Chương 20

Dưới ánh nắng chói chang, một tiểu cô nương khoảng bảy, tám tuổi cầm một chiếc lá xanh mượt trên tay, ngẩng đầu nhìn tiểu thiếu niên vận y phục trắng bay bay trước mắt, nghiêm túc hỏi: "Ngươi nói thật chứ?"

"Ừ!" Tiểu thiếu niên gật gật đầu thận trọng.

"Ngươi không gạt ta chứ?"

"Ta không nói dối ai bao giờ!" Biểu cảm trên mặt tiểu thiếu niên vô cùng nghiêm túc, tiếp lời: "Đợi đến khi ta trưởng thành, có đủ năng lực rồi, ta sẽ trở về tìm ngươi, đến lúc đó ta sẽ mang ngươi đi, chịu không?"

Nghe câu đó của y, tiểu cô nương nở nụ cười thật tươi: "Ừ ừ!" Nàng gật đầu liên tục, cười để lộ hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ đáng yêu, mái tóc bù xù, hai mắt tròn xoe sáng còn hơn sao trên trời.

Tiểu thiếu niên liền nở nụ cười, đưa tay xoa đầu nàng, cười nói: "Vậy ngươi phải ngoan ngoãn chờ ta đến nhé!"

"Ừ! Ngưng Nhi rất ngoan, rất ngoan mà!" Lúc nói chuyện mơ hồ có thể thấy chiếc răng nanh nhỏ xíu của nàng: "Ngưng Nhi sẽ ngoan ngoãn chờ Kỳ ca ca đến, vậy nên Kỳ ca ca không được thất hứa nha!"

"Được!"

"Đến, chúng ta móc ngoéo!"

"Ha ha!"

Kéo tay tiểu thiếu niên, thấy ngón tay y lớn hơn ngón tay nàng không ít, tiểu cô nương mỉm cười ngọt ngào, lại xoay người tiếp tục công việc bận rộn của mình.

Thấy nàng bận bịu, tiểu thiếu niên không kiềm lòng được hỏi: "Mỗi ngày ngươi đều ở đây một mình sao?"

"Đúng vậy!" Tiểu cô nương không quay đầu đáp, xới xới đất, rồi dùng cái xẻng đập đất, tiếp lời: "Lúc trước thì có một ma ma đi theo ta, nhưng hai năm trước ma ma được con bà đón về, nên ta ở một mình, mà ma ma nói bà ấy hy vọng có thể đoàn tụ với gia đình, ta rất vui thay cho ma ma! Có thể đoàn tụ với gia đình, là một chuyện hạnh phúc biết bao!"

Lúc nói những lời này, nàng hơi hơi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn bầu trời như chiếc gương sáng, nụ cười tươi trên mặt sớm tắt ngúm, chỉ còn lại sự chán nản không hợp với lứa tuổi của nàng, còn có, một tia hy vọng.

Tiểu thiếu niên nhìn nàng, chau mày, không để ý đến đống đất bùn sẽ làm dơ xiêm y của mình, ngồi xổm xuống đất: "Ngươi đừng khóc mà!"

"Hả?" Tiểu cô nương kinh ngạc nhìn y, thảng thốt: "Ta đâu có khóc!"

"Nhưng nhìn cái mặt ngươi như sắp khóc vậy!"

Tiểu cô nương ngẩn người, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ha ha, Kỳ ca ca, ngươi thật tốt bụng, Ngưng Nhi rất thích ngươi nha!"

"Vậy đồng ý với ta, sau này không được khóc nữa, được không?"

"Được!" Nàng gật đầu nhoẻn miệng cười thật tươi, hứa: "Sau này ta sẽ không khóc, không bao giờ khóc!"

Nghe vậy, tiểu thiếu niên nở nụ cười yên tâm.

Hai cái bóng nho nhỏ nhạt dần, màn đêm vô tận không ngừng bao trùm lấy nàng.

Trong cung điện tráng lệ dần trở nên im ắng, trên chiếc giường hoa lệ, gió khẽ lướt qua tấm màn hai bên giường, thiếu nữ đang say giấc nồng cuộn mình, một giọt nước đọng trên khóe mi, nhưng nhanh chóng bị gió thổi bay, tựa như —- con thuyền đi qua, không lưu lại dấu vết trên mặt nước.