Chương 24: Quà Sinh Nhật

Mạnh Yên Nhiên sau khi nghe thấy lời góp ý không tâm huyết của cô bạn thân lại đành thở dài thêm cái nữa: “Món quà biết trước đâu còn gì bất ngờ. Trước đây mình cũng thử hỏi cậu ấy rồi, cậu biết cậu ta có suy nghĩ biếи ŧɦái gì không?”

Sắc mặt của Vương Nhược Quân nhăn nhúm, đến lông mày cũng xoắn lại, ánh mắt đầy nghi hoặc, hỏi một cách dè dặt: “Biếи ŧɦái… đến mức nào?”

Mạnh Yên Nhiên không hề biết suy nghĩ không trong sáng đang tồn tại trong não của Vương Nhược Quân, nhưng cách thức trả lời cũng cực kì khoa trương, còn nhấn nhá vào những từ quan trọng: “Cậu ấy nói với tớ là muốn dùng quà tớ tặng bốn năm đổi lấy việc tớ phải thi đỗ Thanh Hoa. Bốn năm, bốn năm đấy.”

Mạnh Yên Nhiên vừa nói vừa giơ ra bốn ngón tay, mắt trợn lên thể hiện mức độ quan trọng của vấn đề. Vương Nhược Quân trái lại thở phào. Cái kia… biếи ŧɦái không phải loại như cô nghĩ. Uống một ngụm trà sữa, Vương Nhược Quân mới gật đầu tán thành: “Loại suy nghĩ của cậu ta xác thực biếи ŧɦái.”

Đậu Thanh Hoa với trình độ của hai người, đúng là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.

Hai người con gái ngồi trên bàn chờ, điệu bộ nghiêm túc giống nhau, đều chống cằm suy nghĩ. Đúng lúc này lại gặp Lý Gia Tường, vừa nhìn thấy hai người, cậu ta đã chủ động chạy lại.

Chào hỏi qua loa mới biết chuyện quà sinh nhật nan giải, ba người nhìn nhau, lại tiếp tục rơi vào dòng suy nghĩ trầm mặc. Vẫn là con trai mở lời trước: “Cậu tặng gì chẳng được. Dù sao cũng sẽ bị chê thôi, mình đảm bảo. Thế nên không cần bận bịu suy nghĩ làm gì tổn hại thể trí.”

Vương Nhược Quân gật đầu tán thành như gà mổ thóc: “Cậu xem, đến người học giỏi như Lý Gia Tường cũng nói với cậu vậy rồi, với IQ của cậu có thể nghĩ ra phương án nào tốt hơn sao?”

Mạnh yên Nhiên thở dài rồi lại thở, cũng không biết nói sao, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Cuối cùng Vương Nhược Quân mua cho cô một chiếc vòng, xem như là vòng đôi vì cô ấy cũng tự mua cho cho mình một chiếc y hệt. Cái này xem như quà sinh nhật vào ngày mai của cô, Mạnh Yên Nhiên cũng khá thích, trên đường về còn cao hứng vào hiệu sách, chọn tới chọn lui một cuốn, nói là muốn đáp trả món quà khô khan tên đại ma đầu đã tặng cô bao nhiêu năm. Tất cả bọn họ đều cười rồi lại cười.

Mạnh Yên Nhiên đối với chuyện mua quà cũng xem như đạt được chỉ tiêu. Cô chọn mua hẳn một cây quýt, cũng khá to rồi, thân cây cao cũng chừng hơn một mét. Mạnh Yên Nhiên đặc biệt thích ăn quýt, tặng hắn món quà này vừa hay giúp hắn nghĩ về cô, quá hoàn hảo.

Lúc trở về vẫn là theo luật cũ, Lý Gia Tường đưa cô về. Mười hai giờ đêm nay sẽ chính thức bắt đầu sinh nhật của cô, Mạnh Yên Nhiên có chút háo hức. Nói không chừng đại ma đầu năm nay sẽ tiến bộ mà không tặng sách tham khảo cho cô nữa.

Quà của hắn sẽ luôn được đặt ở ngoài ban công, khi trời sáng là Mạnh Yên Nhiên đã tò mò không chịu được bèn mò dậy xem. Quả nhiên đã có quà để ở đó, nhưng vẫn là món quà mang nỗi buồn, là một cuốn sách tham khảo Lý. Mạnh Yên Nhiên nhìn vào cuốn sách rồi ngồi sụp xuống, đau buồn không thôi. Lúc nhìn thấy tên đại ma đầu nhàm chán kia thò đầu ra, cô thậm chí chỉ hận không thể đẩy hắn xuống.

Quà mà cô được tặng mấy năm nay dù rất trân trọng nhưng thực tế là không thể dùng tới, Mạnh Yên Nhiên dặm chân rời đi để lại bộ mặt gợi đòn của tên đại ma đầu kia.

Buổi tối liên hoan cũng không muốn nhìn mặt hắn. Quà của ba mẹ Mạnh, ba mẹ Thời không quần áo thì cũng là giày dép, dù sao cũng thích hơn quà của tên đại ma đầu kia. Ăn uống dọn dẹp xong thì đã muộn, Mạnh Yên Nhiên vẫn còn tức giận nên không chào hỏi gì hắn mà về nhà luôn.

Tầm mười giờ tối thì có người gõ cửa nhà cô, Mạnh Yên Nhiên ra mở cửa thì không có ai, chỉ có một chậu cúc trắng, bông rất nhỏ, rất giống một loài hoa dại. Trên đó còn ghi một tấm thiệp ghi tên cô, Mạnh Yên Nhiên ôm chậu cúc lên, ngửi một chút rồi ngó xung quanh. Sau khi chắc chắn không có ai giống người tặng hoa thì cô mới đem hoa lên nhà.

Từ tấm thiệp cô biết người con trai này cực kì tinh tế, chữ viết cũng rất đẹp, rất vuông vắn cứng cáp. Mạnh Yên Nhiên cực kì tò mò, không lẽ là Thời Yến Lãng, sinh nhật của cô kể cả bạn thân cũng khá ít người biết, hơn nữa còn vào kì nghỉ hè, là thời điểm mọi người dễ lãng quên.

Trên tấm thϊếp đó còn viết một dòng chữ: “Gửi Mạnh Yên Nhiên, chúc cậu có một ngày sinh nhật an nhiên, vui vẻ.”

Mạnh Yên Nhiên thực sự rất tò mò ai là người tặng món quà này, vội vàng chạy ra ngoài ban công, vừa hay lại gặp tên đại ma đầu kia. Vừa hay, cô còn muốn thử cậu ta, xem có phải hắn là người tặng hay không. Mà còn chưa kịp hỏi thì đã tự xác nhận rồi.

“Hoa? Cậu mua à?” Thời Yến Lãng nhìn cô và chậu hoa thì bật nói.

Mạnh Yên Nhiên trong lòng bực bội không thôi, dọn dẹp lại cái ban công kiếm chỗ đặt hoa: “Mua? Không thể có người tặng cho tớ à. Dù sao cũng không phải cậu tặng, một người khô khan kém thú vị như cậu thì sao hiểu được ý nghĩa của loài hoa cúc Marguerite này.”

Mạnh Yên Nhiên nhớ mình đã từng đọc trong cuốn sách tham khảo ở thư viện hồi cấp hai, loài hoa cúc trắng Marguerite này đặc biệt mang nhiều ý nghĩa ấn tượng.

Đầu tiên loài hoa này là loài hoa của tình bạn, nó tượng trưng cho những tình bạn thuần khiết, giản đơn, không vụ lợi. Nếu dùng hoa Marguerite để hình dung một người thì nó đại diện cho sự tinh khiết, thanh lịch và duyên dáng, nó cũng được biết đến là loài hoa mang lại may mắn và được rất nhiều người yêu thích.

Cuối cùng, tầng ý nghĩ khiến Mạnh Yên Nhiên cực kì thích loài hoa này là bởi vì loài hoa này đại diện cho tình yêu thầm kín, bền vững và thủy chung, nó cũng là đại diện cho những niềm tin tươi sáng vào tương lai phía trước.

Thời Yến Lãng nhìn cô, lại hỏi: “Ai tặng hoa cho cậu?”

Mạnh Yên Nhiên dường như không chú ý đến cậu ta nữa, chú tâm cắt tỉa nhưng cũng không quên trả lời: “Không biết. Nó được đặt ở trước cửa nhà, lúc xuống thì không thấy ai ở dưới cả.”

“Thậm chí trên thiệp cũng không đề tên. Nhưng chắc là bạn cấp ba hoặc cấp hai gì đó, chỉ có bạn bè mới biết tớ thích hoa này mà.”

Thời Yến Lãng không biết từ đâu chạy tới, giành lấy chậu hoa, giọng nói có chút bất mãn: “Cậu còn chưa biết ai tặng đã nhận rồi? Không nghi ngờ gì sao?”

Mạnh Yên Nhiên thực sự bực mình, giằng lại, đầu lông mày vì tức giận mà nhíu cả lại: “Chỉ là một chậu hoa thì có gì mà đáng nghi ngờ. Đến người qua đường còn hiểu tớ hơn cậu bạn mười mấy năm là cậu. Sách toán thì có gì thú vị, tớ tự mua không được sao?”

Thấy Mạnh Yên Nhiên bất mãn đến phát khóc Thời Yến Lãng mới buông chậu hoa ra, còn gõ vào đầu cô, giọng nói hiếm khi thấy dịu dàng: “Ngốc, sách tôi mua cho cậu năm nay là sách lý, với lại cậu có tự mua bao giờ đâu.”

Mạnh Yên Nhiên không so đo với cậu ta, dù sao gần một tiếng nữa là sinh nhật của cậu ta rồi cũng nên nhẫn nhịn. Cô dứt khoát đặt chậu hoa ở cạnh ban công rồi vào trong nhà.

Đợi lát nữa tới sinh nhật cậu rồi tôi sẽ cho cậu biết ‘gậy ông đập lưng ông là như thế nào.’