Rời khỏi cung điện ấm áp, gió đêm lạnh lẽo thổi táp vào mặt, lạnh thấu xương!
Cung điện hỗn loạn, thị nữ và cung nhân không ngừng ra ra vào vào, còn có tiếng thét thảm thiết của mẫu phi, y tận mắt thấy mẫu phi mình bị mấy cung nhân đè xuống, đổ độc dược vào miệng mẫu phi, bản thân cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn, bên cạnh còn có một nam từ lạnh lùng đứng nhìn tất cả, người mà y thấy trong mơ chính là người mình gọi là: Phụ hoàng!
Giấc mộng tra tấn bản thân nhiều năm qua, đến khi nào thì mới có thể dừng?
"Mẫu phi......" Thanh âm mơ hồ bị gió đêm thổi bay, vị Đế Vương luôn cao cao tại thượng lại để lộ biểu cảm mê mang, xuất thần nhìn mưa rơi trước mặt.
Năm ấy y cũng chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi, y sao có thể không dự đoán được, sau khi đi du ngoạn trở về cung, tất cả đã biến hóa đến nghiêng trời lệch đất, mẫu phi của y, mẫu phi luôn thích dịu dàng xoa đầu y, lại bị người ta cấu kết với thị vệ hãm hại, rồi bị xử tử, điều mà y cảm thấy buồn cười nhất chính là, phụ hoàng của y, người luôn nói yêu mẫu phi của y nhất, lại tin lời gièm pha mẫu phi rồi hạ chỉ xử tử bà, tất cả thật đáng buồn cười biết bao.
Ngày xưa là phu thê ân ái thế nhưng lại trở mặt thành thù, tiếng thét thảm thiết của mẫu phi y trước khi chết, tiếng khóc sắc nhọn, đã trở thành nguyên nhân dẫn đến cơn ác mộng kéo dài mười năm của y.
Trơ mắt nhìn mẫu phi chết trước mặt, cái cảm giác bất lực cứ tra tấn y, y hận, y hận mình vô dụng, ngay cả mẫu phi của mình mà cũng không thể bảo vệ! Y càng hận phụ hoàng của mình, lại có thể tàn nhẫn, lạnh lùng ngồi một bên nhìn mẫu phi bị xử tử!
Cái gì là yêu, cái gì là tình, đều là giả dối, gạt người!
Nước mưa lạnh lẽo làm nội tâm cuồng nộ của y bình ổn, y dẫn bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm cơn mưa kéo dài, ánh mắt lạnh lùng khác thường.
Năm ấy, trên chiếc giường xa hoa, phụ hoàng ngày xưa vô cùng uy phong cũng vô cùng lạnh lùng nằm đó, cũng là nam tử đã lạnh lùng nhìn mẫu phi y bị xử tử, giờ phút ấy như một kẻ già nua tiều tụy đang hấp hối, hai mắt ảm đạm không ánh sáng, không còn sự uy phong của ngày xưa, chẳng qua người cũng đã đánh mất sự uy phong ấy sau khi mẫu phi qua đời được hai năm.
Sau khi mẫu phi qua đời không lâu, ca ca của mẫu phi tra ra mẫu phi bị hãm hại, cuối cùng cũng trả lại sự trong sạch cho người, nhưng vậy thì có ích gì? Mẫu phi y cũng đã mất rồi, và lúc ra đi, bà chỉ nhớ, bị người bà yêu nhất phản bội!
Thấy phụ hoàng hối hận, lòng y không có chút đồng tình, chỉ thầm cười lạnh.
Sớm biết có ngày hôm nay, thì lúc trước sao lại làm vậy?
Y từng thề, đời này sẽ không phạm phải sai lầm giống phụ hoàng, bởi lẽ cả đời này y không thể yêu một ai.
Nhưng sự xuất hiện của Liễu Vận Ngưng đã phá vỡ ý nghĩ suốt mười năm của y, y chưa bao giờ nghĩ đến trái tim của mình sẽ đập rộn lên vì người khác, nhưng......
Hai tay buông xuống chậm rãi, chậm rãi nắm lại, ánh mắt lạnh lẽo khác thường.
—- Đều là lỗi của ả!