em.
Anh cúp máy, trên môi vẫn còn đọng lại nụ cười.
-Anh có hẹn sao?- Thanh Khanh ngẩng đầu nhìn Minh Lâm.
-Ừ, bản kế hoạch này cậu cứ giữ lại xem tiếp đi, chừng nào quyết định thì gọi cho tôi, chúng ta sẽ tiếp tục bàn bạc.
-Được rồi, tôi cũng không làm phiền anh nữa.