Khách điếm náo nhiệt tiếng người, tiểu nhị ca khó xử nhìn người thanh niên và thiếu nữ tự xưng là thê tử của y: "Hai vị, rốt cục là lấy một gian phòng hay hai gian phòng đây?"
"Một gian!"
"Hai gian!"
Ô! Tiểu nhị ca khóc không ra nước mắt.
—- Rốt cục cần một gian hay hai gian đây?
Hai người này giằng co lâu quá rồi, hắn còn việc phải làm, chưởng quầy đang nhìn hắn đầy bất mãn kìa.
—- Chưởng quầy ơi, hắn cũng đâu có muốn!
"Tiểu nhị ca, bạc ở chỗ ta, nghe ta đi, một gian!"
"Vậy tiểu nhân......" Tiểu nhị ca mặt mày hớn hở, chợt nghe một thanh âm lạnh lùng: "Hai gian!"
"Ơ—-" Tiểu nhiềuị ca hoảng sợ.
—- Ánh mắt người này thật đáng sợ!
"Nè, ngươi có để yên được không! Ta nói một gian là một gian, nghe rõ chưa!" Nói năng hùng hổ, thiếu nữ đưa tay bịt miệng người thanh niên, quay đầu với vẻ mặt tươi cười: "Phiền ngươi, tiểu nhị ca."
"Á không, không phiền, mời qua bên này......" Xoay người, tiểu nhiềuị ca vừa định lên lầu thì cổ áo bị túm lại, quay đầu thì thấy vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ: "Ta nói hai gian, người có nghe hay không!"
"Nghe, nghe rồi!"
—- Ô, ông trời, hắn phải nhanh chóng thoát khỏi bọn họ!
"Tướng công, ngươi ghét ta đến vậy sao?" Thiếu nữ bỗng nhiên sửa thái độ, đáng thường nhìn người thanh niên: "Ta đã làm sai điều gì? Tướng công cứ nói ra để ta sửa, đừng vứt bỏ ta mà."
—- Lại nữa!
Thấy mọi người xung quanh dùng ánh mắt khiển trách nhìn y, y chỉ có thể day day mi tâm* một cách bất lực. (*Mi tâm: điểm giữa hai đầu lông mày, còn gọi là huyệt Ấn Đường)
—- Chết tiệt, tại sao mỗi lần y biết nàng diễn kịch lại không thể nhẫn tâm cự tuyệt?
"Một gian thì một gian!"
"Được ạ!" Tiểu nhiềuị ca như sợ y đổi ý, quay đầu nói với chưởng quầy: "Lầu một, gian đầu, phòng một!"
"Ha ha, Tịnh Triệt tướng công, ta biết ngươi tốt với ta nhất mà!" Nàng ôm cánh tay y cười híp mắt.
"......" Y không nói gì, đang tự hối hận một mình.
—- Tại sao? Tại sao lại bị lừa nữa?
Sau khi vào phòng, Hàn Tịnh Triệt bỏ cánh tay đang quấn quít lấy y ra, trực tiếp ngồi xuống ghế, nói với tiểu nhị ca: "Mang nước ấm vào trước, sau đó là cơm chiều."
"Dạ, đến ngay!" Tiểu nhị ca khom lưng cúi đầu, lui ra ngoài: "Đến ngay!"
—- Hô! Loại khách nhân này thật đáng sợ!
"Tiểu Hổ, ngươi lại chết dí ở đâu vậy?" Bỗng dưng tiếng gầm sư tử Hà Đông của chưởng quầy từ dưới lầu truyền đến, vẻ mặt tiểu nhị ca suy sụp: "Đến ngay!"
—- Người xui xẻo nhất chính là hắn!
"Tịnh Triệt tướng công, ngươi muốn tắm trước à?" Nằm dài ra bàn nhìn y, Trữ Vân Lưu không quên hỏi.
"......" Y từ từ nhắm mắt lại, ngồi chuyên tâm.
—- Nhiệm vụ lần này không thể xem thường, tinh thần phải hoàn toàn tỉnh táo mới được.
"Tịnh Triệt tướng công, đừng im lặng như thế, ta rất chán!"
"......"
"Tịnh Triệt tướng công......"
Ném bao quà vặt đến trước mặt nàng, y lạnh lùng nói: "Đừng phiền ta!"
"Thật đúng là một khúc gỗ!" Nàng thầm bất mãn, cũng không phiền y nữa, trực tiếp cầm lấy bao quà vặt lên ăn để gϊếŧ thời gian.
Rất nhanh sau, tiểu nhị ca mang nước ấm đến, Hàn Tịnh Triệt mở mắt ra, nói: "Đi tắm!"
"Á?" Nàng ngồi thẳng dậy, ánh mắt trong suốt dõi theo y: "Ngươi muốn tắm với ta sao?"
"......"
"Tịnh Triệt tướng công—-"
"Nhanh đi!"
"Đi thì đi, dữ cái gì mà dữ! Hừ!" Chậm rãi bước qua pha chút nước ấm, vừa xoay người lại thì thấy Hàn Tịnh Triệt mở cửa ra ngoài: "Ta ra ngoài chờ rồi về!"
Nhăn mũi, nàng làm mặt quỷ dõi theo bóng y cho đến khi thỏa mãn rồi mới cởi đồ đi tắm, tắm đã rồi tát nước, nét ưu buồn thoáng hiện nơi đáy mắt.
—- Không biết giờ bọn họ thế nào rồi?
Nhìn chằm chằm mặt nước hồi lâu, suy nghĩ vòng vo trăm lần rồi hồi thần, bỗng nhiên nhớ lại lần 'tảng băng lớn' xui xẻo bị nàng ăn bám, không khỏi bật cười khúc khích.
—- A, 'tảng băng lớn' thật thú vị, vốn tưởng một người lạnh lùng như y nhất định rất nhàm, nhưng ngờ đâu mỗi lần chọc y thì không biết hứng thú từ đâu đến, rất muốn chơi! Nàng nhất định phải bám theo y!