Quyển 1 - Chương 3
Hỏa Vân sơn không giống như tên nóng rực, mà là một hồ nước xanh biếc xung quanh còn có những dãy núi xanh tươi. Nơi đây, chính là Vô Danh sơn mà Vô Danh đạo trưởng luôn miệng nhắc đến, nhưng cũng không phải là cái gì Vô Danh quán, chẳng qua là tiểu ốc tao nhã, phía trước có một khối đá khắc: ‘Tả Hữu phùng hồ’. Mọi thứ Thường gia biết về Vô Danh đạo trưởng toàn bộ đều là lời bịa đặt.
Tiểu Thường Mộ ly khai gia, theo sư phụ đến đây học pháp thuật. Nhoáng cái đã mười năm trôi qua, Thường Mộ bây giờ đã trở thành một nam nhi anh tuấn bất phàm.
Khói bếp lượn lờ trên đỉnh, hương vị phác mũi, Thường Mộ cùng sư phụ mặt đối mặt ở một cái lò nướng, nhàn nhã nướng thịt xiên.
“Lợn rừng tại Hỏa Vân sơn thịt thật ngon, tư vị thuần khiết, cũng như ta Hồ Hữu độc nhất vô nhị, đúng là thiên hạ đệ nhất mỹ thực a! Cho dù lão Ngọc Đế vô liêm sĩ kia cũng không ăn được a! ha ha ha…” Sư phụ hài lòng cười, Thường Mộ cũng cười, sư phụ tựa hồ chỉ vào lúc làm cơm mới có thể vui vẻ như vậy, bình thường thì thích trốn trong hang động nghiên cứu những thứ pháp thuật rất chi kỳ quái, tổng nghĩ dường như trong lòng sư phụ mang theo một cái gì đó áp lực.
“Mộc Nhĩ, ngươi theo đã bao lâu rồi?” sư phụ cấp Thường Mộ một cái danh gọi ‘Mộc Nhĩ’
đồng âm với ‘Mộ Nhi’
“Mười năm rồi, sư phụ” Thường Mộ đoan đoan chính chính đáp.
“Mười năm?!” Sư phụ có vẻ kinh ngạc, “Ta cư nhiên không công cho ngươi mười năm ăn cơm a!”
“Có sao? Chúng ta nấu toàn là do ta đốn củi đến chợ đổi lấy nga” Năm đó, sư phụ thà lấy cái thất đường đinh để tạ ơn mà không thèm lấy bạc?
“Ân….cư nhiên đã mười năm..” Sư phụ không để ý đến hắn, một mình nói. Đột nhiên, như quyết định cái gì trọng đại, nghiêm túc nhìn Thường Mộ nói: “Mộc Nhĩ, ngươi cũng lớn, có chuyện ta cần nói với ngươi”
“Chuyện gì?”
“Nguyên nhân mười năm trước ta đem ngươi ly khai khỏi Thường gia”
“Chẳng phải do người nhìn thấy ta tư chất thông minh, có thể thành người tài, cho nên mới thu nhận ta làm đồ đệ sao?”
“Ha hả…Tiểu hài tử trí tưởng tượng của ngươi thật phong phú, hơn nữa còn có chút hoang tưởng” Sư phụ cấp gia vị vào thịt xiên, một bên làm một bên nói: “Ngươi, Thường Mộ, mệnh lý thọ chỉ có chín năm, vì thế gia gia nãi nãi ngươi từ khi ngươi sinh ra liền tìm kiếm thuật duyên mệnh, rốt cục vào năm ngươi tám tuổi đã gặp được thiên tài là ta.”
“Thuật duyên mệnh? Thiên tài?” nghe thấy dường như có đều gì đó không được thực tế cho lắm.
“Ngươi còn nhớ rõ A Vô?”
“Nhớ” Thường Mộ gật đầu, đáy mắt hiện lên tia hồi ức.
“Kỳ thật…hắn chính là kẻ chết thay cho ngươi. Các ngươi bát tự hoàn toàn tương đồng, rất dễ có thể đem sinh mệnh trao đổi, qua mặt được Minh Giới quỷ sai cầu hồn ngu xuẩn, lấy âm hoàn dương, mà đem ngươi trở thành hắn, đem hắn trở thành ngươi, đương nhiên đã dẫn hắn đến Minh Giới báo danh, mà ngươi, cứ như vậy được giữ lại. Để bảo đảm an toàn cho ngươi, ta quyết định giữ ngươi bên người một thời gian, không nghĩ tới đã mười năm a!.”
Thường Mộ cười cười hỏi: “Sư phụ, ngươi đang nói hư gì vậy?”
“Ngươi cho là ta đang nói hư?” Sư phụ nghe thấy hương vị thịt lan ra tứ phía, vệt vệt miệng, xem ra còn chưa nướng đến mức tận cùng mỹ vị.
Trông như, không giống đang nói hư.
Thường Mộ chăm chú nhìn sư phụ, không thể nào lập tức tiêu hóa hết những lời nói, thoáng cái lâm vào suy nghĩ. Chậm rãi, hắn từ khuôn mặt khả ái hồn nhiên tràn ngập tinh thần lúc nào cũng tươi cười phút chốc liền trở nên tái nhợt, giờ hắn đã hiểu vì sao năm đó A Vô chết, mọi người một chút biểu tình cũng không có, vì sao A Vô chết linh vị kia lại khắc: ‘Thường Mộ’
Hồi lâu, Thường Mộ tái há miệng hỏi: “Sư phụ….đó chính là, ta trộm tính mạng A Vô?”
“Có thể cho là vậy” Sư phụ nhìn qua đồ nhi, đại thể có thể đoán ra hắn đang suy nghĩ gì, liền nói: “Ngươi không cần như vậy lưu ý, sinh tử luân hồi bất quá cũng chỉ là tiểu dị sự tình, ngươi và hắn hoán đổi một chút, trên cơ bản không có gì khác nhau”
“Nếu không khác nhau, thế ngươi hoán đổi làm chi? Đồng tình ta? Đồng tình gia gia nãi nãi ta? Hay là do mệnh A Vô so với mệnh ta ti tiện hơn, hoán đổi một chút có lợi?”
“Cũng không đúng, ta không đồng tình ai, cũng không cảm thấy mệnh ai ti tiện, mệnh ai cao quý. Ta chỉ là rất có hứng thú với thất đường đinh, bất quá hiện tại nghiên cứu xong, ta có kết luận: nó đối với ta không hữu dụng, trả lại cho ngươi” Nói, từ trong tay áo hắn lấy ra thất đường đinh trả lại cho Thường Mộ.
Thường Mộ hoàn toàn không giải thích được: “Ngươi chỉ vì thất đường đinh mà gϊếŧ một người?”
Thế nhưng sư phụ vẫn cố chấp nói: “ Ta không có gϊếŧ người. Nếu ngươi cứ ngạnh như vậy, thì ta gϊếŧ một người, cứu một người, coi như huề nhau.”
“Sự tình không thể như thế toan tính! Sư phụ!” Không sai sư phụ nghiên cứu những thứ bàng môn tả đạo, thu thập hết các pháp bảo binh khí kỳ quái, thế nhưng hắn như thế nào cũng không nghĩ ra sư phụ vì một cái thất đường đinh lại có thể hại chết A Vô. Hắn vẫn cho rằng sư phụ dù bên ngoài tiêu sái vui vẻ nhưng nội tâm luôn mềm yếu, vì nhiều lần, hắn thấy sư phụ dưới ánh trăng mà rơi lệ…
Đây có lẽ là trong suốt mười năm qua lần này là lần đầu hai sư đồ nghiêm túc nói chuyện.
Sư phụ không muốn để Thường Mộ nói, hắn hỏi: “Mộc Nhĩ, ngươi có biết thất đường đinh có tác dụng gì không?”
Thường Mộ lắc đầu. Tuy nói là báo vật gia truyền, nhưng hắn tin rằng tại Thường gia không một ai biết tác dụng của vật này.
“Trước đây, các thuật sĩ thường dùng nó để phong ấn linh hồn yêu ma trong cơ thể chính mình…nhưng nó có một khuyết điểm lớn, phong ấn linh hồn yêu ma song song cũng phong ấn luôn linh hồn chính mình, vĩnh viễn cùng linh hồn yêu ma tồn tại, hay nói khác, nó chính là thứ thuật sĩ dùng để đồng quy vu tận
(chết cùng một chỗ)
với yêu ma..”
“Xem ra nó không phải thứ gì tốt lành”
“Ân” Sư phụ gật đầu “Cho nên ta mới trả lại cho ngươi, ta từ bỏ”
“….”
Nghiên cứu xong chỉ cần phát hiện không có giá trị sử dụng lập tức vứt bỏ — đây đúng là tác phong của sư phụ.
“Ân, còn có” Sư phụ đột nhiên nhớ tới điều gì “Tìm người chết thay loại này chính là chuyện thiên địa bất dung, nếu chuyện tình lọt vào tai thiên đình, hội sẽ bị trời phạt…”
“Sư phụ!?” Thường Mộ nghe xong khẩn trương đứng lên
Sư phụ nhẹ nhàng nói: “Không cần lo lắng cho ta, ta là nói gia gia cùng nãi nãi ngươi”
Thường Mộ liền bĩu môi, ngạnh nói: “Ta không khẩn trương vì ngươi, ngươi không cần tự mình đa tình! Ta là khẩn trương cho người nhà ta”
“Ách…”
“Cái kia…gia gia nãi nãi thực sự sẽ gặp quả báo?”
“Rất có khả năng đó!”
“Ta nghĩ liền hạ sơn”
“Phê chuẩn. Đi thôi, còn có, đi thì cũng đừng trở về”
“Vì sao? Lẽ nào sư phụ không cần ta?”
“Ta cũng không nói như vậy. Yêu a! thịt trư nướng hảo ngon!” Sư phụ há mồm thật to cắn một ngụm “Ngươi cũng ăn a! Ăn no còn đi nữa”
“Ân..” Thường Mộ xoa khối mỡ trư vào mồm, vừa ăn vừa lo lắng, vài sự tình.
Cơm trưa hoàn tất, Thường Mộ sắp xếp chu toàn mọi thứ, suy tính kế hoạch trong bụng, hắn quyết định sáng sớm hôm sau sẽ hạ sơn. Sư phụ cũng không nói gì, chỉ là nhìn về phương xa. Nói tôn trọng quyết định của đồ nhi, lại thì thầm rằng không rõ cái gì lại dạy dỗ một đồ nhi như vậy suy nghĩ ngay thẳng.
Thường Mộ từ phía sau nhìn bóng lưng sư phụ cùng ánh nắng chiều, đem thân ảnh kia vững vàng khắc vào
lòng, lần này từ biệt, không biết bao lâu mới có thể tương phùng. Cái này sư phụ đang suy nghĩ gì, trong ánh mắt kia nhìn gì, khả năng một đồ nhi như Thường Mộ vĩnh viễn không thể nào biết…