Chương 49: Ba năm ngắn ngủi

Nỗi kinh hỉ này, Thời Yến Lãng dường như không thể che dấu. Anh cúi gập người xuống, ngồi xổm ôm đầu dưới đất. Kể từ lần cãi nhau ở bãi đỗ xe lần đó hai người vẫn chưa có tiến triển gì, anh biết Mạnh Yên Nhiên đang tránh anh.

Thời Yến Lãng không phải là người ưa thích những lời đồn đoán nửa mùa nhưng vì chuyện Vương Nhược Quân thực sự quá nổi tiếng. Vốn dĩ là một con thiên nga trắng kiêu ngạo chỉ nhìn cuộc sống bằng nửa con mắt nhưng lại đột ngột ngã ngựa, thậm chí còn phải chuyển trường. Những chuyện đó vốn dĩ là không liên quan đến anh nhưng anh biết, chuyện này sẽ có ảnh hưởng không nhỏ đến Mạnh Yên Nhiên.

Vẫn còn một tuần cuối trước khi kì thi tốt nghiệp diễn ra. Đợi mọi chuyện xong xuôi, cậu sẽ tỏ tình chính thức với cô. Tất nhiên, đây chỉ hoàn toàn là dự liệu của cậu.

Chuyện tương lai, ai có thể nói trước. Cũng như chuyện tình cảm vốn dĩ nếu không tìm được thời điểm thích hợp để bày tỏ, kết quả còn lại chỉ là sự bỏ lỡ đầy tiếc nuối.

Một lần bỏ lỡ là một lần nhung nhớ đến day dứt, trống trải đến cùng cực, là thứ cảm giác khó chịu không thể lấp đầy.

Kì thi đại học vốn dĩ trước nay đã là cơn ác mộng đối với các khóa học sinh. Chính vì vậy sau khi thi xong các lớp sẽ luôn tổ chức bữa tiệc liên hoan lần cuối cùng, giống như một bữa tiệc của sự giải thoát. Ba năm cao trung đi học cùng nhau, bữa tiệc này nếu như có ai đó vắng mặt thì chính là một kẻ tội đồ. Hơn nữa nếu bây giờ không đi sau này, chỉ sợ sau khi biết điểm rồi sẽ không còn tâm trạng nào nữa. Bước ra khỏi trường cao trung, mỗi người bọn họ sẽ đi trên những con đường khác nhau. Rất có thể, sau khi trưởng thành, lớp bọn họ sẽ chẳng bao giờ đông đủ nữa.

Trùng hợp là, lớp bảy của bọn họ, lại thuê chung một quán karaoke với lớp một. Mạnh Yên Nhiên ngồi trong một góc uống nước ngọt. Dường như mới trải qua một kì thi khắc nghiệt, dù chưa biết kết quả thế nào nhưng họ đều cảm thấy rất sảng khoái. Ai cũng xả hơi, buông thả.

Các bạn rất tích cực hát hò, không khí rất vui vẻ, sôi động. Mạnh Yên Nhiên tự cảm thấy mình không thích hợp với không khí này, nên một mình ra ngoài đi vệ sinh.

Không khí ngoài phòng bao đỡ ngột ngạt hơn hẳn, Mạnh Yên Nhiên dựa lưng vào tường. Sau khi hỏi đường một lúc mới biết đường đi tới nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh nằm ở cuối hành lang, vừa đến khúc ngoặt, Mạnh Yên Nhiên đã nhận được một nỗi kinh hỷ. Cô nhìn thấy ở phía xa xa, Thời Yến Lãng và Tiêu Tuyết đang mạt đối mặt nói chuyện. Thời Yến Lãng quay lưng về phía cô, nhưng hắn là ai chứ? Chỉ cần là một cái liếc qua cô cũng có thể nhận ra hắn, người con trai mà Mạnh Yên Nhiên cô dành cả thanh xuân để yêu thầm. Mười tám năm cuộc đời, cô gắn bó với hắn cả mười tám năm, thích hắn mười năm.

Tiêu Tuyết nhìn về phía cô, cô ta đã nhận ra cô rồi. Mạnh Yên Nhiên vẫn đứng đó nhìn họ, nhưng vì khoảng cách quá xa nên họ nói gì dường như cô không thể nghe rõ.

Ở bên này, Tiêu Tuyết vẫn kiên định nhìn hắn, nói: “Thời Yến Lãng, mình thích cậu.”

Thời Yến Lãng khá ngạc nhiên về lời tỏ tình này của cô ấy, chuyện cô ấy thích cậu không phải là cậu không cảm nhận được, chỉ là với tính cách kiêu ngạo như Tiêu Tuyết, cậu cho rằng cô ta sẽ không việc gì phải hạ mình để tỏ tình với cậu, nhưng mà cậu đã nhầm. Tiêu Tuyết kiêu ngạo nhưng cô ấy lại hạ mình tỏ tình đến hai lần, đều là tỏ tình với anh.

Thời Yến Lãng rất lãnh đạm trả lời: “Thật xin lỗi…”

Nhưng chưa đợi anh nói hết câu, Tiêu Tuyết đã cướp lời: “Câu đừng xin lỗi tớ, cái tớ cần không phải là lời xin lỗi của cậu. Ba năm cấp ba, tớ thích cậu cả ba năm, cậu thông minh như thế, sao không chịu hiểu chút tâm ý nhỏ này của mình…”

Nói đến đây trong giọng của cô ấy cũng có một chút run run, không khỏi khiến người ta chua xót: “Chẳng lẽ cậu không thể thử thích tớ một lần. Tớ có chỗ nào không bằng cậu ấy…”

Mấy chữ đằng sau Tiêu Tuyết càng nói càng nhỏ dần, Mạnh Yên Nhiên dù không nghe thấy gì nhưng vẫn kiên trì theo dõi sắc mặt của Tiêu Tuyết, trong sâu thẳm trái tim, cô thấy mình đang thổn thức. Nói không ghét cô ấy thì chính là nói dối, nhưng cảm giác mà tình địch dành cho nhau đương nhiên là tương đối khó chịu.

Thời Yến Lãng nhìn Tiêu Tuyết, nói chuyện rất lạnh nhạt: “Cậu thích tôi? Ở điểm gì chứ? Cậu có thực sự hiểu rõ về tôi không?”

Sau lại thở một hơi, hai mắt hắn nhắm nghiền mệt mỏi xoa mi tâm: “Lời xin lỗi này là lần cuối cùng tôi nói với cậu, còn về việc cậu nhắc tới cô ấy…”

Thời Yến Lãng lúc này lại lạnh lùng mở mắt, nhìn thẳng vào Tiêu Tuyết mà nói: “Cậu ấy là người cậu có thể so sánh sao? Ít nhất là đối với tôi. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, so với ba năm của cậu không phải quá ngắn ngủi?”

“Tiêu Tuyết, cậu cũng là người thông minh mà, chẳng lẽ cậu không biết tôi thích…”

Nhưng Thời Yến Lãng còn chưa nói hết câu mà Tiêu Tuyết đã nhón chân lên tay khẽ vòng qua cổ hắn, rất nhẹ nhàng mà đặt môi lên.

Trong các giờ trả bài, Thời Yến lãng là lớp trưởng lên sẽ đọc tên từng người rồi trả vở. Mỗi lần anh gọi tên cô, Tiêu Tuyết chỉ cảm thấy trái tim mình đập thật nhanh. Cô đã rất nhiều lần tưởng tượng anh gọi tên của mình trong lúc thân mật chỉ có hai người. Giọng anh trầm và hay như vậy, chắc chắn lúc gọi tên cô sẽ rất hay. nhưng lúc thực sự được nghe rồi mới thấy hoàn toàn không giống tưởng tượng. Lúc anh gọi tên chỉ có lạnh lùng, nguyên nhân gọi tên cũng vì người con gái khác.

Thời gian một giây chạm môi ngắn ngủi đối với thời Yến Lãng trôi qua như cả nửa ngày, lúc kịp hoàn hồn cậu ta vội gỡ tay và đẩy Tiêu Tuyết ra, nhưng cô ta lại nhanh chóng như con gấu koala mà ôm lấy cậu.

Cuối cùng Thời Yến Lãng thực sự mất hết kiên nhân, cậu ta đẩy hẳn cô ta ra. Sức lực con trai con gái đúng là khác nhau rõ rệt, Tiêu Tuyết mỉm cười, vậy là đủ rồi. Dùng tình cảm ba năm đổi lấy vài giây này đối với cô thực sự quá đủ, quan trọng hơn là Yên Nhiên, người con gái của anh đã nhìn thấy chúng ta. Hiểu nhầm này, tôi mặc cậu giải thích, đây là món quà cuối cùng tôi dành cho các cậu. Nếu như tôi không thể hạnh phúc thì cách cậu cũng đừng hòng.

Thời Yến Lãng nhìn tiêu Tuyết bằng ánh mắt cảnh cáo, giọng nói cũng lạnh lùng dửng dưng: “Giữa chúng ta cũng chẳng còn gì để nói, tôi về lớp trước. Còn có, hy vọng cậu sau này sẽ tìm được người thật lòng yêu thương mình.”

Hắn quay lưng đầu không ngoảnh lại. Tiêu Tuyết cứ nhìn bóng lưng đơn đọc của hắn trên hàng lang mờ mờ ảo ảo, khóe mắt cô đỏ lên. Xin lỗi nhưng mình không thể tốt như cậu được, mình không thể để cậu hạnh phúc được, mình thực sự không cam lòng.

Biết rằng người ấy không yêu bạn nhưng bạn vẫn yêu người ấy, đó là tình yêu cô đơn nhất… Là tình yêu của cô.

Mạnh Yên Nhiên trốn trong nhà vệ sinh, cô không muốn nhìn bản thân thảm hại khóc lóc nhưng đôi mắt đỏ hoe cứ trực trào nước mắt. Giây phút kia nhìn thấy họ làm những hành động thân mật như vậy, cô thấy mình như ngừng thở. Bộ dạng thảm hại này, cô không muốn để ai thấy, nên đã tự mình mau chóng trốn vào nhà vệ sinh, khóa cửa.