Hai cái bóng nho nhỏ nhạt dần, màn đêm vô tận không ngừng bao trùm lấy nàng.
Trong cung điện tráng lệ dần trở nên im ắng, trên chiếc giường hoa lệ, gió khẽ lướt qua tấm màn hai bên giường, thiếu nữ đang say giấc nồng cuộn mình, một giọt nước đọng trên khóe mi, nhưng nhanh chóng bị gió thổi bay, tựa như —- thuyền đi qua, không lưu lại dấu vết trên nước.
—- Ngươi rõ ràng đã nói sẽ dẫn ta đi.
Thiếu nữ cuộn mình ôm chặt lấy thân trong vô thức, làm cách nào cũng không thể ấm lên được, dù cho có tấm gấm mềm mại ở bên, tay chân nàng vẫn cứ lạnh lẽo, hình như không cách nào có thể làm ấm lên, bởi những luồng gió lạnh cứ liên tục thổi đến.
Thiếu niên trong mộng cười thật dịu dàng, thật dịu dàng, trong ánh mắt ấm áp là khuôn mặt nhỏ như quả táo của nàng, thích vươn tay vân vê tóc nàng, cười nói: "Ngưng Nhi ngoan, Kỳ ca ca sẽ mang ngươi ra ngoài chơi."
Nàng khi ấy luôn để cho y nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình, lén chuồn ra khỏi phủ bằng cửa sau, sau đó là nghênh ngang đi lại trên con đường của Đế kinh.
Khi đó là lần đầu tiên nàng biết thì ra thế giới bên ngoài tuyệt vời đến vậy, náo nhiệt đến vậy, chỉ là thế giới bên ngoài có tuyệt vời đến đâu, náo nhiệt cỡ nào, nàng vẫn ngoan ngoãn nắm tay thiếu niên đi theo sau y, rồi thì ngẩng cao đầu nhìn thiếu niên đi trước, lòng tràn đầy hạnh phúc.
Đối với nàng mà nói, thiếu niên ấy, tồn tại như một thiên thần!
Cứ cho là sinh mệnh của thiếu niên ấy chỉ tồn tại với nàng trong một thời gian ngắn, cực kỳ ngắn, ngắn đến nỗi hạt giống nàng gieo còn chưa kịp nảy mầm thì y đã biến mất, nhưng cảm giác ấm áp nơi bàn tay to lớn của y, sẽ dìu dắt nàng sống tiếp quãng thời gian mười năm cô độc.
Bàn tay ấm áp ấy, nụ cười ôn hòa ấy, còn có lời thề nhưng không phải lời thề, như nguồn suối ấm áp trong lòng nàng, nhưng mà —-
Từng giọt từng giọt nước mắt lẳng lặng rơi trong đêm, cơ thể thiếu nữ càng trở nên nhỏ bé.
Đã không còn, đã không còn nữa, tất cả, đã biến mất không để lại dấu vết.
Thiếu niên dịu dàng ấy, nụ cười dịu dàng ấy, những lời nói dịu dàng ấy, đã biến mất cùng với thiếu niên, không thể nhìn thấy, không thể cảm nhận được nữa.
Tại sao lại gạt nàng? Tại sao lại gạt nàng?
Bóng đêm vô tận không có câu trả lời cho nàng, sự giá lạnh khôn nguôi không có câu trả lời cho nàng, sự chờ đợi trong vô tận cũng không có câu trả lời cho nàng.
Nàng không ngừng lặp lại sự kỳ vọng, sau đó lại thất vọng, kỳ vọng lần nữa, rồi cũng rơi vào vực sâu khôn cùng của sự thất vọng, vô tận phá hủy mọi hy vọng của nàng, vô tận tra tấn tâm linh không thể chịu nổi gánh nặng của nàng, vô tận......