Chương 1

"Tục sự khó liệu thư mi cười,

Quản hắn tình đời như sóng triều,

Thiên một góc ngồi xem vân cao giang hồ tiểu."

(Tôi không hiểu đoạn này nên xin phép để nguyên)

Hát xong một câu cuối cùng, Lâm Niệm ngồi ở trước màn hình thả lỏng mà thở phào ra một hơi, trên máy tính làn đạn đổi mới bay nhanh, cậu dùng con chuột tạm dừng một chút mới thấy rõ từng chữ.

[A a a a nghe thật hay ( thật ra là tôi vào ngắm mặt)]

[awsl (a tôi chết rồi) giọng của Niệm Niệm lại tiến bộ, âm rung kia tuyệt quá đi]

[Thể loại hát gì đây, cậu ta cũng chỉ dựa vào bán mặt hút fan, căn bản không xứng được gọi là hát!]

[Lầu trên để bà đây cho miệng ngươi sạch sẽ một chút! Đừng cả ngày ra ngoài phun sh*t!]

[Ông xã! Cún con! Em muốn kết hôn với anh a a a ]

Là một ca sĩ trực tuyến cực hot , Lâm Niệm thật ra cũng không phải là có giọng hát tốt nhất, nhưng lại là người có số lượng fan và antifan nhiều nhất.

Fan của cậu cho rằng mặt cậu rất đẹp, anti của cậu lại cảm thấy vị trí của cậu không xứng.

Thật ra những thứ đó Lâm Niệm đều hiểu, cũng không đến nỗi vì những bình luận ác ý kia mà tức giận, đã thành thói quen từ sớm.

Cậu cười cảm ơn các fan tặng quà, sau đó nhìn phía màn hình bắn tim "Được rồi, hát xong bài này liền tắt loa, hẹn tuần sau gặp lại! Tạm biệt ~"

[Anh nhà người khác đều là hát mỗi ngày một lần, anh nhà chúng ta là hát mỗi tuần một lần]

[Ai da chị em im lặng! Nói nữa anh ấy lại đổi thành mỗi tháng 1 lần thì sao!

[Đừng đi! Chị gái còn chưa xem em đủ đâu! Ít nhất để chị viết xong bài này!]

[Viết?]

[Ách... Lầu trên thật sự là chị gái?]

Lâm Niệm khóe miệng run rẩy hai cái, ngón tay di chuột tắt đi giao diện phát sóng trực tiếp trên máy tính.

...

Biệt thự to như vậy chỉ còn bật hai ngọn đèn, một cái ở phòng ngủ chính, còn một cái ở phòng cậu vừa phát sóng trực tiếp. Lâm Niệm không thấy công tắc đèn của biệt thự, chỉ có thể dùng điện thoại chiếu sáng trong bóng đêm, đỡ tường đi từng bước xuống cầu thang.

Cậu ở đây hơn 2 tuần, lại giống như vừa mới dọn vào không quen phòng ở to lại trống trải im lặng như thế, ở lâu tự nhiên sẽ thấy thật cô đơn.

12 giờ, chồng hợp pháp của cậu hẳn là đã ngủ rồi đi.

Lâm Niệm ở phòng tắm tầng 2 tắm rửa xong thay đồ ngủ, lại cực kì cẩn thận đẩy cửa đi vào phòng ngủ.

Người đàn ông trên giường quả nhiên đã ngủ rồi.

Hai tuần trước, cha mẹ vì liên hôn mà gả mình cho người đàn ông trông dữ tợn này, Lâm Niệm tuy mặc kệ chuyện trong nhà, nhưng Tô gia có mấy cân lượng cậu vẫn biết, một xí nghiệp nhỏ như vậy, nếu liên hôn căn bản không đến lượt được kết với Cung gia. Gia nghiệp Cung gia rất lớn, nói là phú khả địch quốc* cũng không phải là nói quá, trước hết không nói đến một gia đình như vậy vì sao lại tìm người liên hôn, cho dù có liên hôn cũng không thể xem trọng Tô gia nhỏ bé.

*phú khả địch quốc: dịch nghĩa là giàu đến nỗi địch nổi với nhà nước

Lâm Niệm không rõ ràng lắm những thứ quanh co lòng vòng trong đó, cậu chỉ biết cha mẹ muốn cậu gả cậu phải gả, không được phản kháng.

"Xuống rồi à?" Cung Dã bị quần áo cậu cọ xát nhẹ đánh thức.

Đèn trong phòng ngủ vừa bị Lâm Niệm tắt, lúc này căn phòng hoàn toàn tối.

Lâm Niệm nằm trên giường, ở trong bóng tối nghiêng đầu nhìn về phía Cung Dã," Vâng, vừa phát sóng xong... em đánh thức anh..."

Cung Dã nghiêng người, ôm Lâm Niệm vào l*иg ngực mình, không nói gì.

Lâm Niệm co lại trong vòng tay Cung Dã, thân thể cứng đờ không dám cử động, máy sưởi của biệt thự hôm nay không thật tốt, nhưng người đàn ông vừa khô ráo lại ấm áp, làm Lâm Niệm vốn có chút lạnh lập tức ấm áp đến nổi da gà.

"Sao người lạnh vậy?". Cung Dã nhíu mày.

"Em vẫn luôn như vậy, không sao hết..."

Cung Dã liếc nhìn màn hình máy đo nhiệt độ thời gian thực trong phòng, thở dài ôm chặt Lâm Niệm một chút, "Máy sưởi có vấn đề, ngày mai tôi để họ đến xem."

Lâm Niệm nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Được..."

Cung Dã năm nay 32 tuổi, lớn hơn Lâm Niệm mười ba tuổi, lí lịch cá nhân đều ưu tú dọa người, Lâm Niệm đối với những người học giỏi luôn có một loại kính sợ từ trong tâm, không dám quá tự phụ trước mặt họ.

Cùng chung chăn gối hai tuần, đây là lần đầu tiên cả hai tiếp xúc thể xác, Lâm Niệm rất khẩn trương, tim đập thình thịch.

Trong số các bạn cùng trang lứa, Lâm Niệm có thể coi là một trong số những người ưu tú nhất, cậu không thiếu tiền, cho nên cậu biết rõ Cung Dã không phải là mẫu người lý tưởng của mình, cậu thích nam sinh ôn nhu cùng tuổi, mà không phải một Cung Dã nhìn trưởng thành hơn rất nhiều.

Thích thì thích đi, nếu còn chưa ly hôn, Lâm Niệm sẽ không hai lòng.

Hẳn là sẽ ly hôn đi...

Rốt cuộc, chú Cung dường như cũng không hoàn toàn thích cậu, nếu không vì sao kết hôn hơn mười ngày rồi vẫn không chạm vào cậu một chút.

...Không đúng, hiện tại hình như đang chạm vào cậu.

Cung Dã có thói quen tập thể dục buổi sáng, xuân hạ thu đông đều không thay đổi.

Mùa đông sáu giờ, ánh đèn trong phòng vẫn còn mờ ảo, Cung Dã ôm eo Lâm Niệm, vậy mà lần đầu tiên trong nhiều năm qua có ý định ngủ nướng.

Người trong lòng eo vừa mềm mại vừa mỏng manh, mùi thơm trên người, người nào ôm cậu, cậu đều không hề phòng bị mà tiến vào l*иg ngực, cảm giác này thật sự gây nghiện.

Hầu kết Cung Dã lên xuống hai lần, không nhịn được cúi đầu hôn lên đôi môi vừa mềm vừa ngọt của Lâm Niệm.

Thực ra sau khi kết hôn, Cung Dã không ngừng nghi ngờ chính mình, lúc trước ép Tô gia gả Lâm Niệm cho mình, quyết định này có thật sự đúng? Lâm Niệm còn nhỏ như vậy, cậu vốn có thể có tuổi trẻ bồng bột như bạn bè cùng trang lứa, nhưng hiện tại lại bị trói buộc cùng mình, cậu hẳn là rất không muốn.

Vì sợ bị từ chối, loại chuyện như hôn môi này Cung Dã cũng không dám nói ra.

Tuy không dám quang minh chính đại, nhưng Cung Dã có thể lén lút, ngón tay hắn nhẹ nhàng luồn vào cổ áo Lâm Niệm, thuần thục cởi từng nút áo ngủ của Lâm Niệm, môi hắn hôn từ cổ xuống ngực cậu, đầu lưỡi ở trên đầṳ ѵú đảo quanh, nhẹ nhàng mυ"ŧ một cái.

Thấy Lâm Niệm không có dấu hiệu tỉnh, Cung Dã lại tiếp tục hôn xuống, để lại một dấu hôn ở thắt lưng cậu rồi mới thỏa mãn rời đi.

Lâm Niệm tỉnh dậy đã là 9 giờ sáng, hôm nay không có lớp nên cậu không nhanh không chậm nằm trên giường.

Nút áo ngủ tại sao lại mở ra...

Trước khi kết hôn, Lâm Niệm luôn ngủ khỏa thân, sau khi kết hôn cậu buộc phải bỏ thói quen này. Nhưng việc này có vẻ không thật thành công, cậu nửa đêm trong lúc mơ ngủ sẽ cởϊ qυầи áo ra, có thể là vì mặc quần áo thật sự không thoải mái đi?

Di động trên tủ đầu giường rung hai lần, Lâm Niệm duỗi tay ra khỏi ổ chăn lấy, nhấn nghe máy.

"Em dậy chưa?" Cung Dã từ đầu kia điện thoại hỏi.

Lâm Niệm hắng giọng, từ trên giường ngồi dậy nói: "Còn chưa, em bây giờ dậy"

"Bữa sáng để trong lò vi sóng. Em tự hâm đi. Đừng ra ngoài mà không ăn sáng."

"Được ..." Lâm Nặc mím môi, mắt nhìn điện thoại, yên lặng chờ đối phương cúp máy.

Nhưng hôm nay Cung Dã không giống trước kia nói xong liền cúp, mà lại nhàn nhạt dặn dò Lâm Niệm vài chuyện, đều là những thứ vụn vặt, từ miệng Cung Dã toàn là như thế nào thì không khỏe. Ví dụ như ra ngoài thì mặc dày một chút, hôm nay nhiệt độ thấp, nhớ mang dù, bên ngoài có khả năng sẽ có tuyết...

Lâm Niệm đồng ý từng cái một, sau khi cúp điện thoại mới phản ứng lại, hôm nay mình không ra ngoài, cậu muốn ở nhà chơi game!

Tuy Cung Dã lớn lên nhìn dữ tợn, thực ra tính cách rất ôn nhu, thật đáng yêu.

Cậu và Cung Dã không tổ chức đám cưới, chỉ qua loa đi Cục Dân Chính lấy chứng nhận, sau đó hai gia đình cùng nhau ăn bữa cơm. Thật qua loa, nhưng lại phù hợp với kỳ vọng của Lâm Niệm, rốt cuộc cuộc hôn nhân này không tình yêu, cậu cũng không muốn cho mọi người đều biết.

Cung Dã không thích trong nhà có người ngoài nên biệt thự không thuê bảo mẫu, nấu cơm đều là tự mình làm hoặc gọi bên ngoài đưa đến.

Thời điểm Cung Dã tan tầm Lâm Niệm còn đang chơi game, thậm chí hắn đẩy cửa vào cũng không biết.

"Ây da! A a a! Đại ca! Anh trai*! Đừng gϊếŧ tôi! Có việc gì thì nói chuyện đã!" Lâm Niệm nhìn chằm chằm hình ảnh trong máy tính, nhân vật bên trong bị đánh gục, đang quỳ xuống bò về góc tường.

*gốc là ca ca

Anh trai?

Cung Dã không để ý nhíu mày, đi về phía trước vài bước ngồi trên sô pha phía sau Lâm Niệm.

"An An cậu kéo tôi một chút! Còn chút máu!"

Giọng Lâm Niệm rất êm tai, nói chuyện kích động như vậy cũng không làm người ta cảm thấy ồn ào.

Cung Dã nhìn chằm chằm gáy Lâm Niệm, trong lòng có chút chua xót nghĩ, Lâm Niệm ở trước mặt mình có hoạt bát như vậy chưa? Hình như không.

"A a a tôi sống tôi sống, An An tôi gọi cậu là ba! Tôi yêu cậu muốn chết, ba, ném cho tôi viên thuốc"

Ba?

Cung Dã đứng lên, quyết định không thể có lỗi với bản thân, hắn đi qua duỗi tay tháo tai nghe Lâm Niệm, lạnh giọng hỏi: "Gọi ai là ba?"

Lâm Niệm đang vui vẻ vì họa lớn mà không chết, thình lình bị tháo tai nghe, cậu thật sự giật mình, suýt chút nữa ngã xuống từ trên ghế.

"Chú... chú Cung..." Lâm Niệm trợn to đôi mắt, "Sao chú lại ở đây?"

Cung Dã nhéo cằm cậu, "Muốn gọi người khác là ba?"

"A? Không... không muốn..." Lâm Niệm lần đầu tiên trong đời bị niết cằm, cảm giác vừa nói một lời nước miếng đều chảy ra.

Chú Cung tại sao xuất quỷ nhập thần như vậy, thật dọa người, còn may là vẫn có chút tự do, nếu không thật sự bị dọa chết.

Lâm Niệm không dám nhìn thẳng mắt Cung Dã, rũ mắt suy nghĩ miên man.

"Nhìn tôi". Giọng Cung Dã rất trầm, rất có từ tính, rất êm tai.

"Ưʍ..." Lâm Niệm run rẩy lo sợ ngước lên nhìn mặt Cung Dã.

Cung Dã lớn lên đẹp, cái này Lâm Niệm vẫn luôn biết, nhưng cậu chưa bao giờ quan sát diện mạo Cung Dã gần như vậy.

Lần đầu tiên thấy Cung Dã, cậu cảm thấy người này rất dữ tợn, bởi vì chiều cao cũng sẽ tạo cho người ta cảm giác áp bách, nhưng thật ra nhìn kĩ, Cung Dã rất ôn nhu, ánh mắt rất dịu dàng.

Cho dù bây giờ đang dùng giọng điệu hung dữ nói chuyện, ánh mắt hắn vẫn ôn nhu như vậy, thời điểm nhìn vào, tự nhiên sẽ làm cậu có cảm giác an toàn.

"Không được nói chuyện như vậy nữa, có được không?"

Lâm Niệm ngoan ngoãn gật đầu, "Ừm, được."

"Tắt máy tính, rửa tay rồi đi ra ăn cơm"

"Vâng..."

...

Trước kia Lâm Niệm rất thích chơi điện thoại trước khi đi ngủ, nhưng sau khi kết hôn Cung Dã nói như vậy không tốt cho sức khỏe, không cho cậu chơi trên giường, vì vậy cậu đành phải bỏ chơi di động, đổi thành đọc sách.

Đọc truyện tranh.

"Ngủ chưa?" Cung Dã cầm điều khiển từ xa nằm trên giường muốn tắt đèn.

Lâm Niệm đang đọc đến đoạn cao trào, hiện tại không hề muốn đi ngủ chút nào, nhưng Cung Dã nói Lâm Niệm không dám không nghe, Lâm Niệm miễn cưỡng đặt sách lên tủ đầu giường, mím môi nói: "Ngủ...".

Cung Dã ừ một tiếng, tắt đèn ôm Lâm Niệm vào trong l*иg ngực, "Hôm nay còn lạnh không?"

Lâm Niệm không được tự nhiên dời ra ngoài, "Không lạnh...".

"Em muốn làm không?" Cung Dã ngữ khí nhàn nhạt, như thể đang nói một chuyện rất bình thường, nhưng thật ra lòng bàn tay hắn đã đầy mồ hôi.

"A?" Lâm Niệm hô hấp cứng lại, đôi mắt chớp chớp, còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

Cung Dã ôm chặt eo Lâm Niệm, hỏi lại một lần, "Muốn làm không?"

Sau khi kết hôn hắn có thể nghẹn hai tuần không động vào Lâm Niệm đã là cực hạn, người hắn thích nằm ngay bên cạnh, không có chút suy nghĩ quả thật không phải là đàn ông.

"Em... anh... chúng ta... em cho rằng..." Lâm Niệm lắp bắp, thân thể phản xạ có điều kiện đẩy ra cái ôm của Cung Dã, tự mình nằm một bên.

Cung Dã không thể nào nói lời dễ nghe, thông báo cái gì anh cũng không suy xét, trong bóng đêm dắt lấy tay Lâm Niệm, "Không định thực hiện một chút nghĩa vụ chồng chồng?"

"Em..." Lâm Niệm nói nguyện ý cũng không phải nguyện ý, nói từ chối cũng không phải từ chối. Cậu chính là cảm thấy thật không khỏe, mình cùng Cung Dã làʍ t̠ìиɦ, rất không khỏe, cậu cũng không dám tưởng tượng ra cảnh đó.

"Ừm?"

Lâm Niệm giọng nói hư không, không tự tin: "Sao lại đột nhiên vậy..."

"Kết hôn rồi như vậy không phải bình thường sao?"

"Rất... rất bình thường..."

Lâm Niệm là một người song tính, bí mật này ban đầu chỉ có cha mẹ biết, sau này kết hôn Cung Dã cũng biết, không có gì đặc biệt, chỉ là trên người có thêm một bộ phận của nữ.

Cậu cho rằng Cung Dã không thích cơ thể dị dạng của mình, tại sao hắn lại đột nhiên nhắc đến việc làʍ t̠ìиɦ?