Chương 17
Brenna kéo mái tóc lên theo kiểu đuôi gà và buộc túm nó lại bằng một dải dây thun cũ mà cô tìm được trong túi áo khoác. Cô chắc sẽ có một ngày tóc rối* - có thể là bởi vì cô đã không thèm bận tâm đến chuyện tắm rửa sáng hôm nay. Thực ra cô đã không làm gì nhiều ngoài chuyện rửa mặt, đánh răng và tròng vào một bộ đồ lót sạch sẽ.
(*a bad hair day: là thành ngữ. Nghĩa đen chỉ một ngày mà tóc tai bù xù xấu xí - có thể do mưa gió hay các lý do khác. Nghĩa bóng là chỉ một ngày mà mọi việc đều xảy ra ngoài ý muốn, gây bực dọc, thất vọng.)
Trông cô tệ hại như một con quỷ, điều đó phù hợp với tâm trạng của cô bởi vì cô đang có cảm giác như đang sống trong địa ngục. Bất cứ ai đó nói rằng sự thay đổi là tốt thì đó hoặc là một kẻ ngu ngốc hoặc là người chưa bao giờ phải trải qua chuyện ly dị. Cô đang có cảm giác rối loạn giữa cơn thịnh nộ mù quáng đan xen với sự tuyệt vọng tê cóng - không phải là cô thích cảm giác nào trong hai cảm giác đó, cô muốn được có cảm giác bình thường trở lại.
Cô muốn không phải cãi nhau với Katie.
Cô vẫn cảm thấy tồi tệ về những gì đã xảy ra tuần trước. Mặc dù cô không tán thành quan điểm của chị gái cô, nhưng cô hiểu vì sao Katie lo lắng cho cô. Sự thật thì cô cũng khá thích sự quan tâm đó của chị, điều đó có nghĩa là không nói chuyện với chị ấy thì thực là ngu ngốc. Nhưng gọi cho Katie lại có nghĩa là cô thừa nhận rằng chị gái mình có thể đã đúng, và Brenna gần như không muốn có một cuộc nói chuyện như thế xảy ra.
Sự thật là cô nhớ chị gái mình, và giờ khi mà Francesca đã liên lạc với Jeff và sắp xếp việc gặp hắn ta, đột nhiên Brenna lại có suy nghĩ khác. Liệu cô có thực sự muốn nghe chuyện chồng cũ của mình say mê cô em sinh đôi của cô không?
Thay vì cứ ủ rũ với đống lộn xộn mang tên là cuộc sống của cô, Brenna ngẩng mặt về phía mặt trời và hít thở không khí mùa xuân ngọt ngào. Giờ đã là tháng Năm - một tháng bận rộn ở cánh đồng nho. Việc uốn cây đã bắt đầu một tuần trước ở khu đất phía nam rồi.
Nói về chuyện đó... cô ngồi sụp xuống kiểm tra những cây nho cẩn thận hơn, rồi chạm vào những thân cây chắc chắn. Những chiếc lá xanh biếc đã che phủ hết phần cành non mới sinh trưởng và hầu hết phần thân cũ. Những khóm hoa bé xíu rung rinh nhảy nhót trước cơn gió nhẹ buổi chiều. Những chiếc tua màu xanh len lỏi tìm đường hướng về phía mặt trời.
“Không lâu nữa đâu.” Cô nói, lấy tay gỡ một chiếc tua, rồi kéo nó ra khỏi phần thân cây.
Việc uốn cây nho vừa là nghệ thuật vừa là khoa học. Mỗi một thân cây sản sinh ra hằng hà sa số nào lá, nào hoa, và những cành non mới sinh trưởng. Những nông dân lành nghề sẽ kiểm tra và tỉa đi những phần nào không cần thiết, để lại những cành non khỏe mạnh và chắc chắn nhất để sản sinh ra những chùm nho tuyệt hảo nhất. Nếu tỉa đi quá nhiều, kết quả thu hoạch sẽ ít đi và gây thất vọng. Nếu tỉa không đủ, thì những chùm nho sẽ không thể lớn và chín mọng được như là chúng có thể. Ánh mặt trời và không khí cần phải được khuếch tán xuyên qua cánh đồng nho, cuộn tròn như những đợt sóng cuộn lên ngoài biển cả.
Brenna đứng thẳng người dậy và uốn cong cái lưng nhức nhối của mình. Những cây nho trông rất tuyệt trong tuần đầu tiên họ bắt đầu uốn cây, những bắp thịt đau nhức ê ẩm của cô có thể làm bằng chứng cho điều đó. Sự đau nhức đó như thể một người bạn cũ - gần như đã bị lãng quên, nhưng vẫn còn một chút vương vấn ở trong ký ức. Cô biết rằng ông nội Lorenzo vẫn cứ khăng khăng bắt cô phải lao động chân tay vì muốn thử thách lòng quyết tâm của cô. Brenna không lo lắng, cô không chấp nhận sự thất bại.
Cô chạm vào một chiếc lá khác. Ở đây, khu vực phía nam của trung tâm California, sương giá không phải là vấn đề, nhưng nó có thể gây ra sự thiệt hại cho cánh đồng nho phía bắc của họ. Hàng ngày cô đều nói chuyện với những người quản đốc ở đó trong khi cô từ từ quay trở lại với nhịp sống của cánh đồng nho.
Cô tiến về phía hàng rào của khu đồn điền nhà Marcelli. Trong mấy tuần vừa rồi cô đã đi bộ qua nhiều vùng khác nhau trong cánh đồng nho để làm quen trở lại với những gì mà một thời đã là cả cuộc đời đối với cô. Khi cô cho phép bản thân mình nhìn lại tất cả những gì cô đã đánh mất để đổi lấy chuyện kết hôn với Jeff, cô chỉ muốn giơ nắm đấm của mình lên trời và đòi lại sự công bằng. Thật không may, cô không có ai khác để đổ lỗi ngoài bản thân cô. Cô đã lựa chọn thứ mà dường như là con đường bằng phẳng an toàn bởi vì những thứ khác không còn gì quan trọng nữa. Thật không may cô đã vớ phải một tên khốn ích kỷ, hắn đã lợi dụng sự tận tâm của cô và không để lại cho cô thứ gì có thể coi là đền bù cho việc cô đã phải rời bỏ cả tâm hồn của mình.
Cô đến đường ranh giới của khu đồn điền và kiểm tra hàng rào. Những chiếc cột được chôn một cách chắc chắn trên mặt đất. Cô đang định quay trở lại khu vực phía đông thì bỗng thấy một người đang bước về phía cô. Một người ở phía bên kia hàng rào - kẻ xấu xa, đến từ phía Đồn điền Wild Sea.
Vì một số lý do, cô muốn bỏ chạy để không phải giáp mặt con người đó, một trong số đó là cô đang ăn vận như một người làm thuê công nhật, lý do thứ hai là chuyện cô đã tăng thêm năm pound trong vòng sáu đến bảy tuần vừa qua. Sự kết hợp giữa cảm giác tự thương hại bản thân và các món ăn tuyệt hảo của hai bà đã không có tác dụng tốt đẹp nào cho hai đùi và hông của cô cả.
Lý do thứ ba và có lẽ là lý do quan trọng nhất, anh là người cuối cùng trên hành tinh này mà cô muốn gặp khi cô không được ở trong tình trạng tốt nhất của mình.
Nhưng không có cách nào cô có thể trốn thoát được. Không nếu như cô không muốn mình trông như một kẻ ngốc nghếch. Brenna nhận thấy cô đã làm đủ những điều ngốc nghếch trong suốt chín năm vừa qua rồi mà không cần phải tiếp tục đi theo cái lối mòn đó nữa. Vì thế cô ưỡn thẳng lưng, hít một hơi thật sâu cầu may mắn, và quay lại đối mặt với người đàn ông mà ông nội cho rằng đó là một con quỷ bằng xương bằng thịt.
Nicholas Giovanni. Còn được bạn bè gọi là Nic.
Đã có một thời Brenna đã gần gũi với anh đủ để gọi anh là Nic. Cô cũng đã gọi anh bằng rất nhiều cái tên khác, tùy thuộc vào tâm trạng của cô và hoàn cảnh lúc đó. Thi thoảng anh cười phá lên, thi thoảng họ cãi nhau, và thi thoảng họ chỉ đơn giản quên bản thân mình trong cảm giác khoái lạc của những cuộc làʍ t̠ìиɦ làm cho cả hai người họ không thể thở được.
Mặt trời chiếu thẳng vào mắt cô, làm cô thấy khó có thể nhìn được mọi thứ thật rõ ràng. Cô nhìn thấy một hình ảnh cao ráo và đầy uy quyền bước về phía cô. Người đàn ông trong quá khứ của cô đã luôn át đi mọi thứ xung quanh anh. Quá ngạo mạn, quá ưa nhìn, quá nhiều những thứ khác. Thật là thống thiết khi nghĩ rằng vào lứa tuổi chín chắn hai mươi bảy này mà cô chỉ có hai người đàn ông trong cuộc đời của mình. Cô thực sự cần phải biết nhiều người hơn nữa.
Cô đã không gặp lại Nic trong suốt chín năm qua, và cô không nghi ngờ gì chuyện thời gian đã đối xử rất tử tế với anh. Chắc chắn rồi, khi anh đến gần, cô nhìn thấy anh trông đủ ngon lành để có thể đem ra phục vụ cùng với món sốt marinara và một chút bánh mì focaccia mới nướng.
(Marinara: một loại sốt ăn cùng với pasta.
Focaccia: một loại bánh mì dẹt của Italy được nướng trong lò vi sóng.)
Những năm qua đã thêm vào một vài nếp nhăn quanh đôi mắt nâu sẫm của anh, điều đó chỉ làm cho chúng thêm vẻ lôi cuốn mỗi khi anh nheo mắt lại cùng với nụ cười thoải mái đã từng một thời làm cho cô nhiều đêm không ngủ được. Quai hàm anh sẫm lại với hàm râu lởm chởm, làm anh trông nguy hiểm và quyến rũ đến không thể tưởng tượng được. Quần áo của anh cũng cũ mòn như quần áo của cô, nhưng vì một lý do nào đó trông chúng đẹp hơn khi ở trên người anh. Không lẽ chuyện này lúc nào cũng như thế hay sao?
“Anh nghe nói là em đã quay trở về.” Anh lên tiếng khi dừng lại phía bên kia hàng rào chia cắt khu đất của hai người họ.
Chính là nó - những lời nói và một nụ cười chào đón, như thể anh không hề giận dữ chút nào, như thể quá khứ không còn quan trọng nữa. Và rồi cô nhận ra là có lẽ nó thực sự không còn quan trọng nữa. Dựa vào những gì Jeff đã đối xử với cô cho thấy cô không hề có chút ảnh hưởng nào tới hắn ta trong khi họ đã kết hôn với nhau rất nhiều năm rồi. Tại sao cô lại phải là một cái gì đó lớn hơn một đốm sáng lập loè trên màn hình rada của Nic chứ?
“Em đang uốn những cây nho.” Cô nói, bởi vì thật vô cùng thảm bại nếu nói ra vì sao cô quay trở về. Hơn nữa, mặc dù hai nhà họ có thể cách xa nhau hàng mẫu đất, nhưng đây vẫn chỉ là một cộng đồng nhỏ. Cô không nghi ngờ gì về chuyện vụ ly dị của cô hẳn là đã được lan truyền nhanh chóng. Ngoại trừ chuyện nếu cô không nói rằng cô sắp ly dị, anh có thể sẽ cho rằng cô nghĩ anh không biết và rằng cô đang che giấu sự thật. Điều đó sẽ làm cô trở nên vô cùng ngớ ngẩn.
Đầu óc cô xoay tròn thêm vài lần nữa trước khi cô quyết định đối mặt với những gì trước mắt, và cô lên tiếng. “Em sắp ly dị.”
Ánh mắt kiên định của Nic không hề rời khỏi gương mặt cô, đó là một điều tốt, bởi vì cô có thể cảm thấy tất cả năm pound thịt mới thêm vào đó đang níu lấy đùi cô như miếng đệm của Francesca. Thật không may miếng đệm của cô không thể tháo ra và có lẽ nó cứ dính mãi ở đó như thế.
“Anh có nghe nói. Anh rất tiếc.”
“Anh tiếc ư?” Cô hỏi trước khi kịp ngăn mình lại.
“Chắc chắn rồi. Tại sao lại không chứ?”
Dĩ nhiên rồi, cô nghĩ và chỉ muốn táng vào đầu mình. Qua từng đó thời gian, tại sao Nic lại phải cảm thấy khác đi chứ?
“Có vẻ năm nay sẽ là một năm tốt lành.” Anh nói. “Bọn anh đang đón chờ vụ thu hoạch lớn nhất từ trước đến giờ.”
“Vẫn cái kiểu kinh doanh tập trung vào số lượng vượt trội ư, Nic?” Cô thầm nhăn mặt. Okay, cô lại vừa tỏ ra khıêυ khí©h hợm hĩnh rồi, đã đến lúc phải bớt gay gắt đi rồi đấy.
Đôi mắt sẫm màu của anh khẽ nheo lại. “Bọn anh vẫn đang kinh doanh rượu vang. Thị trường đang chuyển biến rồi. Những nhà máy rượu nhỏ lẻ có tiềm năng được thu mua lại bởi những công ty lớn và thành công hơn, như công ty của anh chẳng hạn.”
Sự lo lắng, buồn rầu, và cáu bẳn của cô nhạt đi. Không cần phải bớt gay gắt làm gì. Không nếu như Nic đang phản công lại cô thế này.
“Có tiềm năng?” Cô lặp lại. “Anh tự hào về số lượng rượu mà anh đã sản xuất ra. Còn ở nhà máy Marcelli, chúng tôi quan tâm hơn đến chất lượng của thành phẩm. Cũng phải có lý do mà tất cả lượng rượu dự trữ chúng tôi đã sản xuất ra đều giành được giải nhất trong tất cả các cuộc so tài chứ.”
“Cuối cùng thì nó cũng sẽ thất bại và chỉ còn là một tàn tích mà thôi. Anh có lòng tin vào công ty của anh. Em thì sao?”
“Ồ, tôi sẽ sống sót thôi. Thậm chí sẽ có vài người thích những gì mà anh sản xuất ra. Nhưng anh sẽ không bao giờ làm ra bất cứ thứ gì đặc biệt hay nổi bật cả. Những gì anh làm chỉ là sản xuất hàng loạt với quá nhiều công đoạn cơ khí hoá mà có thể làm cho những quả nho từ dạng chồi đi thẳng vào trong những cái chai mà không hề được bất kỳ bàn tay nào chạm vào. Một kiểu như là sản xuất đồ uống coca cola vậy.”
Anh bước một bước về phía cô. Sự căng thẳng như kêu lách cách trong không khí. “Nhà máy Hendersons đang tuyên bố phá sản. Anh đã mua lại họ tuần trước.”
Cô không biết chuyện đó, cảm giác thương tiếc như ập xuống người cô. Nic nói đúng, mặc dù cô vô cùng ghét phải thừa nhận điều đó. Tình hình kinh kế đang thay đổi. Những cánh đồng nho nhỏ lẻ đang dần dần biến mất, hoặc bị mua lại.
“Như một con chim kền kền đang bay vòng vòng tìm kiếm những cái xác chết,” cô nói một cách ung dung, “Anh định sẽ giữ lại đồng nho đó hay là trồng lại? Anh cần phải có loại Cab Franc để còn trộn lẫn.” Cô tiếp tục trước khi anh có thể lên tiếng. “Dĩ nhiên, cánh đồng nho của họ không ngăn nắp trật tự như của anh. Anh có khả năng sẽ phải cho người đến nhổ hết nho ở đó đi.” Cô thở hắt ra và đưa hai tay lên chặn ngang ngực. “Cho dù anh làm gì thì cũng là phục vụ cho cái mục tiêu lợi nhuận là trên hết thôi, đúng không?”
Ánh mắt anh không hề rời khỏi gương mặt cô. Brenna chờ một lời trả đũa cay độc. Tranh cãi với Nic làm cho cô có cảm giác như có thêm nghị lực hơn so với vài tuần vừa qua. Thật hài hước là mặc dù họ đã xa nhau bao nhiêu năm nhưng khả năng của họ làm đối phương phải phát điên lên không hề thay đổi chút nào.
Nhưng thay vì dính bẫy của cô, anh chỉ đơn giản lắc đầu. “Anh đã nghĩ là em đã chín chắn hơn rồi.”
“Không hề. Anh cũng thế thôi.”
Anh nhún vai. “Có thể thế, nhưng anh giàu hơn rất nhiều.”
Cô không hề nghi ngờ gì về điều đó. Trong chín năm vừa qua Nic đã đưa Wild Sea trở thành một trong những công ty hạng trung trên thế giới. Cũng trong thời gian đó cô chết dí với những công việc chán ngắt buồn tẻ và một cuộc hôn nhân tệ hại. Thật thảm thiết làm sao.
“Đủ giàu để trở thành một địch thủ cạnh tranh.” Anh thêm vào.
“Trong chuyện gì?”
“Tất cả những thứ này.” Anh hất đầu về phía cánh đồng nho nhà Marcelli.
“Anh điên rồi. Ông nội tôi sẽ không bao giờ bán cho anh.”
Nic nhún vai. “Có thể không, nhưng theo lời đồn đại thì ông ta sắp sửa bán nó cho ai đó.”
***
Brenna hiên ngang đi vào trong khu văn phòng chính và hướng về phía văn phòng của ông nội cô. Cô tìm thấy ông đang ngồi phía sau bàn làm việc, đang nghiên cứu một form đặt hàng.
“Nic Giovanni nói rằng nội sắp bán nhà máy rượu.” Cô lên tiếng.
Ông nội cô từ từ nhìn lên. “Con làm gì mà lại đi nói chuyện với nó?”
“Con đang làm việc ở gần khu hàng rào, anh ta cũng đang ở đó. Bọn con gặp mặt, nói chuyện, anh ta nói nội sắp bán nhà máy rượu. Chuyện đó có đúng không?”
Nội phải nói với cô là không đúng, cô tuyệt vọng nghĩ thầm. Nhà máy rượu là thứ duy nhất còn có ý nghĩa trong cuộc đời của cô. Okay, đúng là còn có gia đình nữa, nhưng cô đang nói về công việc, về chuyện tự vùi mình trong một thứ gì đó mà cô đã luôn yêu quý.
“Nội không thể làm thế,” cô nói với ông khi ông không trả lời. “Đây là một phần của tất cả chúng ta.”
Ông lắc đầu. “Đừng có tin vào tất cả những điều mà con nghe thấy, Brenna. Nicholas Giovanni là kẻ thù của chúng ta. Nó chỉ muốn làm con đau đớn thôi.”
Điện thoại của ông đổ chuông và ông với tay lấy ống nghe, Brenna biết rằng nội đã nói hết những gì ông định nói. Cô quay người và rời khỏi đó.
Cô muốn được ông cam đoan chắc chắn. Nhà máy rượu Marcelli là cả cuộc đời của ông nội cô. Ông sẽ không bao giờ từ bỏ tất cả những gì mà ông đã hi sinh một đời để phục vụ. Và cô cho rằng lời đồn đại này xuất hiện là vì Nic là kẻ thù. Nhưng thực ra anh chưa bao giờ quan tâm đến mối hận thù đó. Hai người họ giống nhau ở điểm này. Và anh chưa bao giờ tỏ ra hận thù - ngay cả khi không ai có thể đổ lỗi cho anh vì điều đó.
Chín năm trước cô đã thề hẹn sẽ yêu anh mãi mãi. Nhưng khi anh cầu hôn thì cô lại quay lưng bỏ đi. Trong vòng sáu tháng sau đó cô kết hôn với Jeff. Liệu đó có phải là lý do vì sao Nic nói rằng nhà máy rượu Marcelli đang bị rao bán hay không?
Chắc chắn là anh không ôm theo mối hận thù này trong suốt thời gian qua. Tại sao những hành động trẻ con thời trẻ của cô lại vẫn còn đem lại hậu quả chứ? Cô không nghi ngờ gì chuyện anh có thể dựng lên một câu chuyện về việc ông nội cô đang rao bán nhà máy rượu, chỉ để làm cô lo lắng, nhưng phải có một lý do chính đáng nào đó. Và cô không thể nghĩ ra được bất cứ lý do nào như thế.
Ai đó đang nói dối. Hoặc Nic hoặc ông nội cô. Điều đó để lại cho cô hai câu hỏi: Ai nói dối? Và vì sao?
***
“Okay, nhưng còn chuyện khi Chính phủ xen vào thì sẽ thế nào, giả sử như loại bỏ một lượng cử tri vì một lý do hợp pháp nào đó, nhưng thực sự bảo đảm cho cuộc bầu cử đi theo đúng hướng mà Đảng cầm quyền muốn?” Carol Rumstead hỏi, trong lúc cô nói, cô vén mái tóc đen dài ra khỏi mắt.
Mia trao đổi một ánh mắt chán nản với Tina - bạn cô. Cứ mỗi lần họ thảo luận về cuộc vận động cải cách, Carol lại nêu lên chính xác vấn đề này. Nó thực sự tẻ nhạt không thể tin được.
Cô được cứu khỏi việc phải trả lời khi đột nhiên ở phía cửa nhà cô vang lên tiếng gõ cửa. Cô đang trên đường ra đến phòng khách thì cánh cửa mở ra và David bước vào.
“Chào em.” Anh nói rồi bước về phía cô và hôn cô. “Có chuyện gì thế?”
Cô nhận nụ hôn của anh, nhưng gần như miễn cưỡng. “Nhóm nghiên cứu khoa học chính trị của em đang họp. Em đã nói với anh rồi mà.”
David cau mày. “Em đã nói gì với anh đâu.” Anh liếc nhìn đồng hồ và lại cau mày. “Đã gần bảy giờ rồi. Chúng ta đã nói là sẽ đi xem phim tối nay mà.”
“Thật ư? Gee, em đoán là em quên mất.” Cô liếc nhìn qua vai mình về phía nhóm bạn đang nằm ườn ra trên ghế sô pha và sô pha đôi của cô, rồi kéo anh vào trong nhà bếp.
“Em chưa bao giờ quên những chuyện như thế này.” David nói khi anh tựa người vào quầy bếp. “Mia, dạo này em xử sự rất lạ. Có chuyện gì thế?”
“Em không biết. Em đoán là em thực sự quá bận. Tại sao anh không rủ ai đó khác đi xem phim?”
“Gì cơ? Anh không có ai đi cùng cả.”
“Thật không?” Sự bực bội trong cô trở thành cơn giận dữ. Cô khoanh hai tay trước ngực. “Đó không phải là những gì em nghe được. Hãy để em cho anh một lời khuyên, David. Khi anh đã đính hôn, thì thực sự là một ý tưởng ngu ngốc khi đưa một cô gái khác đến một câu lạc bộ và rồi ở đó cả đêm để cố gắng rúc vào cổ cô ta. Mọi người đồn đại. Tin đồn bay khắp nơi. Và rồi nó đến với em.”
David đỏ mặt nhưng không chịu thừa nhận. “Anh không biết em đang nói đến chuyện gì. Không có cô gái nào khác cả.”
“Vậy là cô nàng Julie đó chỉ là bạn thân thôi sao?”
“Bọn anh chỉ đi chơi cùng nhau thôi.”
Anh quá dối trá, cô không thể tin được điều đó. “Hãy ra khỏi đây đi. Em không muốn nói chuyện với anh lúc này.”
Mặt anh tái xanh. “Mia, không. Chúng ta phải nói chuyện. Anh yêu em.”
Cô có thể cảm thấy hơi ấm toả ra từ chiếc nhẫn đính hôn. Khi cô xoay nó lại và nắm chặt tay lại, viên kim cương nhỏ cắm vào lòng bàn tay cô.
“Đó không phải là cách định nghĩa về tình yêu của em.”
Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi lắc đầu. “Em đã nghĩ sai về anh rồi. Anh yêu em hơn tất cả những gì em có thể tưởng tượng được.”
Những lời nói thật ngọt ngào, cô nghĩ và cố gắng ghìm lại trái tim của mình trước sự tác động của câu nói đó. Vấn đề là, ngay cả khi anh xử sự như một tên đểu cáng, cô vẫn quan tâm đến anh. Cô muốn tha thứ cho anh. Nhưng giữa ước muốn và khả năng có thể chấp nhận lại là hai điều quá khác nhau.
Anh bước ra khỏi nhà bếp, vài giây sau tiếng cửa trước mở ra, rồi đóng lại. Mia gục đầu xuống và tự nhủ với bản thân không nghĩ đến chuyện đó vào lúc này. Cô sẽ phải có thời gian để suy nghĩ về những gì mà cô muốn, rồi sẽ gặp lại David. Hai người họ sẽ cùng nhau đưa ra một quyết định hợp lý, đúng đắn nhất.
Điều đó nghe thật tuyệt, nhưng nó không có tác dụng gì đến sự quặn thắt trong bụng cô và nỗi đau đớn trong trái tim cô. Đầu tiên Jeff lừa dối Brenna và giờ David lại lừa dối cô. Đàn ông - họ là những kẻ dối trá hèn hạ đáng khinh.
***
Năm mươi giờ trước khi mở màn, Katie nghĩ khi cô bước xuyên qua phòng khiêu vũ chính của khách sạn. Bàn ghế đã được đưa vào, nhưng chưa được sắp xếp. Lều đã được dựng lên, và những quán trò chơi cũng vậy. Cô đã đi một vòng quanh vườn, lúc này đang trong tình trạng hoàn hảo. Buổi sáng ngày diễn ra bữa tiệc, những người làm vườn sẽ kiểm tra lại sơ bộ toàn bộ khu vườn, xén gọn những bụi cây cứng đầu, quét sạch đường đi và dọn lá rơi. Cô so sánh cách bố trí bàn ghế với bản đồ chuẩn trong hồ sơ của mình và cẩn thận đếm lại. Đúng chính xác, cô nghĩ khi cô đã hoàn thành công việc. Việc trang trí đã được chuẩn bị sẵn sàng, ánh sáng đã được chỉnh sửa để không có vị khách nào bị ánh đèn chiếu thẳng vào mắt. Sân khấu đã được đẩy vào trong góc và các ban nhạc, nhóm nhạc đã xác nhận thông tin. Ok, ok, ok.
Cô bước về phía khu nhà bếp để liếc qua đồ ăn thức uống thêm một lần nữa. Cô đẩy một trong những chiếc cửa xoay đôi mở ra và nhìn thấy hầu hết nhân viên nhà bếp đều đang tập trung quanh ba cái bàn làm việc đồ sộ. Tất cả đầu bếp đều ở đó, và cả trợ lý của họ nữa.
Jerome ngẩng lên và nhìn thấy cô. “Katie!” Anh kêu lên với vẻ vui sướиɠ. “Lúc nào cũng cầu toàn.” Anh đặt bàn tay lên ngực. “Lo lắng nhiều sẽ làm giảm tuổi thọ đấy.”
“Nếu em lo lắng thì khách hàng của em sẽ không cần phải lo nữa. Trong công việc của em, cầu toàn có nghĩa là ‘thành công rực rỡ’”.
Anh gật đầu với một trong những đầu bếp ở đó rồi bước về phía cô. “Thôi được. Anh sẽ tự nguyện điểm qua các loại thức ăn ngay cả trước khi em yêu cầu.” Anh nói và nắm lấy cánh tay cô. “Thế nào?"
“Anh thật tử tế. Hầu hết những đầu bếp xuất sắc tính tình đều thất thường hơn anh rất nhiều.”
“Anh biết. Tính hào hiệp của anh là một lời nguyền đối với anh. Mọi người cứ lợi dụng anh suốt.”
“Và rồi anh sẽ đe doạ họ bằng một con dao róc xương chứ gì.” Cô liếc nhìn về phía đám đông trong bếp. “Có chuyện gì đang xảy ra thế? Anh không có một sự kiện lớn nào khác nữa, đúng không? Jerome, không có chỗ cho...”
Anh nhót một quả nho ngon lành từ chiếc khay và ấn nó vào giữa hai môi cô.
“Ăn đi nào.” Anh ra lệnh. “Và không cần lo lắng. Không có bữa tiệc nào khác cho tới chiều Chủ Nhật, và cho tới lúc đó thì em đã ra đi rất lâu rồi. Còn vụ này,” anh ra hiệu về phía đám đông đang tụ tập quanh những chiếc bàn làm việc. “là thực đơn nếm thử của bọn anh. Bọn anh đang mở rộng một số loại thức ăn cho phòng ăn chính của khách sạnaoay coeg ba ban. Anh muốn lấy ý kiến của tất cả các nhân viên trước khi đưa ra quyết định cuối cùng.”
“Okay.”
“Còn hơn cả okay nữa. Bọn anh sẽ tràn trề cảm hứng vì tác động của bữa nếm thử này đến mức mà trong vòng bốn mươi tám giờ tới bọn anh sẽ làm việc như lên đồng để làm cho bữa tiệc của em thành công mỹ mãn.”
“Mọi thứ ở đây như đang biến thành bùn nhão ấy, Jerome, mà em thì đang đi giày hở mũi.”
Anh phá lên cười rồi nắm lấy bàn tay của cô và hôn lên các ngón tay.
Cô theo anh bước về phía những chiếc tủ lạnh đồ sộ. Anh mở vài cửa tủ, chỉ cho cô thấy những khay thịt đang chờ được cắt ra theo kích thước phù hợp để có thể nướng bằng xiên. Hai chiếc tủ lạnh nữa chứa các loại rau cũng như hoa quả để ngâm chocolate. Dựa vào bức tường phía xa là những chiếc giá xoay cao khoảng bảy feet giữ những chiếc khay để phân phát đồ ăn đến từng khu vực khác nhau. Trong kho để đồ ăn, chocolate từ khắp nơi trên thế giới đang chờ được cắt thành những khúc nhỏ hợp lý để có thể dễ dàng tan ra, trong khi vài trăm chiếc bình đựng nước sốt được chất lên những chiếc giá xoay khác.
“Rượu vang đã được vận chuyển ra khỏi hầm rượu.” Anh nói. “Rượu mạnh thì sáng mai người ta sẽ giao.” Anh ôm lấy cằm cô, xiết nhẹ, rồi thả cô ra.
“Đừng hoảng sợ, thiên thần xinh đẹp. Không có gì không ổn đâu. Anh hứa sẽ làm cho bữa tiệc của em trở nên hoàn hảo.”
“Em rất cảm kích vì điều đó.” Cô nói với anh. “Em thường cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh trước những sự kiện lớn, nhưng bữa tiệc lần này thực sự quá sức khổng lồ. Em muốn mình phải tổ chức nó thật thành công.”
“Cả hai chúng ta đều có nhiều mục tiêu để phấn đấu. Anh sẽ không để em thất vọng đâu, cô bé yêu quý.” Anh cười toe. “Giờ, có cách nào anh có thể thuyết phục em tham gia vào đội nếm thử của bọn anh không? Anh hứa với em là thức ăn cực kỳ tuyệt hảo.”
“Không, cảm ơn anh.” Cô vỗ vào cặp hồ sơ. “Em có khoảng bốn triệu danh sách các công việc cần phải làm.”
“Cố gắng ngủ một chút trong hai ngày tới nhé. Em sẽ muốn mình là một người xinh đẹp trước khách hàng của em đấy.”
“Em sẽ cố hết sức. Cảm ơn anh vì tất cả.”
“Anh rất sẵn lòng.”
Cô đóng cặp lại và vẫy tay chào tạm biệt rồi quay trở ra nhà bếp. Cô bước ra ngoài về phía xe của mình. Tối nay không còn gì phải làm nữa. Đến sáng mai sẽ lại có một danh sách mới những công việc phải làm, gọi điện, rồi lại bắt đầu đếm ngược thời gian. Đến sáng mai là chỉ còn chưa tới ba mươi sáu giờ trước khi vở diễn bắt đầu.
***
Francesca bước vào nhà ăn West Side nổi tiếng ngay sau bảy giờ tối. Để phục vụ cho cuộc gặp mặt của cô với Jeff, cô đã lôi ra một trong hai bộ cánh tử tế duy nhất mà cô có, một chiếc váy len mùa hè không tay với một chiếc áo khoác ngắn đồng bộ. Bốn mươi lăm phút đồng hồ và một cuộc nói chuyện thú vị với một anh chàng tên là Earl ở một cửa hàng bán các dụng cụ do thám ở Thung lũng San Fernando đã đem đến cho cô một chiếc máy ghi âm cá nhân nhẹ bỗng đang nằm gọn trong túi xách của cô. Cô găm chiếc microphone hoạt động từ xa nhỏ xíu và đã kích hoạt giọng nói lên cổ chiếc áo váy, ở đó nó được chiếc áo khoác che kín đi.
Earl đã cam đoan với cô chiếc máy có thể thu âm được trong ba giờ đồng hồ, hướng dẫn cho cô các mẹo vặt để tăng thêm độ nét của âm thanh, và đề nghị giúp cô gài chiếc microphone vào cổ áo. Cô đã từ chối lời đề nghị cuối cùng đó.
Giờ, khi cô đang tiến đến quầy bar đông đúc, cô cố gắng tự thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là một trong những cuộc thử nghiệm về tâm lý khác của cô. Mục đích bài luận văn của cô là xem mọi người phản ứng lại với cô như thế nào dựa trên hình dáng bên ngoài. Nhưng thay vì ăn vận một bộ đồ vest béo ú, hay hoá trang thành một quý cô với những vết xăm hoành tráng, lần này cô lại đóng vai một cô nàng mồi chài quyến rũ đàn ông.
Cô đã phải mất nguyên cả một ngày chịu đựng những ống cuốn tóc để thay đổi mái tóc thẳng mượt của cô thành những lọn quăn dày thịch. Lớp trang điểm làm nổi bật đôi mắt màu xanh lam của cô, và đường viền môi làm cho miệng cô trông có vẻ dày hơn, ngoài ra cô nâng cao vòng một tự nhiên của mình với một chiếc áo ngực độn dày cộp.
Tất cả chỉ là sự trá hình, cô nghĩ và cố gắng không cảm thấy buồn nôn. Những gì trông có vẻ là một ý tưởng tuyệt vời vào lúc trước giờ càng lúc càng trở nên vô cùng mơ hồ. Liệu Katie nói có đúng không? Liệu cô và Brenna có nên suy nghĩ thấu đáo chuyện này hơn không? Trước khi cô có thể quyết định thì cô đã nhìn thấy Jeff đang ngồi tại một chiếc bàn gần cửa sổ. Hắn cũng nhìn thấy cô, liền đứng dậy và giơ tay lên vẫy. Cô cũng vẫy lại và bước xuyên qua đám đông. Cô đã không gặp lại ông anh rể của mình kể từ dạo Giáng sinh. Hắn vẫn trông có vẻ thoải mái dễ chịu với mái tóc màu cát và đôi mắt màu xanh nhạt. Có hàm ria mép là mới, và cả sự vắng mặt của chiếc nhẫn cưới nữa. Chỉ cao hơn chiều cao gần 1m80 của cô khoảng sáu phân, Jeff không phải là một gã lực lưỡng gì. Nhất là khi cô đi thêm đôi giày cao gót thì họ trông chỉ như cao bằng nhau.
“Francesca,” Hắn nói, nghe có vẻ rất vui vẻ. “Anh rất vui vì em đã gọi.”
Cô đã phải ép bản thân mình nắm lấy bàn tay hắn đưa ra và xiết nhẹ. Khi hắn chồm tới gần, cô cũng bắt chước theo và để hắn hôn lên má cô. Sự đυ.ng chạm nhẹ đó làm da cô cảm thấy nhầy nhụa.
“Cũng đã quá lâu rồi kể từ lần em gặp anh lần cuối.” Cô nói, trượt vào chỗ ngồi đối diện với hắn và mỉm cười. “Okay, anh và Brenna sắp chia tay nhau, nhưng sau khi đã coi anh là một phần trong gia đình trong suốt chín năm trời, em không muốn để anh ra đi mà không nói một lời nào cả.”
“Cảm giác của anh cũng y hệt như thế.”
Bồi bàn xuất hiện, Francesca gọi vang trắng. Khi họ còn lại một mình, cô mỉm cười với Jeff. “Công việc của anh thế nào?”
“Tuyệt. Điên cuồng, nhưng anh đang học hỏi thêm từng ngày. Có những tiến bộ kỳ diệu trong lĩnh vực tim mạch. Khoá thực tập này là một trong những khoá lớn nhất ở vùng West Side - tất cả những vị luật sư và những nhà sản xuất phim đó. Bảo hiểm rất ấn tượng.”
“Điều đó rất quan trọng đối với việc trả lương.” Cô đồng ý.
Hắn khẽ nhướn đôi lông mày nhạt lên. “Đó có phải một lời mỉa mai không?”
Không, nhưng cô sẽ không cảm thấy phiền khi đập một cuốn sách dày cộp lên đầu hắn. “Gì cơ? Ồ, em xin lỗi.” Cô mỉm cười. “Không. Dĩ nhiên là không rồi. Anh biết em mà, em chưa bao giờ có thể tỏ ra tế nhị được. Hơn nữa, em vẫn là một cô nàng sinh viên đã tốt nghiệp với cuộc sống khá chật vật. Em bị ấn tượng bởi những người có thể làm ra một đống tiền.” Cô chồm về phía hắn. “Anh đã làm việc rất chăm chỉ, Jeff. Tất cả những năm đèn sách và những giờ dài. Anh xứng đáng với thành công của mình.”
Hắn thư giãn hẳn ra và vỗ vào tay cô. “Cảm ơn em. Anh mừng là em có thể hiểu. Anh hình dung ra toàn bộ gia đình sẽ nói về chuyện thuê ai đó để lột da anh.”
“Ông nội thì có thể, nhưng những người khác thì hiểu chuyện mà.”
“Thật ư?”
“Chắc chắn rồi. Ý em là, em thực sự yêu chị gái của mình, nhưng chị ấy không phải là người dễ chịu nhất trên thế giới.” Francesca bật cười. “Em ở chung phòng với chị ấy trong mười tám năm. Em biết là em đang nói gì mà.”
Bồi bàn lại xuất hiện cùng với ly vang của cô, đó thực ra lại là một điều may mắn bởi vì Francesca đã gần như sắp nôn oẹ. Cô luôn luôn quý mến Jeff, nhưng những cảm giác đó đã nhạt đi rồi. Giờ với cô hắn chỉ là một kẻ chuyên nịnh nọt và là người luôn tự cho ta đây là quan trọng.
Cô nhấp nháp ly rượu, rồi nhìn thật sâu vào trong mắt hắn. “Mọi chuyện với anh ổn chứ?”
“Chắc chắn rồi.”
“Không, ý em là... thực sự ấy. Em đã lo lắng cho anh.”
Đôi mắt nhàn nhạt của Jeff sáng bừng lên. “Vậy là em không gạch tên anh đi?”
“Dĩ nhiên là không rồi. Chúng ta luôn có một mối quan hệ đặc biệt.” Cô nặng nhọc nuốt xuống. “Như anh trai và em gái.”
Cô cẩn thận đặt bàn tay lên bàn trở lại, lòng bàn tay úp xuống. Jeff phủ tay mình lên tay cô, cô cố gắng hết sức để không rụt lại.
“Còn hơn thế nữa.” Hắn nói.
Cô muốn nôn thốc ra. Cô muốn hắt ly rượu của cô vào mặt hắn. Thay vào đó cô chỉ nhẹ nhàng thở dài.
“Thế cuộc sống yêu đương của em thế nào?” Hắn hỏi.
“Bi thảm.” Ít nhất thì điều đó cũng là sự thật. “Ngoài đến trường, đi dạy và học hành, em không đi chơi nhiều lắm. Đó là lý do vì sao em cảm thấy thực sự phấn khích khi anh muốn gặp em tối nay.”
Ngón tay cái của hắn lướt dọc trên mu bàn tay của cô. “Em nên xuống L.A thường xuyên hơn. Chúng ta có thể đi chơi đâu đó.”
“Em không muốn làm kỳ đà cản mũi.”
“Em có thể không bao giờ phải làm điều đó.” Hắn nhìn cô chằm chằm. “Francesca, em rất đẹp. Có thể là anh đã cưới Brenna, nhưng điều đó đã không thể ngăn anh ngắm nhìn được.”
Ôi Chúa ơi. Cô có thể cảm thấy chất nhầy nhụa từ hắn chảy lênh láng trên mặt bàn. Thật kinh khủng, điều này quá ghê tởm. Cô cố kiềm chế mong muốn nhổ vào mặt hắn, và thay vào đó mỉm cười thật tươi. “Nhìn em ư? Nhưng em quá gầy và kỳ quặc. Brenna đã luôn là mẹ trái đất. Những đường cong tuyệt vời của chị ấy. Em ước gì em có những gì mà chị ấy có.”
“Em rất hoàn hảo.”
Francesca ước gì cô có thể giả vờ đỏ mặt, nhưng cô không biết cách nào để làm điều đó. Thay vào đó cô ngồi thẳng lên và rút tay lại. “Jeff, em nghe nói là anh đang gặp gỡ ai đó. Em không phải là loại đàn bà dính dáng vào những người đàn ông đã có nơi có chốn.”
“Anh chưa có ai cả.” Hắn ung dung nói.
“Nhưng Brenna nói là có một người nào đó khác.”
Hắn nhún vai. “Anh có hẹn hò. Nhưng không có ai đặc biệt đối với anh cả.”
Tình cờ là cô lại biết hắn đang sống với con điếm kia, nhưng cô không định cho hắn biết điều đó.
“Ồ, wow, chuyện đó thật... thú vị.”
“Thật không?”
Cô nghe tiếng bẫy sập tách một tiếng. “Jeff, thôi nào. Dĩ nhiên là chuyện này thú vị rồi. Sau chín năm phải chứng kiến anh và chị gái em, đây chính xác là những gì mà em muốn nghe thấy. Anh là mơ ước của em.”
Trong một giây cô có cảm tưởng có lẽ cô đã đi quá xa, nhưng sau khi hít vào một hơi nặng nhọc, Jeff cười toe toét. Đồ ngu.
“Em cũng là mơ ước của anh.” Hắn thừa nhận. “Anh đã chờ đợi bao nhiêu năm để nghe em nói rằng em cũng muốn anh. Đi nào. Chúng ta đi thuê một phòng khách sạn đi. Anh muốn làʍ t̠ìиɦ với em thật điên cuồng để em phải mụ mẫm trong suốt ba ngày tới.”
Thế là xong. Francesca lắc đầu. “Không, cảm ơn. Đã đủ ly kỳ rồi, tôi sẽ nhổ toẹt vào cái lời đề nghị vô cùng lãng mạn đó.” Cô cầm lấy túi xách và bắt đầu chui ra khỏi chỗ ngồi.
Jeff trông có vẻ bối rối. “Em đang làm gì thế?”
“Đi về. Tôi đã có những gì tôi cần rồi.”
“Anh không hiểu.”
“Tôi biết.” Cẩn thận để không làm lộn xộn chiếc máy ghi âm trong túi xách của mình, cô lôi một chiếc khác ra khỏi túi áo. Earl đã khuyên nên đem theo hai cái, chúng sẽ làm cho cô cảm thấy yên tâm gấp đôi.
Cô nhấn nút tua lại trong một vài giây, rồi chuyển sang nút Play. Giọng của Jeff nghe nhỏ tí nhưng rõ ràng. “Anh có hẹn hò. Nhưng không có ai đặc biệt đối với anh cả.”
“Cô nàng mà anh đang sống cùng có lẽ sẽ cảm thấy chuyện này thực sự hấp dẫn.” Francesca nói. “Mặc dù tôi đoán là cái câu ‘làʍ t̠ìиɦ với em thật điên cuồng’ mới là cú đánh quyết định.”
Jeff trở nên trắng bệch. “Cô đang làm cái chết tiệt gì thế?”
“Chơi bẩn. Bỏ qua vụ nhà máy rượu đi, nếu không con điếm kia sẽ nhận được cuộn băng này. Rõ rồi chứ?”
Jeff chửi thề tục tĩu rồi lao về phía cô. Francesca mới chỉ lên đến đẳng cấp đai xanh, nhưng cô đủ biết cách tránh sang bên cạnh hắn và vào thế sẵn sàng trong khi hắn bổ nhào xuống mặt đất. Trong quá trình đó hắn tông vào vài người khách đang cố gắng giữ thăng bằng đồ uống của họ trong đám ông tụ tập ở khu vực quầy bar. Rất nhiều tiếng kêu la như “Mắt mũi để ở đâu thế!” và “Mày đang làm cái chết tiệt gì thế?” vang lên.
Trong lúc một gã cao to lực lưỡng trông có vẻ không có gì là vui vẻ và ướt nhép túm lấy cổ áo của Jeff, Francesca nhẹ nhàng rút lui theo lối ra.
Cô boa thêm một khoản hai mươi đô cho người phục vụ vì đã giữ chiếc xe của cô trong tầm thuận tiện. Rồi cô trèo vào trong buồng lái và hướng về phía đường cao tốc. Mười phút sau cô đã đang lái xe về hướng bắc, quay về nhà. Nhiệm vụ đã hoàn thành. Nhà máy rượu đã an toàn, Brenna có thể yên tâm đòi Jeff khoản tiền bồi hoàn cho những gì chị ấy đã bỏ ra để lo cho hắn ăn học, và Francesca đã hoàn thành một chiến công hiển hách trong tuần. Cô cảm thấy vô cùng phấn khích... và cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn.
***
“Anh xin lỗi.” David nói với giọng vô cùng đau khổ.
Mia đi đi lại lại dọc theo chiều dài trong căn phòng khách của cô. Trời đã khuya, đã sau nửa đêm rồi, và họ đã ngồi ở đó hàng giờ liền.
“Chuyện đó không có ý nghĩa gì cả.” Anh đã nói với cô câu đó hàng trăm lần.
Bốn mươi tám tiếng sau khi cự tuyệt mối quan hệ với Julie, David xuất hiện ở ngưỡng cửa nhà Mia và thú nhận tất cả. Bào chữa rằng đó chỉ là một chút cảm giác bồn chồn trước khi kết hôn, anh thừa nhận là đã đi chơi với Julie, có hôn hít chút đỉnh, và không có chuyện gì khác nữa. Mia vẫn chưa quyết định là có tin anh hay không.
“Nó có ý nghĩa nào đó với em.” Mia nói với anh. “Anh không chỉ lừa dối, anh còn vô cùng bạt mạng, anh công khai sỉ nhục em, và rồi sau đó anh nói dối. Với tất cả những điều đó thì câu ‘anh xin lỗi’ dường như thật quá sáo rỗng.”
Cô tiếp tục đi đi lại lại. Khi cô bước ngang qua anh, David giơ tay túm lấy cô. “Mia, em phải tha thứ cho anh.”
“Vì sao?” Cô nhìn anh trừng trừng. “Cho em một lý do thử xem.”
“Bởi vì em vẫn còn yêu anh.”
Đúng là cô vẫn còn yêu - bởi vì cô là một con ngốc. Cô vẫn còn yêu anh và vẫn muốn kết hôn với anh. Cô muốn chuyển đến Washington và cùng anh khám phá thành phố đó. Cô muốn nhận bằng tốt nghiệp, rồi một công việc tuyệt vời tại Văn phòng Chính phủ, và có David trong đời mình. Cô có một kế hoạch, và anh là một phần quan trọng trong cái kế hoạch đó không kém gì những phần khác.
“Tại sao em lại phải tin anh lần nữa?” Cô hỏi.
Anh cúi gằm xuống. “Anh không biết. Anh phải làm gì để lấy lại được lòng tin của em?”
Anh phải làm thế nào? Liệu điều đó có thể xảy ra được không? Liệu điều gì đó đã vỡ tan và bị phá hủy hoàn toàn có thể hàn gắn lại như ban đầu được hay không?
Anh bước lại gần và kéo cô vào vòng tay anh. “Đừng rời bỏ anh.” Anh cầu xin. “Anh xin lỗi. Anh yêu em. Anh sẽ làm bất cứ điều gì.”
Cô tin anh. Vào giây phút đó anh sẽ làm bất cứ điều gì. Nhưng sẽ thế nào trong vài tuần nữa, hay trong một năm nữa? Sẽ thế nào nếu lần tới mọi việc lại trở nên khó khăn? Liệu anh có giải quyết mọi việc không hay anh sẽ quay lưng bỏ chạy?
“Anh có thực sự chắc chắn là anh muốn kết hôn với em không?” Cô hỏi.
Anh nhìn thật sâu vào trong mắt cô. “Anh chưa bao giờ chắc chắn đến thế về bất cứ điều gì trong cuộc đời anh. Em là tất cả của anh, Mia. Chỉ có mình em thôi.”
Anh bế cô lên và cô không phản ứng lại... hầu hết là bởi vì cô biết cô thuộc về vòng tay của David, bởi vì cô yêu anh, bởi vì dường như là số phận đã định trước phụ nữ nhà Marcelli phải trở thành những kẻ ngốc nghếch trước những người đàn ông mà họ yêu thương.
***
Điện thoại reo ngay trước chín giờ sáng hôm sau. Katie đang nhồm nhoàm với một chiếc bánh mì nướng trong lúc xem qua danh sách các việc phải làm. Có chính xác là hai mươi bảy mục tất cả, cô sẽ phải mất khoảng sáu giờ đồng hồ. Có nghĩa là cô còn khá nhiều thời gian dành cho những công việc vào giờ chót mà cô có thể đã quên mất. Cô đã có một cuộc nói chuyện bốn mươi phút với một trong những nhân viên của cô, và một cuộc họp qua điện thoại với ba người khác.
“Xin chào.” Cô nói, sự chú ý của cô vẫn còn tập trung vào bản danh sách.
“Katie?”
Cô đông cứng lại. Có điều gì đó thật kinh khủng trong giọng nói đó. Quen thuộc, nhưng kinh khủng. Nhận thức như bò lên dọc theo sống lưng cô, đột nhiên làm cô cảm thấy vô cùng, vô cùng lạnh lẽo.
“Vâng, tôi là Katie đây.”
“Anh, Jerome đây.”
Cổ họng cô như bị khóa lại. “Jerome? Có chuyện gì thế? Nghe giọng anh khϊếp quá.”
Cô có thể nghe tiếng nói lao xao ở bên cạnh, rồi sau đó là một tiếng rên. “Katie, anh rất xin lỗi.” Jerome hít vào một hơi. “Anh không biết, có lẽ là do món cá. Một thứ gì đó.”
Cổ họng cô thắt chặt làm cô khó khăn lắm mới lên tiếng được. “Anh đang nói cái gì thế?”
Anh khẽ chửi thề. “Tất cả bọn anh đều ốm cả rồi. Toàn bộ nhân viên nhà bếp đã bị ngộ độc thức ăn. Họ vừa mới cho anh nhập viện, toàn bộ các đầu bếp đều ở đây. Họ sẽ giữ bọn anh ở lại đây ít nhất là khoảng hai ngày. Họ đang lo lắng rằng bọn anh đã ăn một số vật ký sinh vào trong bụng. Tất cả bọn anh rồi sẽ ổn cả, nhưng bọn anh sẽ không thể quay trở lại làm việc trong vòng gần một tuần.”
Sự hoảng sợ tăng lên và hai bàn tay cô bắt đầu ướt đẫm mồ hôi. Cá ư? Thực đơn của cô không có món cá nào cả. “Anh đang nói về chuyện gì thế?”
“Tối qua bọn anh có bữa nếm thử.” Anh yếu ớt nói. “Nhớ không? Cho thực đơn mới của nhà hàng. Anh xin lỗi, Katie. Không còn nhân viên nhà bếp nào nữa. Ít nhất là không còn ai ở trong khách sạn. Tất cả bọn họ đều đang ở đây hoặc ở các bệnh viện khác.”
Anh tiếp tục nói, nhưng cô không còn nghe thấy gì nữa. Không có nhân viên nhà bếp? Không ai cả? Cô có một bữa tiệc sẽ diễn ra trong vòng chưa tới ba mươi sáu giờ nữa. Hơn hai nghìn khách ăn mặc cực kỳ sang trọng đang trông chờ một bữa ăn trong mơ và được hưởng những dịch vụ tuyệt hảo, và bây giờ cô sẽ phải làm cái chết tiệt gì đây?