Mở đầu
Nước suối chảy róc rách, phản chiếu ánh chiều tà, sắc trời đỏ rực như máu, lại giống một ngọn lửa đang bừng cháy, thiêu rụi đất trời.
Nữ tử thanh lệ kinh ngạc nhìn hai con người đang ôm ấp nhau giữa chốn không người kia, đôi mắt sâu thẳm như được ngăn cách bởi lớp sương mù, khiến người ta không thể nhìn rõ được sự vật trước mắt, ống tay áo tung bay, thân hình gầy yêu đơn bạc.
Với thần thái từ rất lâu ấy,
Với nỗi phiền muộn bi thương ấy,
Và với nỗi đau sâu đậm ấy.
Nữ tử mệt mỏi buông tay, cúi đầu, ngây ra khi nhìn miếng ngọc lặng lẽ rơi xuống bãi cỏ, lòng thầm phát hoảng.
"Cũng không còn gì đáng để lưu tâm nữa." Nàng khẽ lẩm bẩm, chậm rãi xoay người rời đi.
—— Kết quả như vậy, cũng đã sớm biết rồi, vì vậy, cũng không còn gì đáng để lưu tâm nữa.
Nàng chắc là rất muốn thấy y được hạnh phúc, y cuối cùng đã đạt được ước nguyện, người mà y yêu cuối cùng đã trở về. Nhưng còn nàng thì sao? Có phải sẽ lại quay về cuộc sống đơn độc trước kia?
—— Cuộc sống đơn độc.
"Không có gì đáng lo cả." Như đang muốn nhấn mạnh điều gì, nàng cứ lặp đi lặp lại câu đó rất nhiều lần: "Không có gì đáng lo cả."
—— Chính mình vẫn có thể đơn độc vượt qua được, hiện tại chẳng qua cũng chỉ là quay về cuộc sống trước kia mà thôi, vì vậy, không có gì... cùng lắm thì... thật sự là không có gì... cùng lắm thì...
Nhưng sao ngực lại đau đến khó tả? Giống như muốn tước đoạt tất cả hơi thở của nàng khiến nàng cảm thấy khó chịu.
Nàng mở to đôi mắt khô khốc, đột nhiên phát hiện, không biết từ khi nào, đối với nàng, nước mắt đã trở nên xa xỉ.
Kịch như cuộc đời, cuộc đời như kịch.
Cuộc đời của nàng, sao lại giống một vở hài kịch đến thế.
Mà nay, vở kịch đã kết thúc, tiểu sửu* có nên xuống khỏi sân khấu hay không? (*tiểu sửu: người đóng vai hề, tấu hài)
Màn đêm dần buông xuống, nàng nhìn về phía đình viện vắng vẻ, hoang mang không nói nên lời, cơn gió thoảng thổi qua giống như mẫu thân cúi đầu dạy bảo bên tai nàng khi còn bé. "Nương" Muôn vàn uất ức, tất cả đều hóa thành một tiếng gọi nhỏ này.
"Nương, người bảo Ngưng Nhi phải luôn kiên cường. Ngưng Nhi đã làm theo lời người bảo." Tiếng cúi đầu nỉ non bị gió thổi tản mác đi: "Nhưng hiện tại Ngưng Nhi thật sự mệt mỏi, rất mệt mỏi rồi."
"Ngưng Nhi sắp không chịu nổi nữa, nhưng cũng không thể buông tay."
Những lời nỉ non tựa như tiếng thở dài của những linh hồn, thoảng vang vọng giữa cõi đất trời tịch mịch.
Đế kinh, thủ đô của Kỳ quốc, là nơi từ trước đến giờ không thiếu đề tài mới mẻ để bàn luận.
Việc yêu hận tình thù, ân oán thị phi bên kia bức tường màu đỏ, vẫn luôn là đề tài sôi nổi cho những ai rỗi rãi bàn luận.
Điều mà mọi người thích đề cập nhất, đó là chuyện về vị thiên kim của Tể tướng Liễu Khâm của Kỳ quốc —- Liễu Uẩn Nịnh.
Liễu Uẩn Nịnh, là nhân vật khắp Đế kinh không ai không biết, không ai không hay, không chỉ sinh ra đã có khuôn mặt tựa trăng nghiêng nước nghiêng thành, cầm, kỳ, thi, họa không gì không giỏi, không gì không thông. Nghe đồn, chỉ cần bất kỳ ai nghe qua thủ khúc nàng đàn, thì giống như rơi vào một giấc mộng vô biên, không thể thở nổi, cũng không muốn tỉnh lại.
Điều khiến mọi người say sưa bàn tán chính là, hai năm trước, kỳ nữ này đã dùng một thủ thanh khúc, khiến cho Thái hậu của Kỳ quốc từ khi tiến cung đến nay, đã nở nụ cười đầu tiên. Lúc ấy, vị kỳ nữ này, chỉ mới đôi tám.
Mà nay, đại sự khiến bọn họ không hết tò mò chính là thiên kim của Tể tướng sắp tiến cung vi hậu.
Giờ phút này, trong tửu lâu lớn nhất và náo nhiệt nhất của Đế kinh, các thực khách đang ngồi vảnh tai, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm Thuyết Thư Nhân, sợ nghe sót chữ nào.
"Liễu Uẩn Nịnh, quả đúng là hai huyền thoại lớn của Đế kinh, xưng nàng là Đệ nhất kỳ nữ cũng chưa đủ, nhưng mà, một kỳ nữ như vậy, cũng không tránh khỏi phải vào cung, trở thành một trong những ba nghìn giai lệ của hậu cung." Thuyết Thư Nhân vớ lấy chum rượu hoa điêu* tu một ngụm, giọng điệu tiếc hận: "Đáng tiếc thay cho một kỳ nữ như vậy, nàng cũng sẽ học hỏi sử dụng thủ đoạn như những người lúc nào cũng chỉ biết hục hặc với nhau kia." (*rượu hoa điêu: rượu đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn)
Các thực khách nghe xong lại không đồng ý với quan điểm của Thuyết Thư Nhân bằng, không khỏi cãi lại —-
"Tiến cung thì có gì không tốt? Quý vi Hoàng hậu, thân phận ấy tôn quý biết bao, vinh hoa phú quý hưởng không hết, người trong thế gian rất muốn mà không được kia."
Thuyết Thư Nhân ném cho hắn ánh nhìn khinh bỉ: "Vấn đề dung tục này không phải để cho thứ phàm phu tục tử ngươi bàn đâu."
Các thực khách khác cười vang, thực khách kia bị mất mặt, mặt đỏ tía tai gào lên: "Phàm phu tục tử thì đã sao? Chẳng lẽ ngươi không phải phàm phu tục tử?"
Không ai để ý đến hắn, tiếng pháo vang tận trời xanh, tiếng kèn, tiếng loa dần trở nên rõ ràng, chúng thực khách đều vây quanh cửa sổ hóng hớt.
Cỗ kiệu hoa đỏ thẫm cùng tiếng pháo dần dần tiến đến, lại dần dần đi xa, tấm màn lụa khẽ bay, mọi người thấp thoáng nhìn thấy người ngồi bên trong.
"Ôi, đáng tiếc, thật đáng tiếc." Thuyết Thư Nhân khẽ lắc đầu, đưa mắt nhìn cỗ kiệu hoa dần đi xa, thở dài.
Người trong kiệu như đã phát hiện ra, chậm rãi buông màn, trước mặt xuất hiện một mảng màu đỏ tươi.
"Nè, cái này cho ngươi, chờ đến lúc trưởng thành ta sẽ quay lại tìm ngươi, ngươi phải chờ ta đó."
—- Thì ra, y không có lừa nàng.
Khăn đội đầu thêu hình phượng hoàng buông xuống, trên dung nhan như ánh trăng kia có chút lãnh đạm, có chút vui mừng, cũng có chút chờ mong.
"Kỳ ca ca." Nàng cúi đầu, giọng nói hàm chứa sự vui sướиɠ nhưng rất mờ nhạt, bị che lấp bởi tiếng pháo và tiếng kèn.