Chương 17
Tori đưa bàn tay xuống đằng trước cái quần của anh rồi lại vuốt lên, cảm thấy anh đang rất cứng, căng ra trong lớp vải. Cô đã nhìn thấy anh hai lần rồi, nhưng khi cô giải phóng cái quần và thấy anh bật ra đằng trước, cô thở hắt, một lần nữa bị mê hoặc.
Biết rằng cô sẽ không bao giờ quen được với cảm giác về anh những lúc như thế này, cô vòng những ngón tay quanh anh, vuốt nhẹ, không như cô đã từng làm, mà đầy âm yếm, chầm chậm khám phá từng thay đổi của thớ thịt. Cô muốn trải nghiệm tất cả mọi thứ và cô cảm thấy anh sắp đầu hàng đến nơi.
Tất cả mọi thứ.
"Grant, hôm qua lúc anh hôn em... kín đáo?"
"Ừ?" anh rít lên khi bàn tay cô xoa lên phần đầu cứng ngắc của anh
.
"Em có thể hôn anh kín đáo không?"
"Em đang đùa với những thứ em không hiểu rõ." Giọng anh thật hoang dại.
"Vậy thì dạy cho em đi." Cô biết anh đã ở bên vách đá, chỉ một bước nữa là xuống đáy vực. Chỉ một cú đẩy nhẹ nhất... Đêm nay, cô sẽ không khoan nhượng với anh. "Chỉ em cách mang lại sự sung sướиɠ cho anh đi."
"Victoria, em không biết em đang đòi hỏi cái gì đâu." Nhìn anh có vẻ khổ sở. Giằng xé.
Nhưng anh không nói không. Ngập ngừng, trước khi cô mất hết can đảm, cô đặt môi lên làn da anh.
Anh rên lên, hai tay nắm chặt vai cô, bật lên tiếng gọi tên cô. "Em không biết em đang làm cái gì với anh đâu."
Cô ngước lên và thấy anh đang chăm chăm nhìn cô hôn anh. Hơi thở của anh đứt quãng, các cơ trên người và bộ ngực anh co lại rồi dãn ra. Đôi mắt anh tối lại và tò mò, như thể anh đang chứng kiến điều gì đó anh không thể tin nổi.
Chỉ một sự đυ.ng chạm nhỏ đã làm anh ấy trở nên như vậy sao? Cô tăng áp lực, nếm anh bằng lưỡi như anh từng làm với cô. Hông anh giật lên và cô lùi lại.
"Việc này quái gở lắm sao?" cô hỏi, lại đặt môi lên làn da anh.
"Đúng thế." Anh đặt hai bàn tay lên tóc cô, và cô nhận ra chúng đang run lên dữ dội. Anh đưa chân lên đặt bên cạnh cô ở trên giường.
"Vì em thích hôn anh ở chỗ này đến thế, chắc em phải quái gở lắm."
Anh rên lên với lời nói của cô, rồi lại rên sâu hơn khi cô rà lưỡi khắp chiều dài của anh.
"Và vì anh thích thế..."
"Thích thế? Thích không phải từ anh sẽ - " Anh hít vào một hơi khi cô ngậm cả anh vào miệng. Cô ngước lên, da thịt anh vẫn đang ở giữa môi cô, và nhận thấy đầu anh đã ngửa ra sau, người anh cứng lại cho đến tận cái gốc đàn ông của anh.
"A, Chúa ơi, Victoria." Ngay lập tức anh nâng cô dậy và đặt cô trước mặt anh. Cú xiết trên cánh tay cô thật chặt. "Em làm anh có cảm giác như một con thú, anh muốn em chết mất thôi."
Sự cảnh báo trong mắt anh làm cô phấn khích. "Anh hãy làm như anh muốn đi."
Anh tạo nên một âm thanh dữ dội trong cổ, rồi tháo tung chiếc váy của cô và kéo tuột nó xuống. Khi cô bước ra khỏi chiếc váy, anh kéo chiếc quần ngắn của cô xuống và ném nó sang một bên.
Cô đã háo hức cho anh xem đôi tất dài bằng lụa đen với những đường khâu khıêυ khí©h, nhưng giờ thì sự xấu hổ như nhận chìm cô. Khi những ngón tay anh rà theo những đường thêu ren của đôi tất và rồi kéo kéo hai dải garter (tớ biết nó là cái gì nhưng ko biết tiếng Việt dịch ra sao) bằng sa tanh ở cao trên đùi cô với vẻ như đùa giỡn, cô cúi xuống để tháo chúng ra, nhưng anh đã nắm lấy tay cô.
"Để chúng lại đó đi." Giọng anh như bị tra tấn. "Vì anh."
Cô gật đầu, mắt mở to. Anh ngồi lên rồi nâng cô đặt vào lòng anh, kéo chiếc váy lót qua khỏi đầu cô. Anh di chuyển thân thể cô, đôi chân cô trên chân anh, ngả lưng cô trên cánh tay anh để nhìn ngắm bộ ngực trần của cô. Với một tiếng gầm gừ, anh cúi xuống đặt môi lên đôi nhũ phong, mυ"ŧ chúng đến mức gần như đau đớn. Chúng có cảm giác như tê đi cho đến khi cảm giác từ mỗi cú quét lưỡi của anh như chạy xuống giữa hai chân cô. Cô dang rộng hai đùi, và một bàn tay của anh chạy dọc xuống trên bụng cô. Những ngón tay của anh tách cô ra.
"Thật ướt, để dành cho anh" anh dụi đầu vào ngực cô trong khi vuốt ve cô. "Thật hoàn hảo."
Khi anh quét ánh mắt xuống thân thể cô, cô uốn lưng, như mời gọi cái miệng của anh trở lại với hai núʍ ѵú. Cô không nghĩ có gì có thể làm cô sung sướиɠ hơn khi anh vuốt ve cô, nhưng rồi anh đưa một ngón tay vào trong cô. Cô như hét lên và hông cô giật lùi trước bàn tay anh. Anh giữ lấy cô, ngọ ngoạy ngón tay trong cô, làm cô rêи ɾỉ.
"Grant! Cảm giác này... Làm nó... Giúp em đi."
"Bằng cách nào, Victoria?" Anh đặt cô nằm xuống giường và đè cô xuống bằng bàn tay to lớn trên bầu ngực. Quỳ xuống giữa hai chân cô để nâng mông cô lên, anh đưa cô về phía miệng mình như thể sắp uống cô.
"Giúp em" anh hôn cô và rên lên trước da thịt cô - "bằng đôi môi anh?"
"Vâng!" Cô đẩy hông lên mời gọi. Đúng thế, đôi môi anh.
"Hay là bằng ngón tay anh?" Anh mơn trớn cô, làm cô khẽ rêи ɾỉ. Đầu cô lắc lư. Khi anh đưa một ngón tay vào sâu, cô kêu lên như đang thút thít, chân cô dang rộng hơn. Vẫn không có sự giải phòng nào tới.
Cô nhìn lên, và thấy anh đã tháo chiếc quần và quay lại. Anh với tay đặt lên ngực cô và xoa bóp hai nụ hoa, và cái đàn ông của anh đã ở bên trên người cô, nằm trên bụng cô. Nó thật to và rõ ràng là đang đập nhịp, cái đầu thật ẩm ướt. Miệng cô há ra vì kinh ngạc. Thật đẹp, thật lạ lùng. Thật mời gọi... Anh nhìn xuống để thấy cô đang ngắm anh, và cô nghĩ hình như môi anh gần như cong lên.
"Làm ơn!" cô kêu lên.
Cả cơ thể anh căng ra, như sắp nổ tung. "Em muốn gì, Victoria?" Rồi anh cúi xuống thì thầm vào tai cô, những lời mà cô biết nên được giữ kín. Cô không thể tin nổi cách nói ấy, thế nhưng thậm chí không phải lời anh nói, mà là cái cách anh nói với cô, sự dữ dội, làm cô rên lên.
Rồi anh lại ấn ngón tay vào trong cô, khiến cô thở dốc và rùng mình. Cô lại ngã ra giường, đôi tay giơ cao trên đầu như thể sự căng thẳng làm cô rã rời. Khi anh rút ra tay rồi lại ấn sâu vào hơn, sự khao khát cuộn lên trong cô, càng tăng thêm mỗi khi anh ấn vào và kéo ra, cho đến khi nó đạt đến đỉnh điểm rồi vỡ vụn. Khi cơ thể cô run rẩy và lưng cô ưỡn lên, anh nghĩ đến những gì anh sắp làm với cô sau khi cô đã đạt đến đỉnh vừa rồi, những chỗ anh sẽ liếʍ cô, những chỗ ngón tay anh sẽ tìm đến và cọ xát, sao anh muốn cái miệng cô ở trên người anh đến thế, hút anh thật sâu...
"Ồ, đúng rồi," cô rên khẽ thật dài. Cô có thể cảm thấy cơ thể mình đang xiết chặt quanh những ngón tay ranh mãnh của anh. Anh không dung tha chút nào, tiếp tục khıêυ khí©h cô, trải rộng sự ẩm ướt bằng những cú quệt dài, thật thú vị.
Như thể có một người đàn ông khác ở trong anh, Grant mơn trớn bên trong Victoria, thử thách cô, nới rộng sự chật chội của cô. Và sau khi chứng kiến sự buông xuôi của cô, anh chẳng còn ý định từ chối bản thân trước việc đó. Cô sẽ là của anh. Giờ đây, chẳng có gì làm anh thỏa mãn hơn. Anh thấy cô liếʍ đôi môi hé mở, nhìn thấy ngực cô nhễ nhại trước mặt anh, và những đám cỏ xoăn mượt phủ trên cô... Anh thua rồi.
Nắm chặt đùi cô, anh dang chân cô ra rộng hơn, rồi tự cầm lấy mình và rê đầu trên những lớp da của cô, chắc chắn rằng cô đã sẵn sàng đón nhận anh. Anh rên lên khi cô càng trở nên ướŧ áŧ hơn.
Cuối cùng, anh tự cho phép mình tiến vào, nhưng chỉ thế thôi. Cô rất trơn ướt, nhưng vẫn quá chật. Tất cả các cơ trên cơ thể anh như kêu gào đòi anh đâm vào tận chuôi, để anh vùi sâu trong cô mặc cho cô có nhỏ bé thế nào. Không, anh sẽ không làm cô đau. Anh có thể điều khiển được bản thân mình.
Nhưng cô bắt đầu chuyển động, quằn quại để anh tiến vào cô sâu hơn. Anh tóm lấy dưới eo cô để giữ cô đứng yên, rên lên khi cảm nhận thân thể cô qua những ngón tay, rút ra, rồi lại ấn phần đầu vào một lần nữa. Cô quá chật, đến mức không thể tin được. Anh sợ sẽ làm cô vỡ vụn ra mất. "Anh không muốn làm đau em," anh nghiến răng với một giọng thật thấp, gần như không thể nghe thấy.
"Chẳng phải nó sẽ đau sao?" cô nói trong hơi thở. "Một chút?"
Một chút? Không phải lần này. Cứ như cái cách cơ thể cô xiết chặt lấy anh như vậy, anh có thể thề cô sẽ không thể chịu thêm được.
"Sẽ đau đấy, cưng à."
Cô thở dài. "Em đã lo là anh quá to. Và em không biết mình có được như bình thường - "
Anh cúi xuống để hôn cô, giọng anh khản lại bên môi cô khi anh nói, "Em là tất cả những gì một người đàn ông có thể muốn..." Anh gặp lớp rào cản và cô hít một hơi thật sâu. Và anh nhướng hông lên, rồi thúc thẳng vào trong cô. Cô kêu lên - anh cứng người lại.
"Victoria, em ổn chứ?"
"Em - em nghĩ thế," cô thì thầm.
Grant tin rằng anh nên để nguyên như vậy. Để cơ thể cô điều chỉnh theo kích thước của anh. Chẳng phải đó là việc bạn nên làm với những trinh nữ sao? Trước đây anh chưa bao giờ phải lo về việc này. "Em có muốn anh dừng lại không?" Cứ như là anh có thể vậy. Đây sẽ là thử thách tối hậu, chìm sâu trong cái ấm nóng chật chội của cô và buộc phải từ bỏ nó...
"Vâng."
Không. Khỉ thật, không! Tâm trí anh kêu gào. Anh không thể bỏ cuộc được. Anh vừa mới có được thiên đàng. Nhưng khi anh nhìn xuống và thấy đôi mắt ướt đẫm của cô. Cái ý nghĩ cô đang đau đớn làm lòng anh như xé.
Cả cơ thể anh tràn ngập quyết tâm, anh kéo ra, nhưng anh là một con thú dữ, anh rút lui thật chậm, níu kéo từng chút một để cố tận hưởng những gì anh mới được nếm trải.
Cô rên khẽ trong cổ. "Ồ, chờ đã. Em thích như vừa rồi." Choáng váng, anh lại đẩy vào. "Ối," cô bật ra.
Anh lại rút ra một lần nữa, và cô lại rên lên. Anh đang muốn phát điên. "Em yêu, em không thể có cái này mà không có cái kia."
"Anh có thể đi vào chậm, như lúc anh đi ra không?"
Anh có thể không? Khi mà tất cả bản năng thôi thúc anh đâm thật sâu vào cô? Run rẩy, toát mồ hôi vì cố gắng, anh chầm chậm, chầm chậm tự hành hạ bản thân, vào rồi lại ra, cố tìm thấy một nhịp điệu thỏa mãn được cô và làm cho anh rùng mình. Những giọt mồ hôi của anh rớt xuống bộ ngực khẽ rung của cô và hòa với mồ hôi cô. Anh cúi xuống ngậm lấy một bên nhũ phong mằn mặn và mυ"ŧ thật mạnh. Cô lại rên lên, dang rộng chân hơn.
"Có thể, nhanh lên một chút," cô thì thầm vào tai anh. Và một lần nữa, anh lại rùng mình.
Như cô muốn, anh thúc vào nhanh hơn. Khi anh nhìn thấy bộ ngực cô rung lên với mỗi cú đẩy, anh biết giờ chỉ còn là vấn đề thời gian, và khi cô rên lên, anh càng dấn tới nhanh hơn. Hết lần này đến lần khác, hông anh đẩy sát vào cô, tay anh giữ chặt đùi cô hoặc nhào nắn ngực cô.
"A, Grant, đúng thế." Anh càng tiến lên mạnh hơn và nhanh hơn, cô càng gọi tên anh nhiều hơn, cho đến khi cô cũng hòa nhịp với những cú nhấp nhô của anh.
Rồi bất thình lình, ngay khi anh trở nên quá to trong cô đến mức không thể cử động được nữa, cô uốn lưng lên, ngực cô áp vào ngực anh. Cô kêu to và anh cảm thấy cô xiết chặt quanh anh, khắp cả chiều dài của anh, như muốn vắt kiệt anh.
Không thể hơn nữa. Anh không thể chịu hơn được nữa. Một cú thúc cuối cùng. Kêu to tên cô, anh nổ tung trong cô, cơn khoái lạc của anh cứ tuôn mãi tuôn mãi, không ngưng nghỉ.
Khi anh đã kiệt sức, anh nhận ra mình đã xiết lấy cô trong hai cánh tay trong khi anh co giật một cách không kìm nổi.
Từ từ, những suy nghĩ dần trở lại trong nhận thức lờ mờ của anh. Mình ôm cô ấy chặt quá, có thể mình làm đau cô ấy... Cô ấy là của mình... Không biết mình có thể buông cô ấy ra không.
Anh lỏng tay và nhổm cao lên phía trên cô. Như thể cố vươn ra khỏi một giấc mơ, Grant nhìn như không tin nổi vào Victoria, đang nằm bên dưới anh, nhìn xuống cơ thể anh vẫn đang từ từ đẩy vào trong cô. Anh nhìn xuống gương mặt hạnh phúc của cô và thấy những giọt nước mắt.
Mình vừa làm gì thế này?
Victoria nằm trong giường anh, cuộn người bên cạnh anh. Cô ngủ nhẹ nhàng, với đôi mắt khẽ cử động bên dưới hai mí mắt nhắm. Cuộc sống trên đảo hẳn đã đánh thức khả năng đó của cô - trong sâu thẳm, cái bản năng phản ứng với những âm thanh, sàng lọc những âm thanh bình thường với những âm thanh cảnh báo, tiếng những tán lá cọ đập vào nhau khe khẽ dưới cơn gió nhẹ với tiếng rít đầu tiên thật trầm của một cơn bão.
Anh rất thích ngắm cô ngủ, anh nhận ra điều đó, nhưng cô phải quay về. Chỉ có Chúa mới biết anh sẽ làm gì với cô nếu cô ở lại, bởi vì đêm nay anh nhận ra một điều ở anh. Anh càng lúc càng thấy dễ chịu với việc mất tự chủ trước cô.
Anh lắc đầu, vẫn choáng váng vì cách xử sự của mình. Anh chưa bao giờ thoải mái với một người đàn bà, chưa bao giờ được giải phóng mà không phải như chiếu lệ, chắc chắn anh chưa bao giờ làm những gì anh đã làm với Victoria - anh từng luôn sợ sẽ mất tự chủ, sợ rằng sự ham mê của anh sẽ bị những người đàn bà anh biết xì xào đàm tiếu. Có thể đó là lý do anh không bao giờ theo đuổi đàn bà, và không bao giờ ngủ với họ quá một lần. Anh chắc chắn không phải một tay chơi gái, nhưng anh sợ rằng nếu anh quá thoải mái, sự kiềm chế của anh có thể sẽ trôi tuột đi mất.
Và cứ mỗi lần anh buông lỏng sức ép lên chính mình, những ý nghĩ và trí tưởng tượng lại tràn ngập đầu óc, và chúng chỉ khẳng định lại những gì anh đã biết về mình, những gì anh cố gắng tuyệt vọng để che giấu. Người đàn ông như anh cần phải điều khiển được những thứ tầm thường đó. Nhưng rồi, những người đàn ông trong gia đình anh chưa bao giờ giỏi kiềm chế. Chẳng có ai trừ anh.
Cho đến giờ.
Anh rướn người về phía trước và vặn to cây đèn bão. Khi anh vươn tới bên cạnh cô, anh nhận ra bốn cái vết hình trăng lưỡi liềm trong lòng bàn tay cô nơi những móng tay cô in hằn vào trong cơn khoái lạc. Cô đã nắm chặt bàn tay khi cô đạt đến đỉnh.
Và khi anh đưa cô trở lại khách sạn, cô nắm chặt tay anh như thể cảm ơn. Ký ức về những vết hằn trong lòng bàn tay cô lại thoáng qua trong đầu anh. Một điều quá nhỏ nhặt. Đó thực sự là một chi tiết nhỏ xíu và lẽ ra nó không thể có nhiều ý nghĩa đến như vậy.
Anh lạc lối mất rồi.