Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

The Run

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong chớp mắt, từng giây từng phút trôi qua trong sự hồi hộp của Daniel. Anh ta cảm thấy đây chính là những giây phút chờ đợi ngộp thở nhất trong cuộc đời của mình.

Bên này, cậu thiếu niên kia trong miệng vẫn ngậm cây kẹo mυ"ŧ, khi cây kẹo chỉ còn lại một nửa, đột nhiên cậu ta đưa tay lên cầm lấy cây kẹo.

Cộp..

Viên kẹo và cây kẹo đã tách ra khỏi nhau bằng tiếng kêu phá vỡ sự yên lặng cùng không khí căng thẳng đang diễn ra từ nãy đến giờ.

Chợt, cậu thiếu niên cùng người đàn ông đeo kính đột ngột biến mất. Daniel kinh ngạc đảo mắt tìm kiếm bóng dáng của hai người kia, làm thế nào?

Không chỉ không tìm thấy họ, anh ta có cảm giác rằng không khí xung quanh giống như có gió nổi lên, anh ta cảm thấy ngọn gió cứ cuộn lại một chỗ rồi lại ngừng, cứ cuộn lại rồi lại ngừng, chúng lặp đi lặp lại cứ như thể có ai đó đang tác động vật lý lên chúng.

Đương nhiên Daniel vốn chỉ là người thường, không thể nhìn thấy tốc độ của hai con người kia.

Thực chất rằng bọn họ đang di chuyển bằng tốc độ chóng mặt, người đàn ông đeo kính như kẻ săn mồi nhào tới cậu thiếu niên, hắn tung một cước nhắm tới trên đầu cậu bổ xuống phát thật mạnh, nhưng cậu thiếu niên cũng đâu phải dạng vừa, cậu ta né cước đá của hắn bằng một cái lộn nhào về phía sau, tiện thể tung cú đá nửa hình tròn móc từ dưới lên hướng tới cằm của người đàn ông. Trong nháy mắt hắn nhanh chóng nghiêng mặt ba mươi độ né tránh cú đá chết người vào điểm chí mạng kia. Trên tay hắn cầm cuốn sổ có góc cạnh sắc nhọn làm bằng sắt, đây là cuốn sổ ám sát mà hắn luôn mang bên mình. Ở hai góc trên và dưới của cuốn sổ có cơ quan khởi động, khi hắn thực thi nhiệm vụ, cơ quan trên cuốn sổ sẽ được mở kẻ nào bị hắn dùng cuốn sổ chặt ngang gáy đều sẽ chết trong tích tắc.

Nhưng nào ngờ cơ quan trên tay hắn còn chưa kịp chạm tới tóc của cậu thiếu niên, cậu ta đã dùng cây của kẹo mυ"ŧ ban nãy hướng tới mắt hắn đâm thẳng. May mắn rằng hắn đã kịp né sang bên cạnh, cái cây của kẹo mυ"ŧ đã thành công cắt một đường dài bên dưới khoé mắt của hắn. Người đàn ông bất chợt cảm thấy đau rát, máu bên dưới khoé mắt chảy dài lăn xuống hõm má.

Cậu thiếu niên tặc lưỡi một cái.

"Chậc."

Trượt rồi.

Xem ra tên này cũng khá đó chứ. Cậu ta lạnh lẽo nhìn.

Jane nhíu mày, có vẻ như thuộc hạ của bà ta đang bị yếu thế hơn hẳn so với tên nhóc con kia.

"Robert."

Dường như cảm thấy tình hình không ổn, Jane cất giọng lên gọi thuộc hạ của mình quay về. Trong chớp mắt, người đàn ông kia xuất hiện ngay bên cạnh của bà ta với vết máu chảy dài trên mặt. Còn cậu thiếu niên kia lại đứng ngay trước mặt của Daniel, cậu ta vẫn lành lặn nguyên vẹn nhưng ánh mắt của cậu ta lại lạnh lẽo nhìn thẳng về phía của ả.

"Lin."

Jane lần nữa cất tiếng, người phụ nữ với khẩu súng đang chĩa vào sau gáy của Daniel biến mất, cô ta cũng xuất hiện bên cạnh bà ta. Chỉ thấy rằng nét mặt của ả không thay đổi, bà ta búng tay một cái, ánh trăng - thứ ánh sáng đang chiếu rọi xuống đây biến mất. Để lại mảng bóng tối ghê rợn bao trùm lấy xung quanh, cho đến khi ánh trăng sáng trở lại thì bóng dáng của bà ta cùng thuộc hạ đã không còn. Lô hàng với lượng vũ khí khổng lồ kia đã được vận chuyển lên trên thuyền và đi ra xa từ lúc nào không hay.

"Hộc.. hộc.."

Cho đến giờ phút này, Daniel vẫn không thể nghĩ rằng anh ta còn sống. Đôi chân anh ta run rẩy khuỵu xuống đất, tim anh đập mạnh, mồ hôi chảy ra như suối. Có thể là vì đã chứng kiến quá nhiều thứ kì dị ban nãy xảy ra.

"..."

Cậu thiếu niên cùng vẻ đẹp thanh xuân vườn trường đứng nhìn cảnh sát trưởng đang gục xuống đất, hai tay cậu ta đút vào túi áo, đôi mắt đen láy ngây thơ của cậu ta nhìn chằm chằm vào Daniel. Khiến cho anh ta nổi da gà cảm giác được cái nhìn của cậu, anh ta ngước lên một cái.

Ở khoảnh khắc Daniel ngước lên nhìn, anh ta nhất định phải thốt lên rằng cậu thiếu niên trước mặt này quá đẹp. Tóc đen hai mái cùng nước da trắng, đôi mắt đen láy ngây thơ với khuôn mặt búng ra sữa giống như thanh thiếu niên mười tám mười chín tuổi trẻ trung năng động.

Trên đời này có thể có tên con trai nào đẹp như vậy sao?

Trong lòng Daniel không ngừng cảm thán.

"Alexander Daniel."

Cậu thiếu niên cất giọng trầm ấm lạnh lùng nói.

"C.. có."

Daniel bỗng nhiên buột miệng nói, vừa dứt lời xong, anh ta lại cảm thấy rằng mình có phải trông rất ngu ngốc hay không? Lại đi đáp lại lời một tên nhóc con kém mình gần mười tuổi như đáp lại sếp như thế.

Cậu thiếu niên im lặng một hồi, rồi cậu ta bước chân tiến lại gần phía của Daniel.

Định.. định làm gì? Đây là định làm gì?

Daniel hoảng hốt khi nhìn thấy hành động của cậu thiếu niên kia.

"Chuyện ngày hôm nay, đừng hòng mở mồm nói ra ngoài. Nếu không, The Run sẽ truy nã cả nhà anh."

Nói xong, cậu thiếu niên kia cũng theo đó mà biến mất trong không trung, để lại Daniel với vẻ mặt ngây ngốc không nói lên lời, là lời cảnh cáo à? Nhưng thế nào anh ta lại cảm thấy rằng.. cậu nhóc đó.. có chất giọng khá dễ nghe như vậy nhỉ?
« Chương TrướcChương Tiếp »