Chương 19
Đầu Grant như nứt ra bởi cái mà anh cho là vết tích của cơn say đêm qua. Thực tại ập đến với anh như những cơn sóng. Cơn đau đầu của anh thật rõ ràng; cảm xúc của anh đối với Vitoria thật rõ ràng. Cả hai đều là điều hiển nhiên của cuộc sống. Nếu Grant uống quá nhiều, đầu anh sẽ đau. Nếu Grant làʍ t̠ìиɦ với Victoria và nhìn thấy nụ cười của cô, anh sẽ không bao giờ chọn một người đàn bà nào khác. Chẳng có gì có thể thay đổi điều đó.
Nếu sau này Victoria có yêu một người đàn ông khác, thì đó không phải bởi anh đã không cố gắng hết sức để làm cô hạnh phúc. Và, tất nhiên, đó là trừ phi anh chết rồi. Anh sẽ làm chồng cô, và thề có Chúa, anh sẽ làm tốt việc đó.
Ý định đã quyết, anh thấy nhẹ nhõm hơn, thỏa mãn hơn bất cứ lúc nào mà anh có thể nhớ được. Anh không thể phủ nhận rằng việc cưới Victoria cũng khá hấp dẫn ở một số mặt. Cưới cô sẽ mang lại cho anh cái quyền đối với thân thể cô, để làm bất cứ điều gì anh đã từng tưởng tượng ra - tất cả sự đυ.ng chạm, những nụ hôn, mọi cách anh có thể liên kết họ với nhau - bất cứ lúc nào anh thích. Anh có thể nhận lấy những gì cô thoải mái cho anh. Chỉ cho anh thôi.
Và khi cái ý nghĩ có thể cô đang mang đứa con của anh hiện lên, con của anh, anh trở nên vui thích một cách kỳ lạ.
Suốt cả ngày, anh đã lùng khắp thành phố để kiếm một chiếc nhẫn hoàn hảo. Grant đã phải trả một giá cắt cổ, nhưng ngay khi anh nhìn thấy viên ngọc lục bảo đó, anh biết cô phải được sở hữu nó. Màu sắc của nó giống với màu nước xung quanh hòn đảo của cô, nhưng viên đá sáng lên như là có lửa bên trong nó vậy. Anh chưa bao giờ thấy thứ nào như thế.
Anh đến chỗ cô tối hôm đó, tâm trạng rất cao hứng. Anh sẽ quyết định cái vụ cưới xin này rồi đưa cô lên giường ở đâu đó. Sự háo hức được chạm vào cô lần nữa như làm anh phát điên. Nghĩ về những thứ họ sắp làm với nhau... Đôi môi anh cong lên thành một nụ cười mà anh biết là trông rất ranh ma. Anh sẽ dạy cho cô một cái gì đó mới đêm nay...
Cô nhắn xuống là cô bị ốm.
Sự hoảng hốt chạy xuyên qua anh. Phải chăng anh đã quá dữ dội với cô? Có phải cô ngượng? Victoria đã cười đến tận mang tai khi anh tạm biệt cô đêm hôm trước, và cô không phải dễ ngượng ngùng. Chắc chắn là cô bị ốm rồi. Cảm giác có lỗi bao trùm lên sự hoảng hốt. Anh đã đưa cô ra khỏi vườn địa đàng đến một thành phố bẩn thỉu, đông nghẹt.
Anh không thể nghĩ thế được. Sau khi họ cưới, Grant sẽ đảm bảo cho cô có không gian để thở. Anh sẽ làm cô hạnh phúc với cuộc sống mới. Anh gửi một lời nhắn lên để hỏi xem họ có thể ra khơi vào lúc triều lên sáng mai không. Câu trả lời của cô: tôi thừa sẵn sàng để đi.
Khi họ ra khơi ngày hôm sau, Victoria trông chẳng ốm gì cả. Mắt cô lạnh tanh. Gương mặt cô mất đi vẻ hoạt bát thường ngày. Khi Camellia đá cô ra khỏi cabin của chị ta một lần nữa, cô xin phép vào lại phòng anh. Anh đặt bàn tay lên cánh tay cô kéo cô sang một bên. "Em không khỏe à?"
"Không có gì."
Thế tại sao em lại nhìn anh cứ như là em ghét anh thế? anh muốn kêu lên. Anh có một nỗi sợ, anh hy vọng là anh sai. Cô lườm xuống bàn tay anh trên cánh tay cô, và, bối rối, anh thả cô ra.
Đã quá nửa buổi sáng, và Victoria vẫn chưa lên đài chỉ huy. Cô thường mang cho anh cà phê vào giờ này. Rồi anh thấy cô. Mái tóc dài của cô được buộc lại bằng một dải băng, trông cô thật mới mẻ và trẻ trung. Chẳng có dấu hiệu gì là đau ốm cả.
Sự háo hức dâng lên, nhưng cô đi ngang qua chiếc thang và ngồi trên boong tàu với Ian. Cô không một lần nhìn lên phía anh.
Chiều hôm đó trời bắt đầu mưa lâm thâm. Giờ Victoria sẽ mang cho anh cái áo mưa vải dầu như cô vẫn làm mỗi khi trời mưa. Anh đợi một lúc lâu, càng lúc càng ướt nhẹp. Cuối cùng, anh giao phó đài chỉ huy cho Dooley và tìm đến cabin của mình. Cô trả lời tiếng gõ cửa của anh bằng một giọng thấp, vô cảm.
Grant có cảm giác như anh vừa bước vào một chiến trường trong khi anh chẳng biết là vừa có chiến tranh ở đó. Anh kéo một cái ghế, mặc dù anh không được mời.
"Trời đang mưa đấy," anh nói đầy ngớ ngẩn.
Cô nằm trên giường, nghiêng về một bên trong khi đọc một cuốn sách. Cô ném một cái nhìn chẳng có vẻ quan tâm về phía cái lỗ cửa sổ và nói, "Đúng rồi." Cô nhấm nhón tay, rồi lật sang trang.
"Thật tốt là em không ở trên boong. Nó sẽ còn mưa to hơn đấy." Anh đang lảm nhảm cái quỷ gì thế? Cô không trả lời, chỉ giở tiếp một trang nữa.
"Em vẫn cảm thấy ổn chứ?"
"Tuyệt." Chẳng nhìn lên, cô vẫy một bàn tay uể oải về phía anh và nói, "Ồ, khi anh khép cánh cửa lại, anh có thể nâng nó lên một chút không? Nước sẽ rò vào nếu nó không nằm đúng rãnh. Cảm ơn nhé."
Anh vừa bị đuổi. Ra khỏi cái cabin của chính anh. Nhưng chẳng phải đây là điều anh từng mong muốn sao? Anh từng muốn cô thôi nhìn anh với cặp mắt xanh đầy ngưỡng mộ đó. Thôi cười với anh sau cái tách mỗi khi cô mang cà phê đến.
Nhưng đó là trước đây. Trước khi anh biến cô thành của anh.
Cái gì đã mang lại sự thay đổi đột ngột này giữa cánh cửa phòng khách sạn cô và đêm hôm sau? Cô đơn giản là chẳng muốn dính dáng gì đến anh cả. Có thể bởi vì cô đã chờ đợi một lời cầu hôn, nhưng điều đó không giải thích cái vẻ chua chát kia.
Nếu bây giờ cô đã hiểu rõ về anh thì sao? Có thể cô đã kể với Camellia chuyện gì đã xảy ra và Camellia nói với cô rằng Grant đã... sai trái đến mức nào, rằng một cô nương không nên bị đối xử như anh đối xử với cô. Anh không thể chịu đựng nổi nếu Tori nhìn anh với ánh mắt ghê tởm. Tâm trí anh bám lấy ý nghĩ là cô đã mong có một lời cầu hôn - chứ không phải là do hành động của anh - và anh bấu chặt lấy ý tưởng đó một cách tuyệt vọng.
"Anh sẽ đi, nhưng trước hết mình phải nói chuyện về một số việc."
Tori lập tức đặt quyển sách xuống và ngồi dậy. "Đúng thế."
"Chúng ta cần phải kết hôn."
Rồi, anh đã hỏi cô rồi. Ừm, đã nói cho cô biết, hoàn tất cái việc cầu hôn mà cô biết nó sẽ đến. Một lần nữa, cô băn khoăn không biết có phải cô đã hiểu nhầm anh khi anh nói chuyện với Ian. Nếu anh chỉ làm bộ với Ian thôi thì sao? Suy nghĩ đó cho cô hy vọng, nhưng cô sẽ không vớ lấy nó một cách mù quáng... "Sao chúng ta lại nên cưới nhau? Anh có yêu em không?" cô hỏi thẳng.
Anh có vẻ ngạc nhiên trước cái ý tưởng này. Chẳng nhẽ anh thậm chí chưa bao giờ tự hỏi anh có yêu cô không? "Anh... mến em."
"Mến?" Trái tim cô như vỡ ra một chút. "Cái loại hôn nhân gì, lại dựa trên sự yêu mến?"
"Nhiều cuộc hôn nhân bền vững đã được xây dựng từ ít hơn thế nữa."
"Liệu anh có tự hào có em là vợ? Liệu anh có khoe em với tất cả mọi người?"
Lớp da quanh mắt anh như nhăn lại. "Em sẽ đi bất cứ đâu anh tới."
Cô đi quanh phòng. "Cái đó không trả lời câu hỏi vừa rồi. Liệu anh có muốn em phải thay đổi?"
"Anh hy vọng em sẽ thích nghi lại được với xã hội."
Nói một cách khác, thay đổi. Như là, em không giống như em cần phải vậy. "Em không biết anh có thèm quan tâm đến em chút nào không nữa."
"Anh tôn trọng em. Anh ngưỡng mộ sự kiên cường của em. Anh thích vì em thông minh và tháo vát."
Cô đứng trước mặt anh, người cô căng ra vì giận dữ. "Anh ngưỡng mộ sự tháo vát của em? Anh không yêu em, anh sẽ không tự hào khi gọi em là vợ anh - ừm, ít nhất là trước mặt những người khác. Mặc dù anh chắc là thích đưa em vào giường."
Anh đứng dậy, đôi mắt anh như cháy xuyên qua người cô. "Hơn cả em có thể nghĩ."
Lúc đó cô gần như đánh mất ý chí trước anh. Gần như. Thật không may, anh đã khẳng định tất cả những gì cô nghe lỏm được.
Câu trả lời cô cần biết nhất... "Anh có cảm thấy nghĩa vụ phải cưới em?"
Anh lưỡng lự. "Anh biết các quy tắc, Victoria. Anh tôn trọng các quy tắc. Chúng ta phải cưới."
Cô sẽ không khóc. Cô không thể. Mạnh mẽ lên. "Đó là vấn đề của các nghĩa vụ đấy. Con người ta rồi sẽ căm ghét chúng. Em sẽ không lấy anh."
"Gì cơ?"
Cô đến ngồi xuống bên thành giường, rồi bắt đầu bài nói đã được chuẩn bị trước của mình. "Grant, em đã nghĩ rất nhiều về tình cảnh của chúng ta. Và em nghĩ rằng anh đã đúng về chuyện này - tình cảm của em cho anh chỉ đơn thuần là sự say mê nhất thời. Em đã nhận ra là em không thể có nhiều tình cảm hơn với anh khi mà em hầu như không biết gì về anh và hoàn toàn không biết một chút gì về những người đàn ông khác."
"Cái gì?" Cả người anh cứng lại.
Cô làm cho giọng mình trở nên quy cách. "Anh đã rất tử tế khi chỉ cho em thấy điều đó, ngay cả khi em chẳng hiểu gì cả." Em đã nhận ra rồi, thế nến anh sẽ chẳng phải lo gì nữa đâu."
"Thế cũng hơi muộn rồi. Anh đã ngủ với em," anh chỉ ra một cách không cần thiết.
Cô duỗi bàn tay và ngắm nghĩa các móng tay. "Và em tin là chuyện này sẽ không lộ ra đến tai những người cầu hôn tương lai của em khi chúng ta trở về Anh."
Mắt anh mở to ra, rồi rực lên vì giận dữ. "Em sẽ chẳng có người cầu hôn nào hết. Em chẳng có của hồi môn. Ông của em đã trở nên nghèo túng rồi. Lúc đó em sẽ làm thế nào?"
Lời nói của anh làm cô run lên, nhưng cô cố che giấu nó. "Cammy và em sẽ sống với ông ở gia trang."
"Em cũng sẽ không làm việc đó." Giọng anh thật tàn nhẫn.
"Tại sao không?"
"Gia trang là của anh. Đó là thù lao cho việc tìm và đưa em trở về."
Đầu cô chúi ra phía trước. Có phải cô vừa nghe nhầm anh? "Anh đã lờ đi không nói cho tôi biết rằng tôi sẽ trở về Anh không có tương lai, không một xu dính túi, và không nhà cửa?"
"Cô không cần phải biết lúc đó."
Sự choáng váng của cô thay thế bằng cơn giận dữ. "Anh đã nói dối tôi."
"Tôi không bao giờ nói dối."
"Anh đang đòi quyền sở hữu ngôi nhà tổ tiên của tôi?" cô hỏi với vẻ ghê tởm. Giọng cô gay gắt khi cô thêm, "Thế thì anh đã sai khi ở trên đảo. Anh chỉ là con ngựa thồ để chở tôi thôi."
"Thế em có muốn nói về cái sự thay đổi gần đây trong lòng em không?" Cammy nói trong bữa tối tại cabin của cô ấy tối hôm sau.
Khi Tori không trả lời, Cammy ngọt ngào, "Làm ơn, nói cho chị biết em đang nghĩ gì đi."
Tori đặt chiếc bánh mỳ cô vừa phết bơ xuống. "Em không muốn làm phiền chị với những chuyện vặt vãnh - "
Cammy cười lên thật nhanh, chẳng có vẻ gì hài hước. "Chị đang đi trong một cái cabin với thời gian không thể biết trước. Chị cần em làm phiền chị."
Tori thở một hơi thật sâu. "Em đã làʍ t̠ìиɦ với Grant."
Cammy ngồi im lặng.
"Chị không định nói gì sao? Tỏ vẻ ngạc nhiên gì đó?"
"Chị có thể ốm, nhưng chị vẫn nhận ra gió thổi chiều nào," Cammy nói, đẩy cái đĩa của cô ấy ra xa.
"Chị không bực mình với em à?"
Cammy lắc đầu. "Không, bởi vì Grant là một người đàn ông tốt. Chị biết anh ta sẽ không làm điều đó nếu anh ta không có ý định lấy em. Chị nghi anh ta đang lên kế hoạch cho đám cưới ngay lúc này đấy."
"Anh ta đã nói bọn em sẽ làm đám cưới."
Cammy ngả người ra sau và thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"Nhưng em sẽ không làm việc đó đâu."
"Ý em là gì?" cô ấy chậm rãi hỏi.
"Em nghĩ em có thể ghét anh ta."
Cammy có một vẻ mặt rất lạ kỳ. "Giải thích đi!"
"Em nghe trộm được Grant nói với Ian rằng anh ta... rằng anh ta thấy phát ngượng vì em. Rằng anh ta xấu hổ vì em."
"Anh ta nói y như thế hả?"
"Không, nhưng ý nghĩa của chúng rất rõ ràng. Anh ta nói anh ta rủn người khi nghĩ đến lúc em được thả rông ở Anh. Rằng em là một sai lầm."
Cammy hít vào một hơi. "Không phải anh ta nói điều đó chỉ cho Ian nghe thôi à? Đàn ông đôi khi..." Cô dừng lại khi Tori lắc đầu.
"Khi anh ta nói với em bọn em sẽ cưới, em đã hỏi anh ta có quan tâm đến em không. Liệu anh ta có thể tự hào vì em không. Liệu có phải anh ta cưới em không phải chỉ vì cảm giác nghĩa vụ. Anh ta đã trả lời rất tệ về tất cả các việc đó." Tori quệt một giọt nước mắt bằng đuôi bàn tay. "Hơn nữa, nó làm cho việc này trở nên rất có lý. Em nghĩ anh ta thấy em hấp dẫn, và em rõ ràng đã để cho anh ta biết em bị anh ta hấp dẫn, nhưng anh ta lại cứ lẩn tránh em. Và những khi anh ta không như thế - anh ta rõ ràng cảm thấy tội lỗi một cách sâu sắc ngay sau đó."
"Những khi anh ta không lẩn tránh?" Cammy nói với giọng như nghẹn lại. "Thế anh ta đã không lẩn tránh bao nhiêu lần rồi?"
Tori phẩy tay như thể cái thông tin này chẳng có gì quan trọng. "Bọn em đã hôn và này nọ một vài lần."
Cammy ngẩng mặt lên nhìn trời. "Và đấy là trước cả khi chúng ta về đến Anh."
Tori lại lau một giọt nước mắt bực tức nữa. "Vâng, ừm, sự trở về của chúng ta sẽ khác một chút so với những gì được kể. Anh ta đã nói dối về khu gia trang." Trước cái nhìn trống rỗng của Cammy, cô giải thích, "Anh ta sẽ có nó - khi ông em chết, Grant sẽ sở hữu nó. Anh ta sẽ sở hữu đất đai của gia đình em."
Cammy gãi gãi thái dương. "Tại sao Belmont lại thỏa thuận như vậy?"
"Ông chẳng có tiền," cô buồn rầu nói. "Đó là thứ cuối cùng ông có thể đưa ra."
"Nào mình cùng nghĩ về vụ này," Cammy mở đầu bằng một giọng am tường. "Grant thực sự đã bỏ hơn một năm cho nhiệm vụ này. Anh ta xứng đáng được trả công cho việc đó."
Tori lắc đầu. "Em thấy việc này là sai, và anh ta chắc cũng phải thấy thế. Nếu không thì sao anh ta không nói với em về chuyện đó?" Cô đứng dậy nhìn chăm chăm ra ngoài cái cửa sổ nhỏ của cabin. "Cammy, đây là lần đầu tiên từ khi em có thể nhớ được, em cảm thấy an tâm. Nhưng chuyện đó cũng là một sự nhầm lẫn. Chúng ta không biết cái cuộc sống mà chúng ta đang giương buồm tiến tới nó như thế nào. Thật khó tin em từng nghĩ tốt đến thế về anh ta. Anh ta chỉ giả vờ là cái quý ông có thừa danh dự đó." Cô đặt bàn tay lên tấm kính mát rượi. "Em đã đổ vì gã, nhưng em sẽ không bao giờ mất cảnh giác một lần nữa."
"Tori, nếu em đang có mang thì sao?" Cammy nhẹ nhàng hỏi.
Cô im lặng một hồi lâu vì cô chẳng biết nên cảm thấy thế nào về điều đó. Cô không tìm được lời để tả cái mớ hỗn độn mà ý nghĩ đó mang lại cho cô, sự hoan hỷ, nỗi buồn, lo lắng, và hối hận. Cô quay nhìn bạn cô. "Em sẽ biết sớm thôi, trong tuần tới, em tin thế."
Cammy gật đầu, và họ đồng ý sẽ hoãn bàn bạc chuyện này cho đến lúc đó.
Và thế là Cammy dành cả tuần nghỉ ngơi và ăn đồ ăn mới của cô, và Tori với Ian lập chiến lược để tìm cách tốt nhất làm cho cô nương của anh ta tha thứ cho tội anh ta đã biến mất lâu đến vậy. Những cuộc chuyện trò của họ làm vợi đi nỗi khổ sở của cô. Anh ta thích nói về đôi mắt to, xám của Erica, trí thông minh nhạy bén của cô ấy, sự e thẹn của cô ấy. Ít nhất cũng có một người đàn ông trên con tàu này đang yêu.
Ian không thể đợi để cho Tori và các em gái cùng mẹ của anh gặp Erica. Anh đoán tất cả sẽ yêu cô ấy như anh vậy. Khi Tori nói rằng cô rất thích có nhiều anh chị em như thế, Ian hứa là cô sắp sửa có thêm ba chị em gái, bốn nếu thêm cả Erica, và một bà cô Serena trái tính nhưng rất đáng yêu. Đó là lần đầu tiên Tori cười trong vài ngày.
Cô thỉnh thoảng bắt gặp Grant đang quan sát cô và cảm thấy anh làm vậy còn nhiều hơn thế, nhưng anh chẳng nói một câu gì với cô, cho đến chính cái ngày cô đã chắc chắn cô không có mang đứa con của anh, anh tiến về phía cô.
"Victoria, tôi muốn nói chuyện với cô."
Cô thở dài như thể rất ngán ngẩm và bước về cabin, ngồi lên thành giường. Anh đóng cửa lại phía sau lưng, rồi ngồi xuống đối diện với cô. Cặp mắt xanh của anh nghiêm nghị và cảnh giác, dò xét gương mặt cô - có vẻ anh rất chú ý đến cô. Ý nghĩ đó làm cô khó giữ được thái độ bất cần trước anh. Nhưng hãy nhìn xem mình đã sai lầm về anh ta thế nào trước đây. Rõ ràng, cô đã ngu ngơ một cách đáng thương trước những điều người ta nghĩ và cảm xúc thực sự của họ. Tâm trí cô chợt hiện ra những phi vụ quyến rũ vụng về của mình, và mặt cô đỏ lên.
"Tôi muốn hỏi cô là cô có... đã có?..."
Cô hiểu ra điều anh đang cố để nói. Một phần trong cô muốn làm cho anh không được dễ chịu và bắt buộc anh phải hỏi câu hỏi đó. Cuối cùng, cô nói, "Có phải tôi có mang không?"
"Đúng thế."
Cô vuốt ve tấm trải giường vẻ bực mình. "Tại sao anh lại quan tâm?"
"Tại sao tôi -? Sao cô có thể hỏi vậy được?"
"Thế anh sẽ làm gì nếu tôi có bầu?"
"Tôi sẽ cưới cô." Có một sự đanh thép trong giọng nói của anh. "Ngay khi có cơ hội."
Cô mạnh dạn nhìn thẳng vào mắt anh. "Tôi sẽ không cưới anh trong bất cứ hoàn cảnh nào."
Môi anh mím lại như thể anh đang cố nén cơn giận dữ. "Chuyện này đã kéo dài đủ rồi. Tôi không biết tôi đã làm gì để cô lạnh lùng với tôi, nhưng cô không nên trút nó lên đầu một đứa trẻ vô tội. Cô biến con tôi thành một đứa con hoang để trả thù tôi sao?"
"Anh, anh, anh!" Cô đứng bật dậy. "Sao tất cả mọi thứ lại cứ phải là vì anh thế? Chẳng nhẽ anh nghĩ tôi cứ suốt ngày loanh quanh, nghĩ ra những cách tôi có thể trả thù anh à? Anh đang tự tâng bốc mình nếu anh tin rằng tôi thậm chí nghĩ về anh một chút xíu nào đó."
"Thế thì tại sao?"
"Bởi vì tôi không muốn trói chặt tôi với anh suốt cả đời. Tôi nghĩ anh đã hoàn toàn đúng về tôi ngay từ đầu. Anh không phù hợp với tôi. Trước đây tôi đã không có đủ kinh nghiệm với đàn ông để biết tôi muốn gì. Và giờ, giờ thì tôi đã có cơ hội đó, tôi chắc chắn tôi sẽ tìm được ai đó tốt hơn với tôi. Không, chúng ta sẽ không lấy nhau."
Hai bàn tay anh thu lại thành nắm đấm. "Cô sẽ không có sự lựa chọn nào cả. Cô nghĩ cô là cô dâu lý tưởng của tôi sao? Tôi đảm bảo với cô là cô không phải, nhưng tôi sẽ lấy cô để tránh cho con chúng ta khỏi bị tổn thương không cần thiết."
Ồ, cô quá biết cô không phải cô dâu lý tưởng của anh. Cô là một sai lầm. Trước khi cô bắt đầu khóc, cô nói, "Không."
"Không gì cơ?"
"Tôi không có thai."
Anh ngồi nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt anh tối lại và... đau đớn? "Tốt thôi, Victoria." Anh thở ra một hơi dài. "Tôi chỉ muốn biết chắc."
"Chẳng có đứa trẻ nào cả. Và khi chúng ta về Anh, chúng ta có thể ai đi đường nấy."
Grant quay lại nhìn cô lần cuối trước khi anh bỏ đi, sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt. Cô tảng lờ sự đau đớn trong tim và tự nhủ lần thứ một trăm rằng đây là cách tốt nhất.