Chương 16
Sau khi tỉnh dậy, Grant vẫn nằm nhắm mắt, cảm thấy thỏa mãn hơn bất cứ lúc nào. Cơ thể anh ấm áp một cách dễ chịu, tất cả các cơ đều như duỗi ra sau bao năm. Anh hé mắt ra. Có phải anh đang không mặc quần áo không nhỉ? Không, anh đang nằm trần như nhộng dưới ánh nắng mặt trời rọi vào, và Victoria đang gối đầu lên ngực anh.
Anh căng cả người khi những ký ức ùa vào trong đầu, những hình ảnh thật phấn khích về những việc họ đã làm. Anh chưa bao giờ cảm thấy sung sướиɠ đến vậy với một người đàn bà khác. Chưa bao giờ có thể tưởng tượng được chuyện ấy lại có thể như đêm qua. Và thậm chí anh còn chưa ân ái với cô.
Đôi lông mày anh nhíu lại. Không, anh không ân ái với cô, không như cách cô đáng được hưởng, với những câu nói ngọt ngào và những nụ hôn say đắm. Anh đưa một tay lên mặt. Thay vào đó, anh đã để cho cô dùng tay với anh cho đến khi anh hết chịu nổi. Sự ghê tởm trào lên trong anh. Ghê tởm chính bản thân anh. Vì những hành động của anh. Vì đã làm tổn thương Victoria dù cho chính cô không nhận ra điều đó.
Hành động của anh với cô thật tệ hại, và tất cả những gì anh nghĩ đến lại là lần tiếp theo anh có thể thưởng thức cô. Anh đã đúng về bản thân mình. Một khi anh đã đi quá giới hạn, với anh thế là hết. Anh không còn là con người đó nữa, và anh băn khoăn không biết liệu anh có thể lấy lại tất cả những gì mà anh đã phải cố gắng cật lực để có được.
Anh nghĩ về các anh trai của anh, về cách họ không tự chủ được bản thân. Sau một đêm với Victoria, anh nhận ra hai điều. Anh đã đánh mất sự kiềm chế. Và anh nghĩ anh chưa đủ ăn năn hối hận về việc này.
Rõ ràng cô cũng chẳng hối tiếc lắm, vì khi tỉnh dậy, cô thở dài đầy anh phúc bên cạnh anh. Và khi anh không động đậy, cô ngồi dậy và chiếc khăn dúm lại quanh hông cô. Tóc cô rối bời đầy hoang dại và đôi má cô đang đỏ hồng. Sự thực là, trông cô đáng yêu hơn bất cứ lúc nào. Được vuốt ve một cách kỹ lưỡng thật là hợp với cô. Cô vươn tay trên đầu như một chú mèo trong nắng, bộ ngực cô cũng vươn cao lên cùng lúc với cử động đó.
Chờ đã... "Em bị thâm tím kìa."
Cô nhìn xuống và thấy những vết thâm lờ mờ trên ngực. Cô nhún vai và nhìn khắp cơ thể anh, toàn bộ thân thể anh, với một nụ cười thỏa mãn trên gương mặt. Chính lúc đó trông cô có vẻ như chưa được thỏa mãn chút nào.
"Victoria, anh đã làm em đau." Một cách vô tư hết mức, anh chạm vào ngực cô. "Anh có thể thấy vết các ngón tay anh. Nó không đau chứ?"
Cô cắn môi và lắc đầu. "Chẳng đau chút nào. Và em còn hơi thích nó nữa... một bản đồ nơi những ngón tay anh đã đi qua." Nghe như cô vừa khẽ gừ lên những từ cuối.
Liệu việc này có thể tệ hơn nữa không? Anh đã quá xấu hổ vì cách anh đối xử với cô. Anh đã để cô vuốt ve cho đến khi anh phun cả ra đất. Anh đã thỏa mãn cô bằng cái miệng của mình. Anh đã làm với cô những chuyện mà anh thậm chí chưa bao giờ làm với một cô gái làng chơi.
Cô kéo góc cái chăn đang phủ trên đùi anh, và Chúa giúp anh, anh lại căng cứng lên rồi. Khi cô nghiêng về phía trước, anh xoay người để nhìn cô, biết rằng cưỡng lại cái điều anh vẫn đang khao khát ghê gớm lúc này là vô ích. Bất kể anh đang khổ sở vì hổ thẹn đến thế nào. Anh lại sắp bắt đầu cái sự điên cuồng ấy một lần nữa...
Họ sững người khi nghe tiếng trẻ con nghịch nước ở đâu đó rất gần. Đôi mắt Victoria mở to, và cô lập cập đứng dậy mặc bộ quần áo ướt và đầy cát vào người. Anh làm theo, rồi thu dọn cái chòi nhỏ, cuộn tấm chăn ố đầy những thứ của anh. Dù đang là mùa hè, họ vẫn ra khỏi cái chòi mà không có ai nhận ra. Không ai thấy anh quẳng cái chăn vào một sọt rác.
Họ nhận ra thủy triều đã xuống, và dễ dàng đi bộ sang bãi biển bên cạnh. Ngay lập tức, Victoria kêu lên, "Ồ, nhìn kìa, Grant!" Cô chỉ ngón tay về phía con ngựa của họ và vỗ tay đầy sung sướиɠ.
Ngay lúc anh nhìn thấy một người dân địa phương đang dắt con ngựa, tìm kiếm chủ nhân của nó, anh chợt nhớ ra. Chính anh, tay nắm dây cương, đang dắt con ngựa đến chỗ một cây gỗ dạt vào bờ. Victoria, hứng thú với bãi biển, đang cúi xuống để tháo đôi giày ra ở phía trước anh, rồi cô quay người lại để vẫy anh xuống nước với một nụ cười mê hoặc và hai cánh tay giang rộng. Anh, thả rơi sợi dây cương, và đi theo như một con ngựa đực chạy theo nàng ngựa cái...
Anh nguyền rủa sự ngu ngốc của mình suốt quãng đường trở lại khách sạn, mặc kệ Victoria ríu rít đầy hạnh phúc và cố không phản ứng lại với mùi hương của tóc cô khi cơn gió thổi nó ra phía trước bên vai anh. Ít nhất trên lưng ngựa, anh không phải nhìn thấy cô với trong dáng vẻ đầy ham muốn, mới mẻ. Nhưng khi họ xuống ngựa trước cửa khách sạn, anh thấy mặt cô đỏ hồng lên và đôi môi cô căng mọng.
Những người đàn ông đang đứng lơ vơ trên các bậc lên xuống nhìn cô chằm chằm với sự thèm khát rõ rệt. Victoria thì vô tình không hề nhận ra. Một trong số họ huýt sáo, và cô quay lại nhìn với một nụ cười vẻ không hiểu. Tiếng huýt sáo của hắn ta trở thành một tiếng xì xì của hơi thở giữa hai hàm răng.
Grant ném cho hắn một cái nhìn như nói rằng anh sẽ gϊếŧ hắn nếu hắn đến gần hơn.
Anh ta đáp trả, "Khỉ thật, sếp à. Không cần phải muốn xin tí huyết bọn tôi chỉ vì tôi ngó một chút đâu."
Một người khác thêm, "Tôi cá anh chàng không biết chia sẻ là gì đâu. Chúng ta có cần dạy cho hắn cách không?"
Giọng Grant trầm xuống với cơn thịnh nộ như không kiềm chế nổi. "Tôi không chia sẻ cái gì là của tôi." Những người đàn ông lui lại như thể anh vừa nhe răng ra với họ.
Tưởng tượng bàn tay của người đàn ông khác trên người cô, cơn giận sục sôi lên trong anh bởi ý nghĩ đó... Sự lạnh lùng khét tiếng của anh đâu mất rồi? Anh cảm thấy mọi thứ thật rõ rệt. Cô mang lại cho anh nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn cả anh có thể mơ thấy, và anh đã mất tự chủ. Hoàn toàn. Nếu anh đánh mất sự kiềm chế, tại đây, lúc này, thì sao? Tất cả sẽ trôi tuột đi, tất cả những gì mà anh đã phải vất vả lắm mới chế ngự được sẽ sụp xuống hết.
Giờ đây anh giống hệt thứ mà anh ghê tởm suốt bao năm: một người đàn ông không thể điều khiển những thói xấu của mình. Và cô là một trong những thói quen không tốt mà anh bắt đầu thấy nghiện. Giờ thì anh nhận ra điều đó. Người đàn ông trưởng thành thì không nhớ nhung một phụ nữ chỉ sau có vài giờ. Một người đàn ông như anh không nên có cái cảm giác bệnh hoạn, kỳ quặc trong lòng anh ta khi nghĩ đến việc cô với một người khác.
Tình trạng này không giúp được gì hơn. Anh đã phá hỏng cô - không hoàn toàn, nhưng, Chúa ơi, thế là đủ rồi - và anh sẽ phải cưới cô. Cô là một quý cô - cháu gái một bá tước. Anh lẽ ra phải biết kiềm chế hơn. Anh chắc anh sẽ làm được nếu anh không đặt tay lên người cô.
Một sự thụt lùi, đi theo tiếng gọi của bản năng. Cái tiếng gọi đã suýt nữa hủy hoại một người anh của anh. Và đã gϊếŧ chết người kia.
Trông Grant thật tội nghiệp, nhưng Tori không thể thấy thất vọng. Cô đang cảm thấy lâng lâng như trên thiên đường, nhớ lại những hình ảnh anh ve vuốt cơ thể cô và hôn lên làn da cô. Chắc chắn những đêm như đêm qua không xảy ra giữa bất cứ ai. Và giờ anh đang đưa thẳng cô lên phòng. Cô tự trêu mình rằng anh làm vậy không phải vì những người đàn ông ở ngoài kia mà vì anh không muốn rời cô.
Cô tra chìa khóa vào ổ. Không mở cánh cửa ra, cô quay về phía anh. "Anh không muốn hôn tạm biệt em sao?"
Cái vẻ khổ sở đã quay lại. Thế này không ổn. Cô muốn anh nhìn cô cái cách anh đã làm khi anh ở phía trên cô. Như thể anh đã mất hết cả lý trí vì anh cần được hôn cô, vì anh khao khát được đặt môi lên làn da cô.
"Em cần phải thay đồ, và lau khô người." Anh với tay qua cô và mở cánh cửa.
Bên trong, Cammy đã dậy. Tori đỏ mặt. Có phải những gì họ vừa trải qua đêm trước đang lộ rõ hết trên mặt cô không?
"Hai người vừa ở đâu?" Cammy kêu lên. "Tôi vừa định gọi cảnh sát."
"Chị không thể tin chuyện gì đã xảy ra đâu." Tori vội nói. "Con ngựa đi lạc mất và bọn em mắc kẹt lại ở bãi biển." Đây không hẳn là một lời nói dối.
Khi Cammy nhướng mày lên về phía họ, Grant hỏi, "Hôm qua cô thế nào, Cô Scott?"
Tori nhìn khắp hết người này đến người kia và nghĩ có lẽ câu hỏi này còn nhiều ẩn ý hơn thế.
"Ngày hôm qua của tôi khá ổn. Thực tế, tôi có tin rất tuyệt. Tori, chị đã gặp bác sĩ."
"Nhưng em tưởng ông ta sẽ quay lại sau vài ngày nữa," Tori thốt lên. "Sao chị không nói với em?"
"Bọn chị không nói với em vì chị lo ngại cái kết quả chẩn đoán sẽ như thế nào. Vị bác sĩ hỏi chị cả loạt câu hỏi và kiểm tra hàng giờ liền." Cô dừng lại rồi nói, "Chị biết cái gì không ổn rồi."
Tori ngồi xuống. "Thế rồi sao..."
Cammy nhặt một mảnh giấy lên và đọc. "Bệnh nhân bị thiếu dịch kéo dài - đấy là cách văn vẻ để nói rằng chị không uống đủ nước và nó làm chị hay quên và lẫn lộn - và phản ứng bệnh lý có hệ thống với việc tiêu hóa tất cả các loại cá."
Cá? Tori phát hoảng. "Nh-nhưng đó là tất cả những gì chúng ta ăn."
"Gần như thế."
Cứ mỗi lần cô mang cá về cho họ, cô vô tình đã đầu độc bạn cô. "Vậy là chị nghĩ uống nhiều nước và không ăn cá thì chị sẽ khỏe lại?"
"Thực ra nó phức tạp hơn thế một chút. Chị cần đưa khoáng chất vào trong người và lấy lại sức. Cái bệnh này làm cho cơ thể chị phản ứng với thức ăn. Nên chị sẽ phải cố nuốt súp vài tuần nữa. Nhưng cái sự đãng trí kinh niên sẽ hết nhanh thôi."
"Nghĩa là chị sẽ khỏe lại."
Cô ấy gật đầu. "Chuyến trở về sẽ làm chậm việc đó lại chút vì chị say sóng, nhưng sau đó, chị sẽ khỏe ngay."
Tori lao đến ôm chầm lấy Cammy. Sau bao năm lo lắng, vì không biết chuyện gì xảy ra, giờ họ đã nhìn thấy kẻ thù để có thể chống lại. Và nếu Camellia Scott là một con người nào đó, cô chính là một chiến sĩ.
Tori nghĩ về cái tin tuyệt vời này và thời gian cô bên Grant và thở dài, "Đây là ngày đẹp nhất của cả đời em."
Grant nhìm chăm chăm vào tách cà phê đen của mình, thậm chí không nhìn lên khi Ian sầm sập bước vào phòng khách của con tàu và ngồi phịch xuống chiếc ghế.
"Nếu anh chỉ thích nhìn nó thôi...," Ian nói và cầm tách của Grant lên uống một hơi dài. "Tôi thấy anh lên tàu sáng nay."
"Thì sao?"
"Thì, anh và Tori... Lẽ ra anh đang nên huýt sáo mới phải chứ?"
"Sao anh biết tôi không đến nhà chứa nào đó?" Anh cũng có thể hỏi, "Sao anh biết tôi không ở trên mặt trăng?" Ian vẫn giữ cái nhìn không thay đổi, vẻ biết thừa.
Grant bẻ ngón tay. "Đợi đã, tôi biết rồi. Vì anh không gặp tôi ở đó."
Ian lắc đầu, tâm trạng phấn chấn của anh ta bị giọng nói gắt gỏng của Grant làm cụt hứng. "Bạn đồng hành với tôi là rượu brAndy và xì gà. Tôi đã có một buổi tối rất tuyệt ở trên boong tàu." Khi Grant không nói gì, Ian hỏi, "Anh có thể thực sự nói anh đã hối tiếc vì việc ấy không?"
Đến mức anh ta phải hỏi sao... "Tất nhiên tôi có thể nói thế," anh trả lời, giọng thật thấp.
Ian khịt mũi. "Nếu đấy là điều anh tự nói với anh."
Grant cào tay vào tóc. "Anh không hiểu đâu."
"Thế thì giải thích đi," Ian nói, gác đôi ủng của anh ta lên một cái ghế khác.
"Một năm trước, tôi đã hứa với một ông già rằng nếu tôi tìm thấy cháu gái ông ấy, tôi sẽ bảo vệ cô ấy bằng tính mạng của mình. Tôi bảo ông ấy hãy yên tâm về chuyện đó. Và nếu cha mẹ cô ấy mất rồi, tôi thề sẽ là người bảo hộ cho cô ấy đến khi tôi đưa cô ấy trở lại với ông ta. Và ông ấy đã tin tôi, biết rằng tôi không bao giờ nuốt lời."
"Nhưng cái gì đã xong thì cũng xong rồi - "
"Và anh có biết là nếu ông ấy qua đời trước khi chúng ta trở về, tôi sẽ là người bảo hộ suốt đời của cô ấy? Ông ta tin tưởng tôi đến mức như vậy đó."
Ian nhìn có vẻ bức xúc. "Thế là anh đã làm rối tung - "
"Và chẳng có lý do gì để ông ấy không tin tưởng tôi. Tôi đã gây dựng được uy tín của mình. Làm việc để có nó. Cố chối từ bản thân để củng cố nó."
Ian lắc đầu một cách miễn cưỡng. "Cuộc đời quá ngắn để anh có thể bỏ qua hạnh phúc khi anh tìm thấy nó. Đặc biệt khi chẳng ai phải tổn thương vì chuyện đó cả. Hãy cưới cô ấy và cho qua hết những cái sự dằn vặt này đi. Anh biết là anh phải làm thế mà. Anh thậm chí có thể đã là một ông bố tương lai ấy chứ."
Grant xoa tay sau gáy. "Chẳng có chuyện đó đâu."
Ian nhíu mày, rồi cười với anh như vừa hiểu ra. "Anh đúng là con quỷ láu cá! Grant, anh khó lường thật."
"Nếu anh giữ kín chuyện này, chúng tôi có thể tránh được cái đám cưới."
Ian nhướng mày. "Tôi vẫn không hiểu sao anh lại muốn như thế."
"Anh đã bao giờ nghĩ tôi không phải lựa chọn tốt nhất của ông bá tước để làm chồng cô ấy chưa? Danh hiệu của họ, dù không có của cải, nhưng nó vẫn lâu đời. Tôi chẳng có đất riêng. Tôi già hơn cả chục tuổi-"
"Chẳng là cái gì nếu đem so với thực tế anh là sự lựa chọn của cô ấy. Cô ấy đã chọn anh."
Grant đứng bật dậy. "Chẳng có sự lựa chọn nào cả. Cô ấy không chọn tôi giữa những người cầu hôn. Cô ấy đã bị lấy mất cha mẹ, mất tuổi thơ, và giờ tôi lại lấy mất của cô ấy một thứ khác mà cô ấy nên chờ đón. Yêu đương, người tình, mùa hẹn hò. Vẫn được trẻ trung và được lựa chọn người đàn ông thích hợp nhất cho mình. Và hãy nhìn cô ấy xem - sẽ vẫn có yêu đương và tình nhân, có điều sẽ là sau khi cô cưới cô ấy."
"Tôi không nghĩ anh nghĩ đúng về cô ấy."
Grant đi lại quanh phòng. Có vẻ nó nhỏ hơn bình thường, nhốt chặt anh vào trong. "Anh nghĩ quá tốt về cô ấy."
Ian thở ra một hơi vẻ mất kiên nhẫn. "Tôi sẽ gặp cô ấy hôm nay. Anh muốn tôi nhắn gì không? Có cần gửi hoa không?"
"Bảo cô ấy tuần này tôi sẽ bận."
"Có phải sự ngốc nghếch di truyền trong gia đình anh, hay chỉ có anh thôi?" Và với cái nhìn đe dọa của Grant, Ian uống cạn tách cà phê của Grant và đi khỏi.
Grant đấm mạnh tay xuống bàn. Anh muốn quên tất cả mọi thứ ngày hôm qua, quên đi rằng anh đã bỏ qua phép tắc và danh dự, và quên đi những thứ anh đã làm với một cô gái trong trắng trong căn chòi. Anh sợ anh đã đối xử với cô như một cô gái làng chơi, làm cô bầm tím và chỉ cho cô những thứ một người phụ nữ gia giáo không bao giờ có thể mơ tới. Và sự lo lắng giằng xé anh. Anh không được bình thường khi ở gần cô, và họ xa nhau càng sớm càng tốt.
Sau một ngày dài thực sự khốn khổ, anh nằm trên giường, căng cứng như thường lệ và băn khoăn tại sao anh không nhận lấy những gì cô đưa ra. Chính xác mà nói, họ không nhất thiết phải lấy nhau. Nhưng anh là một quý ông chân chính, anh sẽ ngỏ lời với cô. Và nếu anh ngỏ lời, anh có thể có cô. Tất cả cô...
Anh nghe một tiếng gõ nhẹ, và ngay lập tức đứng lên, xỏ chân vào cái quần và giật mở cánh cửa. Victoria đứng, gần như đang bẽn lẽn, ngay bên ngoài với những cơn gió thổi tạt chiếc váy cô bám chặt đôi chân. Có phải cô không mặc gì bên trong không? Anh tóm lấy tay cô và kéo cô vào trong.
"Làm thế quái nào em xuống đây được thế?"
"Em đi bộ."
"Em có thể đã bị gϊếŧ. Em - "
"Ừm, thực ra, em đã mua tấm bản đồ này và nhờ ông chủ khách sạn đánh dấu tất cả những nơi đặc biệt nguy hiểm." Cô cho anh xem một tấm bản đồ. "Anh có thấy đường đi của em không? Em phải đi vòng vèo một chút, nhưng -"
"Những cái đồ lót khốn kiếp của em đâu?"
"Em không muốn đánh thức Cammy dậy để lấy mấy cái đồ đó ra." Sự thích thú hiện lên trong giọng cô, và cô nhẹ nhàng thú nhận, "Em nhớ anh. Anh chẳng đến gì cả."
Anh bóp trán bằng một tay. "Chúng ta gặp rắc rối rồi, em và anh. Những gì mình làm ở bãi biển là sai trái. Và nó không thể xảy ra một lần nữa."
Cô khoanh tay trước ngực. "Nó đã phải xảy ra. Và nó sẽ phải xảy ra lần nữa." Bắt gặp ánh mắt của anh, cô nói khẽ, "Em cảm thấy em sẽ phát điên mất. Tất cả những gì em nghĩ đến là anh và bàn tay của anh đặt trên người em." Cô cầm tay anh và đặt nó lên ngực cô.
Anh rên lên. "Tại sao em lại làm những chuyện này?"
"Bởi vì nó thật tuyệt."
"Vậy là tất cả những thứ em làm với anh chỉ là do cảm hứng?" anh hỏi với một giọng thật thấp, tàn khốc đồng thời giật tay anh ra.
"Cảm hứng thì có gì sai?"
"Tất cả." Anh đưa tay lên mặt. "Nếu em lại thấy cảm hứng với người đàn ông khác thì sao?"
"Nhưng em sẽ không. Em chỉ cảm thấy thế này với anh thôi."
"Sao em biết được?"
"Em biết khi mẹ em lần đầu gặp ba em, bà đã xiêu lòng ngay, không bao giờ nghĩ đến người đàn ông nào khác suốt cả đời. Và em cảm thấy như thế với anh."
Anh hít mạnh một hơi trong khi cô thú nhận, và khẽ thở ra. "Nếu có chuyện gì nữa lại xảy ra, em sẽ bị buộc phải lấy anh."
"Chuyện gì nữa? Có nghĩa chúng ta sẽ không phải cưới chỉ với những gì mình đã làm?"
"Chúng ta không cần phải cưới chỉ vì chuyện đó."
"Thế thì như em thấy, mình có thể lại làm những việc đó lần nữa."
"Mọi thứ không đơn giản như thế." Có phải anh đang nói với vẻ hối tiếc vì sự thật đó? "Nhiều thứ có thể... ra khỏi tầm kiểm soát." Anh đẩy cô lùi ra một chút. "Và rồi, em có bao giờ nghĩ rằng có thể anh sẽ làm em có mang không?"
Mắt cô mở tròn xoe.
"Rõ ràng là không," anh nói, giọng anh đầy chua chát. "Em thấy đấy - đây không phải một trò chơi, đây là tương lai của em - "
"Ồ, nhưng mà, Grant, em rất thích có con."
Anh sững người. Sao lời nói của cô có thể tác động đến anh đến thế này? Có phải vì vẻ phấn chấn trong giọng nói của cô? Nụ cười ngây thơ, dễ chịu đi kèm theo lời nói đó? "Sẽ không thể có đứa trẻ nào hết."
"Anh vừa mới nói rằng có thể - "
"Chúng ta chưa lấy nhau. Em phải cưới trước đã."
"Thế thì mình cưới nhau." Giọng cô nói như thể việc đó đã được quyết định sẵn. Một cộng hai bằng ba. "Anh bảo em cần phải cưới. Tại sao không phải là anh?"
Anh lắc đầu đầy khổ sở. "Victoria, anh nghĩ cũng dễ hiểu tại sao em lại thấy tò mò về đàn ông, nhưng chỉ thế thôi. Tò mò. Và điều đó tập trung vào anh bởi vì anh là người đàn ông đầu tiên em gặp từ khi em trưởng thành. Chắc chắn em sẽ không muốn gắn bó với anh suốt cả đời đâu. Chẳng nhẽ em thậm chí không muốn gặp những người đàn ông khác. Hay là được tán tỉnh?"
Cô bỏ qua câu hỏi của anh, nhón chân lên, và hôn vào cổ anh. Sự đυ.ng chạm thật dịu dàng, ngọt ngào, và máu trong của anh lại bốc cháy, thôi thúc anh làm những điều không ngọt ngào gì với thân thể cô.
Nhiệm vụ này có lẽ sẽ kết thúc hoàn toàn khác với kế hoạch của anh. Anh có thể thấy trước điều đó rồi. Victoria sẽ đặt chân lên địa phận Anh quốc như một cô gái đã bị tước bỏ hết tương lai và sự trong trắng, đã có chồng, và nhiều khả năng đang mang trong mình một đứa trẻ - bởi một thằng đàn ông phóng đãng già hơn cô nhiều tuổi và từng là người bảo hộ của cô. Anh sẽ cướp đi, làm cho cô không bao giờ còn có thể lựa chọn.
Những tên khốn ở câu lạc bộ sẽ vỗ lưng anh và nói đầy ẩn ý, "Khá lắm."
Cô ngồi trên chiếc giường và từ từ kéo dải lụa khỏi cái thân áo. Lớp vải hé ra, và cô kéo nó xuống thấp hơn.
Anh rên lên một tiếng thật trầm trong cổ. Chỉ nháy mắt, anh đã đặt những ngón tay vòng quanh cái mép vải trước ngực cô.
Để kéo nó lên.
Ngay khi anh vừa bỏ tay ra, cô nhìn anh bằng một cái nhướng mày thách thức và lại kéo nó xuống. Anh lại kéo nó lên. Xuống. Lên. Cô lại kéo nó xuống lần nữa. "Thôi đi!" cô kêu lên, khi anh túm lấy mép vải từ tay cô và lại kéo lên lần nữa. "Anh làm rách cái áo của em mất!"
"Anh sẽ không làm rách áo của em - trừ phi em không chịu thả nó ra," anh gầm gừ thêm vào. "Chúng ta sẽ không làm chuyện đó."
"Không, chúng ta sẽ làm. Và nếu anh xé rách cái váy mới của em, anh có thể nói lời tạm biệt với cái quần của anh đấy."
"Hứa chắc chứ?" anh nghiến răng, và cảm thấy tức giận chính bản thân.
"Ha! Anh cũng muốn như vậy." Cô rời mắt khỏi gương mặt anh và nhìn xuống sự căng cứng đang lộ ra chỉ cách cô vài inch. Cô nghiêng người xuống sâu hơn về phía anh, về phía mà, Chúa giúp anh, anh có thể cảm thấy hơi thở cô qua lớp vải quần. Cô hôn anh, một cú lướt nhẹ của đôi môi cô trên làn da anh. "Em chạm vào anh được không?" cô thì thầm.
Hãy tin rằng cô ấy thực sự biết cô ấy muốn gì. Nghĩ khác về cô ấy đi. Tin cô ấy đi.
Anh đã thua cuộc. "Làm theo ý em đi. Victoria."