Chương 42

Hai canh giờ trôi qua, Hàn Tịnh Triệt nhìn nhìn sắc trời, cảm thấy cũng đủ lâu rồi mới vào phòng.

Vừa đẩy cửa vào thì thấy ai kia đang ngồi rung chân rung đùi ngồi ăn cơm, thấy y trở lại cũng chỉ chào một tiếng: "Ngươi về rồi? Mau đến ăn cơm đi! Đồ ăn của khách điếm này cũng không tệ!" Cũng chẳng thèm liếc y lấy một cái, chỉ lo lấp đầy bụng mình.

—- Bị gió lạnh thổi vào người cả ngày, còn phải gặm lương khô suốt, nàng buồn chết đi được.

Liếc nàng một cái, y ngồi đối diện nàng, nhìn động tác ăn tao nhã nhưng mau lẹ của nàng, hỏi: "Nhà ngươi ở đâu?"

"Á?" Nghe vậy, nàng dừng động tác, nhìn y đầy kinh ngạc: "Rốt cục ngươi cũng đã quyết định đi gặp nhạc phụ của mình rồi sao?"

Cầm cái bát đặt trước mặt lên, không để ý đến câu hỏi của nàng, chỉ nói: "Ăn mau lên, ta đưa ngươi về!"

"Không được!" 'Cộp' một tiếng, nàng nặng nề buông bát: "Ta không muốn về!"

Y không để ý đến nàng, tiếp tục ăn cơm.

"Ta nói ta không muốn về, ngươi có nghe hay không?" Nàng đoạt lấy bát của y, trừng mắt.

"Tại sao?" Y rốt cục cũng nhìn nàng, chậm rãi hỏi.

"Không muốn về là không muốn về, tại sao cái gì!"

"Xem ra ngươi đã ăn no rồi, được lắm, chúng ta đi ngay bây giờ!" Y đứng dậy.

"Ta không muốn!"

"Lý do." Liếc nàng một cái, y ngồi lại.

"......"

"......"

Giằng co một hồi, nàng cũng đầu hang, cắn môi, nói: "Ta trốn hôn."

"......" Y khều mi: "Phụ mẫu ép buộc? Không thích?"

"Không phải." Đáy mắt của nàng thoáng hiện sự cay đắng: "Ta rất thích người đó."

"Hở?" Y không hiểu: "Vậy sao còn trốn hôn?"

"Đừng hỏi nữa!" Nàng không thể kiềm chế mà quát lên, thanh âm cực lớn, ngay cả chính nàng cũng bị dọa: "Ta......" Cắn cắn môi, nàng xoay mặt không nhìn y: "Nếu ngươi thật sự không muốn cho ta theo và không muốn lo cho ta nữa, vậy ngươi đi đi!"

Khều mi nhìn nàng, giọng điệu của y vô cùng lãnh đạm: "Ta là người trả tiền cho gian phòng này."

"Ngươi, ngươi đúng là tên khốn nạn!" Nàng đẩy y ra một cách nặng nề, xông thẳng ra ngoài.

—- Khốn nạn, tất cả đều là khốn nạn cả!

Cửa bị đẩy bật ra đánh 'rầm' một tiếng, y ngồi xuống tiếp tục ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra, nghe tiếng tiểu nhị ca ở ngoài cửa cứ kiên trì hỏi: "Khách quan, có cần tiểu nhân đuổi theo không?"

"......"

"Khách quan?"

"Không cần." Rốt cục vẫn không thể làm bộ như không có chuyện gì, y đứng dậy: "Ta đuổi theo là được rồi."

—- Gặp phải một kẻ phiền phức như vậy, y biết lắm mà!