Lận Vương Hiên Viên Lận ngẩng đầu vài lần nhìn vị Đế Vương đang thất thần, vẻ mặt không có chút cảm xúc.
Y không khỏi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
—- Kỳ lạ, trời đâu có mưa!
Vậy tại sao......
"Lận Vương, ngươi nhìn trẫm chằm chằm là có chuyện muốn bẩm báo sao?"
Thanh âm trong vắt vang lên khiến y hồi thần, kinh ngạc nhìn lại, thấy vị Đế Vương đang nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt không tí cảm xúc, trái tim nhỏ bé của y bất giác đập "thình thịch" vài cái, vội đáp: "Bẩm bệ hạ, thần đệ chưa có chuyện quan trọng để bẩm báo!"
Hiên Viên Kỳ không nói gì, phất phất tay, ý bảo y về đi. Chỉ một động tác đơn giản như vậy khiến Lận Vương quên cả kinh ngạc.
—- Vị Đế Vương từ trước đến nay luôn vô tâm vô tình, sao hôm nay ăn nói dễ nghe quá vậy? Tuy y biết Hoàng huynh yêu thương y, bình thường dù y có làm sai cũng không sợ bị trừng phạt, nhưng lúc nào cũng bị ánh mắt y lăng trì, còn bây giờ, ngay cả trừng hoặc liếc mắt cũng không có?
Chuyện này cũng kỳ lạ quá đi?
Y bỗng nhiên rung mình một cái.
—- Chẳng le ông trời đang trừng phạt y? Trừng phạt y đã ăn vụng tế phẩm cúng ông trời lúc sáng?
"Còn chuyện gì nữa à?" Thấy y đứng tại chỗ trong ngơ ngác, Hiên Viên Kỳ chau mày, hỏi.
"Không, không có gì!" Y đột nhiên hoàn hồn, trong lòng hình như đã xác định xong, đúng là ông trời đang trừng phạt y.
Thản nhiên liếc y một cái, Hiên Viên Kỳ không nói gì, cúi đầu chăm chú đọc tấu chương, không biết đã phê duyệt đến đâu, dung nhan anh tuấn có vẻ không vui.
Lận Vương thăm dò sắc mặt lời nói của y, rồi quay về mắt xem mũi, mũi xem tâm*, làm một vị Vương gia nhàn hạ. (*Mắt xem mũi, mũi xem tâm: ý là chỉ quan tâm đến bản thân)
Y vốn không để ý đến chuyện triều chính, lần này chẳng qua là vì Đại hôn của Hoàng huynh mới từ ngoài đại mạc nghìn dặm xa xôi trở về tham dự hôn lễ, nếu không phải Hoàng huynh hạ lệnh nếu không về thì phải chết, thì giờ này y sẽ không phải đứng ở đây, mà cưỡi ngực tiêu dao ngoài đại mạc mới đúng.
Ôi! Xem ra y sống sung sướиɠ lâu rồi, ông trời thấy không vừa mắt, nên phải chấm dứt những ngày sung sướиɠ của y.
Quả nhiên —-
Lại nghe thấy tiếng Hoàng huynh: "Lận Vương—-"
"Có thần đệ!" Y vội đứng dậy, chỉ sợ không cẩn thận một cái là chọc phải ánh mắt lăng trì của y.
"Phía Nam xảy ra nạn lụt, bạc được đưa đi cứu trợ lại chưa đến, ngươi xem—-" Y bảo Lai Phúc mang tấu chương đến cho Hiên Viên Lận: "Đây là tấu chương tri phủ phía Nam liều chết mang lên kinh, nghiêm túc chất vấn trẫm, tại sao không quan tâm đến tình hình ở phía Nam, ngươi nói xem, trẫm phải làm sao bây giờ?"
Nhìn bản tấu màu vàng kim trong tay, Hiên Viên Lận hiếm khi chau mày: "Thần đệ cho rằng, chuyện quan trọng nhất trước mắt là xử lý gọn tổn hại do nạn lụt gây ra ở phía Nam đã, về phần bạc được đưa đi cứu trợ—-" Gấp bản tấu lại, nghiêm mặt: "Sau này hẳn xử trí!"
Nghe xong những lời của y, ánh mắt Hiên Viên Kỳ lộ vẻ hài lòng: "Chuyện này giao cho ngươi đấy!"
"A?" Hiên Viên Lận thảng thốt, hai mắt trừng lớn: "Hoàng huynh—-"
"Quyết định vậy đi!" Không biết có phải ảo giác hay không, ánh mắt Hiên Viên Kỳ thoáng có ý cười nhàn nhạt: "Trẫm, rất tín nhiệm năng lực của ngươi!"
"A? Sao lại thế?" Vẻ mặt y thoạt nhìn có vẻ chán nản, đành cam chịu: "Thần đệ lĩnh mệnh.
—- Ô! Những ngày vui vẻ đã kết thúc thật rồi!
Cúi đầu, Hiên Viên Kỳ không hề để ý đến biểu cảm ai oán của y, tiếp tục chăm chú đọc núi tấu chương nho nhỏ.