Nam chính: Thời Yến Lãng
Bối cảnh: cao + phú + soái
Tính cách: thâm tình, là người mang vẻ ngoài lẫn nội tâm phát sáng - chàng trai nhiệt ái.
Nữ chính: Mạnh Yên Nhiên
Bối cảnh: ngoại hình xinh đẹp, gia đình kiểu mẫu, cả bố và mẹ đều là giáo viên cao trung
Tính cách: Lạnh từ trong bụng mẹ, là người con gái an tĩnh đáng yêu, lúc cần hổ báo lại hổ báo không ai bằng.
Bạn thân nữ chính: Vương Nhược Quân - cô gái nhiệt huyết
Bối cảnh: là máy ATM di động, tiêu tiền mang phong cách nhà giàu mới nổi. Sau này, do gia đình có biến cố nên phải rời thành phố.
Mạnh Yên Nhiên và Vương Nhược Quân đều có đối tượng để yêu thầm, chỉ là phong cách yêu thầm của hai người hoàn toàn khác nhau (muốn biết khác nhau thế nào thì đón đọc bộ sau của mị he he).
Nam phụ thời trung học: Lý Gia Tường
Bối cảnh: giàu ngầm, chơi piano, sau này sẽ trở thành nghệ sĩ dương cầm, yêu thầm nữ chính từ nhỏ.
***
Nói về mối quan hệ giữa Mạnh Yên Nhiên và Thời Yến Lãng thì quả là một lời khó nói hết. Hai người có thể tạm xem là thanh mai trúc mã, lại là đồng học, giữa hai người họ cứ giữ một sợi dây giằng buộc chẳng biết là tình yêu hay là tình thân. Nhưng có một điều Mạnh Yên Nhiên có thể chắc chắn, cô yêu thầm trúc mã của mình. Trong cuộc sống này, ta có thể tìm thấy tình bạn trong tình thân, lại có thể tìm thấy tình yêu trong tình bạn.
Mạnh Yên Nhiên bình sinh là người an tĩnh, hời hợt và khá lạnh nhạt. Cô tự cho rằng điểm này mình khá giống mẹ. Và cô có một bí mật nhỏ, cái bí mật mà có lẽ cô đã dùng cả tuổi thơ, thời niên thiếu và cả thanh xuân để che dấu: cô yêu thầm trúc mã của mình.
Nếu phải dùng một tính từ để miêu tả về Thời Yến Lãng hẳn là không có gì hợp hơn hai chữ ‘hoàn hảo’. Anh chính là thiếu niên áo trắng bước ra từ những trang truyện ngôn tình có một không hai. Cũng chính vì thế mà anh trở thành nam thần thanh xuân trong mộng của biết bao thiếu nữ. Mà Mạnh Yên Nhiên cũng chẳng ngoại lệ, có một trúc mã xuất sắc như thế, có cô gái nào ở tuổi mười tám mà không rung động. Từ khi biết đọc tiểu thuyết ngôn tình, hình tượng của chàng thiếu niên áo trắng đã khắc sâu vào trong tâm trí của cô.
Mối nhân duyên này phải tính từ trong bụng mẹ, gia đình mạnh Yên Nhiên chuyển nhà khi mẹ cô mang thai được ba tháng, khi ấy mẹ của Thời Yến Lãng cũng đang mang thai. Ba của Mạnh Yên Nhiên thuê một căn hộ, chính là căn hộ của gia đình ba Thời. Ba Mạnh cùng mẹ Mạnh một người là giáo viên ngữ văn, một người là giáo viên dạy toán nên tài chính của gia đình nhà họ Mạnh vốn chẳng bao giờ dư dả. Thế nên tuổi thơ của hai người đến cái quần cũng mặc chung.
Có ba câu chuyện cũng là ba dấu mốc đáng nhớ trong quá trình trưởng thành của Mạnh Yên Nhiên và Thời Yến Lãng.
Câu chuyện đầu tiên là từ lúc hai người mới sinh. Ban đầu, Mạnh Yên Nhiên dự là sẽ sinh sau Thời Yến Lãng một tháng. Nhưng cuối cùng, mẹ Mạnh lại sinh sớm, Mạnh Yên Nhiên chỉ ra đời sau Thời Yến Lãng đúng một ngày.
Có một bí mật nho nhỏ của hai người mà chính bản thân họ thậm chí còn không biết. Mạnh Yên Nhiên không biết có phải là do sinh thiếu tháng hay không mà trong quá trình phát triển bị chậm nói, điều này khiến ba Mạnh và mẹ Mạnh rất lo lắng, thậm chí còn đưa cô tới trung tâm trị liệu. Thế mà tiếng gọi đầu tiên của cô không phải cha cũng chẳng phải mẹ mà là: “Lãng Lãng”. Hồi đó hai nhà là hàng xóm thân thiết, thường xuyên sang nhà nhau chơi, mẹ Thời còn đặc biệt thích con gái nên mua thứ gì cũng không quên mua hai cái. Quần áo của họ lúc nhỏ có cái còn giống hệt nhau.
Câu chuyện thứ hai là hồi hai người học tiểu học, khi Mạnh Yên Nhiên lên 7 tuổi đặc biệt ghét môn toán, thành tích lúc nào cũng suýt đội sổ. Sau khi học xong các tiết trên trường, Mạnh Yên Nhiên thường bị giữ lại phụ đạo nửa tiếng. Hôm nào về muộn Mạnh Yên Nhiên cũng sợ phải về một mình. Nhưng rất may, những đêm tối ám ảnh tuổi thơ ấy, Mạnh Yên Nhiên luôn trải qua cùng vệ sĩ của mình, Thời Yến Lãng bất kể cô về lúc mấy giờ đều sẽ đợi cô.
Ba Mạnh luôn lo lắng cho thành tích của cô, lúc rảnh sẽ tự mình phụ đạo, còn không thì Thời Yến Lãng sẽ là người chịu trách nhiệm bồi dưỡng tri thức cho cô. Thời Yến Lãng hồi bé trong mắt của Mạnh Yên Nhiên quả là một đại ma dầu chính hiệu, hắn làm cái gì cũng tốt hơn cô, được khen ngợi nhiều hơn cô. Học giỏi, lại làm lớp trưởng, thi olympic toán quốc tế, đến chơi nhạc cụ cũng giỏi… Tuy hay xem thường sự ngốc nghếch của cô nhưng lại là người bạn cùng tiến cùng lùi, là người nguyện ý đợi cô dù cô có chậm chạp đến mức nào. Tình cảm của Mạnh Yên Nhiên có lẽ nảy mầm từ đó.
Câu chuyện thứ ba là lúc hai người học cấp hai. Mạnh Yên Nhiên được ba Mạnh và mẹ Mạnh đăng ký cho một lớp tập chạy bền. Vì nguyên do sẽ được cộng điểm vào cấp ba. Thành tích chạy của cô vô cùng tốt, nhưng kết quả cuối cùng lại chẳng đến đâu. Đây là niềm tự hào duy nhất của cô. Từ bé, Mạnh Yên Nhiên đã chẳng có tư chất nổi bật hơn người, đối với sự kỳ vọng của cha mẹ, cô chỉ có thể miễn cưỡng hoàn thành. Sáng hôm thi đấu, Mạnh Yên Nhiên bị một tai nạn ngoài ý muốn. Cô bị xe hơi đâm vào, tay đâm xe là một tên nhà giàu mới nổi, không có một chút hối lỗi nào. Hắn muốn dùng vài đồng bạc lẻ để bồi thường. Không những khiến Mạnh Yên Nhiên đến muộn mà còn khiến cô mắt tư cách tham gia thi đầu. Hôm ấy là lần đầu tiên Mạnh Yên Nhiên không về nhà trước 12 giờ trưa, cả gia đình đều đi tìm cô. Thất bại ngoài ý muốn khiến cô rất thất vọng. Dù sao đó cũng là chuyện duy nhất mà cô làm tốt, cô khóc rất lâu dưới gốc cây sung dâu gần trường. Người tìm ra cô đầu tiên là Thời Yến Lãng, cậu ta rất kiên nhẫn ngồi bên cạnh cô. Đôi khi thứ con người cần nhất không phải những lời an ủi, có thể hắn là con người khá vụng về, không thể dỗ dành để cho cô vui vẻ. Nhưng chỉ cần hắn luôn xuất hiện ở đó, sự im lặng của hắn đã là phương pháp an ủi hữu hiệu nhất. Mạnh Yên Nhiên khóc sưng cả mắt : “Sao cậu không an ủi tớ?”
Thời Yến Lãng đứng dậy phủi quần: “Nếu cậu khóc chán rồi có thể theo tớ về nhà, cô chú đều rất lo lắng cho cậu.”
Mạnh Yên Nhiên sụt sịt, đôi mắt ầng ậc nước ngước lên nhìn Thời Yến Lãng: “Nhưng mà tớ đau chân, vừa nãy bị xe đυ.ng trúng, mắt cá rất đau.”
Cuối cùng là Thời Yến Lãng cõng cô về. Lưng của thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đầu cũng không tính là rộng, Mạnh Yên Nhiên chỉ cảm thấy lưng cậu ta rất ấm, rất an toàn.
Người bạn ấu thơ đầu tiên của Thời Yến Lãng là Mạnh Yên Nhiên, người con gái đầu tiên anh cõng cũng là Mạnh Yên Nhiên, người con gái đầu tiên ngồi sau xe đạp của anh vẫn là Mạnh Yên Nhiên. Giữa hai người có quá nhiều lần đầu tiên, mối quan hệ của họ luôn tồn tại một ranh giới vô hình, ai chạm vào trước thì lập tức trở thành kẻ thua cuộc.
Sau khi trải qua những năm tháng thanh xuân đầy nuối tiếc, bây giờ họ đều là những người đã trưởng thành. Thời Yến Lãng theo nghiệp cha khoác lên mình chiếc áo blouse và thực hiện sứ mệnh cao quý và thiêng liêng nhất trên đời. Một người hướng nội như Mạnh Yên Nhiên cũng trở thành một biên kịch mới vào nghề và xinh đẹp, họ đều có cuộc đời riêng của mình, trên những vùng trời xa lạ, lại không hẹn mà gặp.