Mạnh Yên Nhiên bước ra khỏi đài truyền hình vào lúc giữa trưa, đây là thời điểm mọi người tan làm. Trên những con phố tấp nập người qua lại, cô tự mình đi bộ tới bến xe buýt, khi ánh sáng lóa xói chiếu vào đôi mắt xinh đẹp ấy, đồng tử khẽ động, cô ngẩng nhẹ lên . Trước mắt cô là bầu trời xanh lam, giống như bầu trời ngày cô tốt nghiệp. Mạnh Yên Nhiên mỉm cười tự hỏi : “Đã bao lâu rồi mình chưa ngắm nhìn bầu trời xanh?”
***
Mùa hè năm XXXX
Trên đời này người phụ nữ mà Mạnh Yên Nhiên ngưỡng mộ nhất là mẹ cô. Có thể nhận xét như sau: mẹ Mạnh là người phụ nữ có cá tính, tuy không mang trên mình nét mảnh mai xinh đẹp nhưng như ba Mạnh nói, bà là người phụ nữ phóng khoáng và mạnh mẽ. Có người con gái nào sẵn sàng đi theo tiếng gọi của tình yêu dù trong tay người đàn ông ấy chẳng có gì ngoài hai chữ ‘lương thiện’. Gia đình ba người của Mạnh Yên Nhiên sống trong căn hộ được thuê trên gác của một cửa tiệm. Cửa tiệm này không phải của ai khác mà chính là của mẹ Hạ - mẹ của thời Yến Lãng. Gia đình của mẹ Hạ thì có truyền thống thư hương. Ông nội của Thời Yến Lãng là viện trưởng của một bệnh viện, cha của hắn là viện phó trong bệnh viện thành phố, mẹ hắn trước đây cũng làm trong ngành y nhưng sau khi sinh thì lui về chăm sóc gia đình. Thế nên cái siêu thị mini này ra đời, đây chính là tiệm của bà chủ Hạ.
Sáng hôm nay Mạnh Yên Nhiên dậy sớm hơn thường ngày, vừa lim dim dụi mắt bước ra khỏi cửa thì giật mình nhìn thấy Thời Yến Lãng đang ngồi ở ghế sofa nhà mình, rất tự nhiên vừa ăn bánh bao vừa mở tin tức thời sự. Sau cái thoáng giật mình thì Mạnh Yên Nhiên hoàn toàn điềm nhiên. Thực ra con gái ở cái tuổi này ai chẳng muốn xuất hiện thật đẹp đẽ trong mắt người mình thích, nhưng mà tần suất gặp nhau của cô và người mình thích là quá nhiều, cô quản không nổi. Cặp mắt đào hoa của Thời Yến Lãng nhàn nhã liếc qua cô. Tiếng của mẹ Mạnh vang lên từ trong bếp: “Nhiên Nhiên dậy ăn sáng rồi đi học “. Mạnh Yên Nhiên khẽ văng một cái.
Hôm nay là ngày nhập học của cô và tất nhiên cô đang ngồi sau xe của Thời Yến Lãng - người tài xế trung thành của cô. Mạnh yên Nhiên có ngoại hình đặc biệt giống cha của mình, cô có làn da trắng như sứ mang nét đẹp dịu dàng trong trẻo cùng với đôi mắt có hồn. Tuy nhiên, cô không có được độ phổ biến ở trường sơ trung như Thời Yến Lãng vì tính cách có phần hướng nội của mình.
Buổi sáng mùa thu, gió nhẹ mơn man khẽ lay động trái tim thiếu nữ. Mạnh Yên Nhiên mặc áo khoác ngoài, Thời Yến Lãng thì không, hắn buộc áo hai bên hông. Làn da của hai người như phát sáng ở trong nắng sớm, hai tay Mạnh Yên Nhiên khẽ túm đằng sau áo hắn. Gió thổi qua làm vạt áo bị tốc lên làm lộ ra vòng eo vong eo tinh tráng, Mạnh Yên Nhiên khẽ đỏ mặt nhưng thực ra trong lòng, umh thực ra cũng không tệ. Cô khẽ cười thầm, cũng hào phóng hỏi hắn một câu: “Bác trai đã đi công tác về chưa?”
Gió thổi dường như khiến cho Thời Yến Lãng còn chẳng nghe rõ: “Sao? Cậu hỏi gì cơ?”
Mạnh Yên Nhiên lặp lại: “Tôi hỏi là ba cậu khi nào trở về?”
Thời Yến Lãng trả lời: “Không rõ, chiều nay hoặc chiều mai, cậu có thể sang chơi.”
Tâm tình của Mạnh Yên không tệ, lúc xuống xe còn mỉm cười với Thời Yến Lãng tỏ ra rất hài lòng với phục vụ hôm nay của hắn. Trên hành lang, có nhiều người đang nhìn họ, có người tò mò, có người bàn tán. Chắc có lẽ vì ngoại hình xuất chúng của hai người. Đến trước bảng tin, họ gặp được người quen. Hổ mập là anh em thân thiết của Thời Yến Lãng lúc còn học sơ trung, còn vì sao lại có biệt danh này thì nghĩa trên mặt chữ, mọi người tự hiểu. Hắn vẫy tay với hai người, gọi to: “Thời ca, Nhiên tỷ”
Thời Yến Lãng nở một nụ cười tỏa nắng, cặp mắt đào hoa lướt qua các cô gái ở hành lang. Biểu cảm của họ mỗi người một dạng đầy phong phú, có kẻ đỏ mặt, có kẻ vui vẻ miệng không thể khép lại được. Quả thật, bộ dáng ngả ngớn, không đáng tin này của Thời Yến Lãng chính là vũ khí chết người lừa gạt con gái nhà người ta.
Thời Yến Lãng quả đúng là thiếu niên áo trắng bước ra từ trong truyện tranh thiếu nữ. Áo sơ mi trắng bung hai cúc trên, áo khoác đồng phục xanh lam quấn bên hông, cặp sách khoác lung tung trên vai. Mạnh Yên Nhiên hừ lạnh trong lòng, con người này thật quá thu hút ong bướm. Đặc biệt là khi hắn cất giọng, thanh âm từ trong cái miệng độc địa của hắn khá trầm, mang theo cảm giác khàn khàn sau khi vỡ giọng. Chỉ khẽ thôi mà Mạnh Yên Nhiên đã phải mạnh mẽ áp chế trái tim đang đập liên hồi trong l*иg ngực “Sao rồi, có cùng lớp không?”
“Anh với Nhiên tỷ thì cùng một lớp, còn em học lớp kế bên.”
Cùng lớp, Yên Nhiên khẽ mỉm cười, không uổng mấy tháng nay cô vất vả ôn tập. Kết quả khá tốt.
Vừa vào lớp, hai người đã được chào đón nồng nhiệt. Vì sao ư? Đương nhiên là do Thời Yến Lãng - thủ khoa đầu vào của nhất trung rồi, cộng với cái mặt bảnh bao và chiều cao ấy thì nổi tiếng là điều dễ hiểu. Các bạn gái đều vây lại làm quen, Mạnh Yên Nhiên im lặng lùi sang một bên, tìm tới bàn cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng vuốt mép váy, ngồi xuống. Đôi mắt xinh đẹp tinh tế khẽ đảo qua lớp, các bạn nữ tuổi này ai cũng rất xinh xắn, đáng yêu, nhưng có một cô gái khiến cô chú ý ngay từ đầu. Bởi vì trên móng tay của đối phương là một màu sơn đỏ chói, rực rỡ. Là cô gái ngồi ngay trên cô, gương mặt và đường nét rất xinh đẹp ngũ quan tinh xảo, chỉ là vừa nhìn đã toát lên phong thái con nhà trọc phú. Từ khuyên tai, kẹp tóc, giày tất… đều là những thương hiệu nổi tiếng. Mái tóc ngắn vừa tới tai làm lộ ra cần cổ thiên nga xinh đẹp. Cô gái này, quá mức cá tính.
Thời Yến Lãng quay ra chỗ mạnh Yên Nhiên, lướt qua cô và lặng lẽ ngồi phía sau. Khẽ mỉm cười, cô thầm nghĩ ‘thái độ này xem ra vẫn còn được’ . Họ bắt đầu làm quen với nhau, con gái lẫn con trai, địa điểm đương nhiên là ở bàn dưới. Lý do đơn giản là Thời Yến Lãng cũng không chê chút ồn ào này. Mạnh Yên Nhiên lấy sách vở và đồ dùng học tập ra khỏi cặp sách, nhưng do chen lấn xô đẩy ở phía sau nên cô làm rơi cục gôm. Nó lăn tới chân ghế của bạn nữ bàn trên, dừng một chút, cô khẽ thở dài đang định nói gì đó thì bên trên đã có phản ứng. Cô gái khẽ cúi xuống, nhặt cục gôm lên.
“Là heo con”
Vương Nhược Quân nhẩm thầm rồi quay xuống: “ Của cậu?”.
Cung phản ứng của Mạnh Yên Nhiên trước nay siêu chậm, cô đơ ra vài giây xong mới khẽ nói cảm ơn. Cả hai người đều nhìn nhau cười.
“Tớ tên Vương Nhược Quân, rất vui được làm quen, sau này làm bạn tốt nhé.”
“Mạnh Yên Nhiên, rất vui được làm quen”
Hai người đã bắt đầu một tình bạn như thế, là một tình bạn đáng trân trọng cả một đời người.
Khi mọi người đã giải tán về chỗ, giáo viên bước vào lớp thì người bên dưới lại liên tục đẩy ghế của cô. Khó chịu lần một, Mạnh Yên Nhiên quay xuống lườm Thời Yến Lãng một cái, như không ý thức được sự khó chịu này của cô, hắn tiếp tục đẩy ghế.
Khó chịu lần hai, dường như trêu Mạnh Yên Nhiên khiến hắn cảm thấy rất vui, cô quay xuống, nổi giận với hắn bằng cái giọng muỗi kêu: “Thời Yến Lãng cậu có thôi đi không hả?”