Chương 11
Cơn ác mộng đến dữ dội hơn trước. Lần này, những âm thanh gào thét của con tàu lùng bùng trong tai cô. Bụng cô quặn lên với những cú trồi lên hụp xuống đột ngột của mũi tàu. Tori mở mắt, tỉnh dậy, nhận ra cô vẫn đang ở giữa cơn ác mộng của mình.
Cammy nhìn xuống cô, một nụ cười gượng gạo hiện ra trên gương mặt xanh xao của chị ấy. Tori vội nhỏm dậy, không thể giấu đi sự sợ hãi trên gương mặt. Xanh như tàu lá chuối? Giờ thì cô mới thực sự hiểu câu nói đó.
Tori ngồi dậy quá nhanh. Đầu cô như nhẹ bỗng nếu không có những tiếng đập thình thịch bên thái dương. "Cammy?" cô thều thào. "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Em bị ngất xỉu và đập đầu xuống."
Ngất xỉu? Cô á? "Ý em là, chuyện gì xảy ra với chị."
"Say sóng." Cô ấy cười giọng khàn khàn. "Ốm trên đảo, say trên tàu."
"Chị đừng nói thế. Sẽ qua thôi mà." Những câu nói lạc quan của cô chẳng giống với suy nghĩ của cô chút nào. Cammy rõ ràng đang rất khổ sở và chị ấy cần phải nằm nghỉ. Mặc dù con tàu vừa trồi lên trên một đợt sóng, Tori đứng dậy và đi về phía chiếc chậu rửa.
"Em đang làm gì thế?"
"Cố tỉnh táo lại." Khi con tàu lại chúi xuống, nước sánh ra khỏi chậu. Mặc kệ cái âm thanh ầm ĩ đó đi. Mặc kệ cái con tàu đang rung lên dưới chân mày đi.
"Em cần phải nghỉ ngơi!" Cammy nói dứt khoát.
"Em cũng định nói với chị y như thế."
"Nhưng em vừa bị đau..." Những từ cuối cùng như bị nghẹn lại sau đôi môi mím chặt của Cammy. Mặc dù chị ấy có vẻ đã rất cố, chị vẫn phải bay đến phía cái xô và nôn ọe. Tori vuốt vuốt tóc chị, cố gắng tột cùng để khỏi nhập cuộc. Chống lại cơn buồn nôn thật là một thử thách khổ sở. Mồ hôi ướt đẫm, hơi thở cô trở nên đứt quãng, và cô phải nghiến chặt răng. Tori biết rằng một khi đã chịu thua cơn say sóng, bạn sẽ không thể kềm lại được cho đến khi không còn chút hơi sức nào để cử động nữa, một tình trạng mà các thủy thủ gọi là một kiểu địa ngục đặc biệt.
Grant đã cố ở lại lâu hết mức anh có thể. Anh cũng không bỏ qua cái nhìn Cô Scott ném cho anh mỗi khi anh ghé qua cabin. Và với cái lý do anh là thuyền trưởng và có trách nhiệm với hành khách? Cô ta chỉ phẩy tay cho qua.
Đứng ngoài cánh cửa, anh nghe thấy hai giọng nói. Cuối cùng, Victoria đã tỉnh. Anh gõ cửa và nghe tiếng Cô Scott nói vẻ bực bội, "Nếu anh ta còn ghé qua lần nữa..." Cô ấy gọi ra cho anh nghe, "Đi đi! Cô ấy ổn. Cô ấy tỉnh rồi."
Khỉ thật, cái bà này. Anh không muốn Victoria biết anh đã ghé thường xuyên đến mức nào. Chỉ vừa khi anh chuẩn bị quay đi, Cô Scott rõ ràng đã đổi ý và gọi anh vào.
Anh chào họ bằng những cái gật đầu lịch sự.
"Tôi cần nói chuyện với anh, thuyền trưởng." Cô Scott nói.
Victoria nhăn mặt với cô ta.
"Anh phải đưa Tori ra khỏi cái cabin này. Cô ấy sẽ ốm như tôi nếu như cô ấy ở lại."
Mắt cô mở to. "Em không đi đâu -"
"Em sẽ," Cô Scott nói với sự dữ dội mà Grant tưởng cô không thể có nếu chỉ mới ngày hôm trước.
"Đây là một tàu chở hàng," anh nói. "Không còn cabin trống nữa."
"Thế thì đưa cô ấy đến ở chỗ nào đó. Trong khoang tàu - tôi không quan tâm."
"Victoria, đi với tôi," Grant ra lệnh.
"Tôi đã nói là tôi không đi!"
Cô Scott đứng dậy, gương mặt cô nhăn lại như chuẩn bị nói gì đó.
Grant nắm lấy cánh tay Victoria. "Cô sẽ làm cô ấy bực mình hơn. Cô ấy không cần những chuyện này, từ phía cô."
"Đúng thế," người đàn bà nói ngắn gọi, trước khi lại cúi gập xuống.
Ian bước qua ngay lúc đó. "Có chuyện gì náo nhiệt thế?"
"Họ muốn tôi rời Cammy," Victoria nói, lời nói của cô như một câu buộc tội.
"Để cô ấy không ốm theo luôn," Grant thêm vào.
Ian xoay đầu để quan sát tình thế. "Đằng nào hôm nay tôi cũng đang định giúp Cammy giải trí một chút - cô biết đấy, kể cho cô ấy những câu chuyện hấp dẫn của tôi."
Victoria nhìn chằm chằm Ian một lúc lâu trong sự căng thẳng.
"Nghe anh ta đi, Tori," Cô Scott yêu cầu. "Anh ta có một cái bụng bằng chì. Em có thể trở lại khi em đã ổn định chỗ mới."
"Victoria, chúng tôi sẽ ổn," Ian khẳng định với cô. "Tôi đã chăm sóc cô ấy trước khi cô lên tàu. Và nếu cô không khỏe, tôi sẽ phải chăm sóc cả hai cô."
Như có vẻ đã nhận xét xong về anh ta, Victoria miễn cưỡng gật đầu, và Ian vào phòng. "Cammy, chúng ta đến đâu rồi?"
Cô Scott nói lầm bầm, "Anh chuẩn bị kể cho tôi một trong những câu chuyện khoác lác của anh và tôi thì sắp mất toi bữa sáng."
"Ồ, mới thế thôi à."
Khi Grant kéo Victoria khỏi cái cabin, anh đẩy cô ra phía trước để anh có thể đóng cửa. Cô lùi lại. Nhìn xuống độ cao đáng kể xuống mặt nước làm đôi mắt cô đảo lên. Grant phải khẽ thề với cô anh sẽ đi giữa cô và cái lan can trong khi dẫn cô tới cabin của anh.
Khi đã ở trong, cô có vẻ dễ chịu hơn đôi chút và thoải mái quan sát căn phòng. Anh băn khoăn không biết cô nghĩ sao về nó. Chẳng có gì thừa thãi trong căn phòng có nội thất đầy vẻ nghiêm chỉnh này. Nó đẹp nhưng không màu mè, và tất cả mọi thứ đều có mục đích rõ ràng. "Có vẻ như Cô Scott chỉ bị say sóng thôi. Ian sẽ đảm bảo cho cô ấy cảm thấy dễ chịu," anh nói.
"Tôi tin anh ta sẽ làm thế." Cô thì thầm thêm vào, "Nếu không, tôi sẽ không bao giờ đi khỏi đó." Khi cô xoay người về phía giá sách của anh, cô hít một hơi và vội tiến lại. "Đẹp thật," cô thở dài. "Và nguyên vẹn." Cô lôi cuốn đầu tiên ra, Robinson Crusoe, và nhướng mày lên. "Nghiên cứu?"
Anh đứng thẳng người lên. "Tôi phải quay lại làm việc. Tôi sẽ cho mang ít thức ăn đến khi cô thấy khá hơn."
Cô trả cuốn sách lại chỗ cũ và gật đầu, nhưng anh chẳng có vẻ gì sắp đi. "Cô làm chúng tôi sợ quá," anh chợt nhận ra mình đang nói. May sao, giọng anh vẫn bình thường. Anh hy vọng trông anh không quá mệt mỏi như anh cảm thấy lúc này.
Cô ngồi trên mép giường của anh, người đàn bà đầu tiên vào trong cabin này. "Anh lo lắng cho tôi hả?"
Đến mức tôi chẳng thể ngủ được. "Cô bị ngã khá đau."
Khi cô rê các ngón tay trên tấm vải giường, những hình ảnh về cô ùa vào tâm trí anh, mặt đỏ rực vì kɧoáı ©ảʍ và quằn quại trong ân ái. Nhận ra anh thích cái hình ảnh cô nằm trên giường anh quá mức cho phép, anh cáo từ đi ra, và cố gắng vận hành con tàu.
Gần chiều tối, biển bắt đầu dữ dội hơn. Grant quay lại để lấy tấm áo mưa vải dầu và thấy cô đang ngồi thẳng đơ, hai nắm tay túm chặt tấm trải giường, mắt mở to và nhìn thẳng về phía trước.
"Victoria, lẽ ra tôi nên nói với cô, có một cơn giông ở phía trước chúng ta."
Cô đánh ánh mắt sang anh. "Tôi chắc sẽ không tự biết được đâu nhỉ." Giận dỗi, cô đứng dậy và đi vòng quanh.
"Chẳng có gì phải sợ đâu. Tôi sẽ giữ cho cô được an toàn." Cô không dừng lại, thậm chí không nhận ra những gì anh vừa nói. Có phải cô không tin anh? Có phải cô không nghĩ anh có thể? Ý nghĩ đó làm anh bực mình. "Cô cần can đảm lên. Đây là cơn giông đầu tiên, và nó sẽ không phải cơn giông cuối cùng, hay dữ dội nhất. Đơn giản là cô sẽ phải mạnh mẽ hơn."
"Mạnh mẽ? Thế nếu tôi tự bảo mình phải mạnh mẽ, thì tôi sẽ mạnh mẽ hơn hả? Nào tôi ơi, giỏi toán lên đi nào." Cô giơ hai tay lên. "Cũng chưa thấy giỏi hơn gì cả." Khi anh nhăn mặt với cô, cô nói, "Sự thực là, tôi không muốn mạnh mẽ."
Căn phòng dội lên và nghiêng sang phải, và cô ngã vào cái giường, bấu chặt lấy nó. Khi họ rơi xuống với một tiếng uỳnh nhức răng, cô rên lên. Anh hốt hoảng nhận ra nước mắt đang chảy xuống hai bên má cô. "Tôi phát ốm khi cứ phải mạnh mẽ rồi! Bây giờ tôi đang sợ chết khϊếp lên đây!"
Trước đây, nếu một người đàn bà không vừa lòng và khóc, anh luôn nói, "Tôi sẽ để cô tự bình tĩnh lại." Nhưng giờ thì anh không thể chịu đựng được cái ý nghĩ cô đang đau đớn.
Grant không phải hoàn toàn không có tình cảm, dù cho người ta có nói thế nào. Chẳng phải hôm qua ở trên boong, anh đã cố chống lại sự thôi thúc muốn được bế cô lên trên tay? Và thua? Mặc dù trên đài chỉ huy đang rất cần anh, anh nói, "Tôi sẽ ngồi với cô một lúc, nếu cô không muốn ở một mình."
Cô lưỡng lự, rồi đưa tay ra một cách yếu ớt, cử động đơn giản như mời anh ngồi bên cạnh cô. Anh đến bên, và cô nhích lại gần hơn, nhìn lên anh với đôi mắt tràn ngập vẻ biết ơn.
Bằng một giọng trầm, điềm tĩnh, anh giải thích tất cả những nhịp điệu, tiếng kêu và sự rung động liền mạch. "Tiếng vun vυ"t đó là của cánh buồm khi nó đón một cơn gió... Tiếng gõ đó là của một cái ròng rọc mà ai đó cần phải buộc chặt nó lại... Không, không, khi các thanh gỗ rêи ɾỉ, như thế là tốt. Điều đó có nghĩa là chúng đang đàn hồi như chúng cần thiết phải thế."
Trong một cú chúi xuống rất mạnh của con tàu, cô túm lấy bàn tay anh và thu cả hai tay cô về phía ngực. Một chốc sau, đầu cô thả trên vai anh và ở nguyên đó. Họ ở như vậy bao lâu, anh cũng không biết. Nhưng khi hơi thở của cô trở nên nhẹ và đều đặn trong giấc ngủ, anh đặt cô xuống và kéo một tấm chăn đắp lên người cô, và đi ra để chống chọi với cơn bão, tự lầm bầm với mình về những lời hứa cần phải giữ.
Tori dậy, khác với đêm hôm trước. Thế là một cơn bão nữa lại không thể làm hại cô. Và đêm qua, vị thuyền trưởng đã cho thấy rằng, trong sâu thẳm trái tim, anh ta là một người tốt. Lần đầu tiên sau bao thời gian, và giữa bão tố, cô cảm thấy được an toàn. Anh thật to lớn và mạnh mẽ, và hoàn toàn tin tưởng vào khả năng mình có thể bảo vệ cô, đến mức cô cũng bắt đầu tin như vậy.
Những vụ tấn công, những cú ngã, những cơn bão - những tai họa liên tiếp xảy đến với cô, và cô liên tục sống sót, làm cho cô có cảm giác là mình bất khả chiến bại. Lần này nó mang lại cho cô quyết tâm mới. Cô ngồi xuống trước cái rương mới của cô và kéo sợi dây ra khỏi cổ. Cô hôn chiếc nhẫn, nói lời tạm biệt lần nữa, rồi gói nó vào trong miếng vải và nhét nó vào góc rương, coi nó thực sự là báu vật. Mặc dù mẹ cô đã muốn cô có chiếc nhẫn, nó không phải của Tori để cô có thể đeo.
Cô chuẩn bị đứng dậy thì ánh mắt nhòe nước của cô bắt gặp cuốn nhật ký Sutherland đã mang lên tàu và để chung với đồ đạc của cô. Trông nó thật nặng nề - đầy những ký ức.
Khi có cái gì đó làm lòng bạn nặng nề, tốt nhất là hãy bỏ qua nó.
Cô lôi một trong những chiếc váy đẹp hơn trong rương ra, rửa ráy và thay đồ nhanh chóng, rồi bước ra để tìm thuyền trưởng, cuốn nhật ký kẹp dưới cánh tay. Mặc dù cô vẫn chưa thấy dễ chịu với con tàu, cô quyết không sợ. Cô leo lên đài chỉ huy, và thấy Sutherland đang nói chuyện với Traywick. "Thuyền trưởng," cô nói sau lưng anh.
Anh quay lại, rõ ràng đang ngạc nhiên khi thấy cô. "Tôi không nghĩ cô đã dậy, càng không nghĩ cô ra ngoài boong."
"Tôi muốn cảm ơn anh vì tối qua."
Anh mở miệng, rồi lại ngậm lại. "Cô... tôi..."
"Đó là tất cả những gì tôi muốn nói," cô ngắt lời. "Chỉ muốn cảm ơn anh thôi."
Cô bước đi, còn Traywick thì chọc ghẹo gì đó và thuyền trưởng bảo anh ta xuống địa ngục.
Điểm đến tiếp theo của cô là cái lan can, cô ngó xuống lớp bọt biển trắng đang rẽ ra bên cạnh họ, nghĩ về bước ngoặt khó tin mà cuộc đời cô vừa rẽ sang. Cô được làm lại từ đầu, được lấp đầy nó tùy theo ý cô lựa chọn. Khi cô trở lại Anh, cô có thể là bất cứ ai. Cô có thể làm một cô gái sợ hãi, dúm dó vì những bi kịch của quá khứ, hoặc cô có thể trở thành một phụ nữ bất khuất, chấp nhận mọi thứ được ném về phía mình và thách thức cả số phận. Đôi môi cô cong lên. Ý cô đã quyết.
Với một cái nghếch cằm, cô nhìn ra xa hơn. Đêm qua, đại dương đã sôi sục giận dữ. Hôm nay, mặt biển yên lặng trải dài bất tận. Và cô vẫn bình yên đứng đây. Cô cười mỉa với biển cả yếu đuối. "Tất cả những gì ngươi có thể làm cũng chỉ có vậy thôi sao?" Chỉ với một động tác, cô quăng cuốn nhật ký xuống biển.
Tiếp theo là cabin của Cammy. Những bước đi dè dặt của cô đã trở thành hùng dũng trên sàn tàu. Tori lướt ngón tay trên lan can đầy thách thức. Đứng trước cabin, cô gõ cửa, rồi mở rộng cánh cửa lấy không khí, và lấy một chiếc giày mới, rõ là đau chân của cô để chặn cửa lại. "Chào buổi sáng."
Cammy hé đôi mắt lờ đờ ra. Cô ấy nhăn mặt và nghển cổ để nhìn phía sau Tori.
"Em đến một mình?" Và khi Tori gật đầu, cô hỏi, "Em tự đi bộ đến đây?"
Tori đứng lên trên cái giường đối diện và mở một lỗ thông hơi trên trần. "Ừ hứ."
Cammy há hốc miệng. "Thế là bây giờ em bắt đầu chạy rông quanh tàu rồi đấy? Chị đoán là em đã cảm thấy khá hơn về một số thứ?"
Tori nhún vai và nói. "Em tin Sutherland sẽ đưa chúng ta trở về. Và em nghĩ nếu em phải chết vì tàu chìm, thì em đã chết từ lần đầu tiên rồi." Cô quan sát Cammy và thấy cô ấy đã có vẻ bớt... xanh. "Chị cảm thấy thế nào sáng nay?"
"Chị uống ít trà và ăn vài cái bánh quy. Chị thấy khá hơn rồi." Cố gắng, cô ngồi dậy trên giường. "Thế là em không còn giận vì thuyền trưởng đưa chị lên tàu rồi hả? Em có vẻ giận anh ta lắm cơ mà."
Cô đỏ mặt, nhớ lại cách anh nắm tay cô đêm trước. Anh có một bàn tay thô ráp và cứng, nhưng anh đã chạm vào cô thật dịu dàng. "Lúc đó em nghĩ việc đó thật tàn nhẫn, nhưng anh ta có lý do của anh ta." Cô hiểu thế nào là tìm thấy cái gì đó bạn muốn và dùng mọi cách bạn có thể để có nó. "Em đã hiểu anh ta hơn rồi."
"Chị muốn em biết là anh ta rất lịch sự với chị." Đôi lông mày của Cammy nhíu lại. "Ờ, trừ hôm qua, lúc anh ta cứ mò đến đây liên tục. Chị chưa thấy người đàn ông nào lo lắng đến thế."
"Tất nhiên là anh ta lo lắng. Nếu có chuyện gì xảy ra với em, anh ta sẽ không được trả công."
"Không phải thế. Traywick nói với chị rằng anh ta là một người rất tử tế." Cammy hạ giọng và nói, "Sutherland có tình cảm với em."
"Với em?" Tori hỏi vẻ bối rối. "Ý chị là gì?"
Cammy mỉm cười. "Chị đã thấy anh ta phản ứng với cú ngất của em trên boong. Anh ta sợ chết khϊếp." Mặc kệ Tori phản đối, cô hỏi, "Em không tự thấy thế hả?"
Anh đã hôn cô trên đảo. Hôn cô với sự khát khao cô chưa bao giờ tưởng tượng nổi, và vuốt ve cô... như thể chìm đắm vào cô. Cô cố ngăn một cái rùng mình. "Hầu hết thời gian, anh ta lạnh lùng và xa cách với em."
"Traywick nghĩ rằng hai người sẽ hợp nhau."
Đổi chủ đề, Tori nói, "Chị và Traywick có vẻ trở nên khá thân mật đấy chứ." Cô nhướng một bên mày về phía Cammy. "Khá thân mật."
"Bọn chị là bạn. Đúng, anh ta trông thật hào hoa và rõ ràng là rất hấp dẫn, nhưng anh ta còn trẻ." Bằng một giọng vẻ bí mật, cô thêm vào, "Nói thật, chị thì luôn luôn thích những anh chàng già hơn." Cô vuốt phẳng cái chăn bên trên đùi. "Hơn nữa, trái tim anh ta đã bị lấy đi rồi. Hoàn toàn."
Tori dựa người vào cái tường bằng ván. "Rồi, thế khi nào em có thể quay lại ở chỗ này?"
Cammy nhìn cố như thể sắp phải nói ra một sự thật khó khăn. "Ừm, cái cabin này rất nhỏ. Nhỏ cho hai người, nhất là hai phụ nữ." Cô vội vàng thêm, "Và Traywick hay ngồi trên cái giường của em khi anh ta đọc sách cho chị nghe."
Thật không thể tin được. "Em bị cho ra rìa vì một tên bưng trà sao?"
Cứ như họ vừa triệu tập anh ta lên vậy, Traywick đã hiện ra trước cửa. Anh ta mìm cười với Tori và cho qua câu nói vừa rồi. "Cô chắc đã khá hơn hôm qua rồi."
"Tori thích nghi được," Cammy nói vẻ tự hào. "Đó là năng khiếu của cô ấy." Cô liếc quyển sách anh ta mang theo. "Anh chuẩn bị đọc cái gì sao?"
Khi anh ta gật đầu, Tori đứng dậy để đi, nhưng Traywick nói, "Tôi sẽ không nghe lý do đâu, Victoria. Ở lại đi."
Cô dậm dậm chân, rồi ngồi xuống rìa phía xa của cái giường. Như thể nhận ra sự e ngại của cô, anh ta ngồi phía cuối giường. "Thế hai cô vừa nói về chuyện gì vậy?"
"Trước khi chúng tôi nó về anh, chúng tôi nói về vụ Thuyền trưởng Sutherland đang mê tít Tori."
Giờ thì đến lượt Tori há hốc mồm. Cammy nhún vai.
Anh ta ngửa ra sau và gác bàn chân lên giường Cammy. "Cũng là chủ đề ưa thích của tôi." Anh ta cười với Tori. "Cô làm cho anh ấy chẳng biết trời biết đất gì nữa."
"Tại sao anh lại kể chuyện anh ta với chúng tôi? Anh ta là họ hàng của anh cơ mà," Tori nói vẻ phật ý, rồi thêm, "Anh nên có thêm chút lòng trung thành."
"Có thể không phải tôi chỉ đang buôn chuyện," anh nói. "Nếu tôi có mục đích nào đó thì sao?
"Và cái mục đích đó là gì?"
Anh ta lưỡng lự, rồi nói, "Lúc Grant đuổi theo cô - đó là lần đầu tiên anh ấy làm cái gì đó bột phát, kể từ khi anh ấy còn là một cậu bé. Điều đó chẳng có nghĩa gì cả, chẳng hợp lý chút nào, thế mà tôi lại nghĩ là chẳng có gì có thể ngăn anh ấy nổi." Anh nhìn khắp người cô một cách bạo dạn. "Cô sẽ tốt cho anh ấy."
Xấu hổ, cô vội hỏi, "Tại sao anh lại quan tâm đến chuyện này thế?"
Vẻ mặt hờ hững thờ ơ của anh ta biến mất. "Grant, cô em à, đang chết dần ở bên trong. Anh ấy là một người rất lạnh lùng, và trừ phi có gì đó thay đổi, hoặc là anh ấy sẽ dập tắt hết chút lửa còn lại trong lòng hoặc anh ấy sẽ sụp đổ thôi." Đôi mắt anh ta xoáy vào mắt cô. "Tôi không muốn bị dính với anh ấy, dù theo cách nào chăng nữa."
Anh ta mở quyển sách và hắng giọng để đọc, cứ như anh ta chưa hề nói với cô cái chuyện làm cho cô run rẩy đến cả các khớp xương vậy. Và mặc kệ họ phản đối, cô vẫn xin phép đi ra, ý nghĩ cô tập trung cả vào Sutherland. Tori tin Traywick đã nói đúng. Bị kìm nén quá mức - đó chính là Sutherland lúc này, giống như một ngọn núi lửa.
Cô nhớ lại cái đêm anh hôn cô, nhớ cái cách đôi môi anh làm cháy bỏng đôi môi cô, cách anh nắm chặt vai cô, lời hứa hẹn đầy dữ dội trong mắt anh khi cô cố tách mình ra. Chúng đã hứa hẹn gì vậy?
Cô tự cho phép mình tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu cô không rời anh ra lúc đó, hoặc Traywick không xen vào giữa họ buổi sáng hôm đó trong cái chòi. Cô đã nói dối khi bảo rằng mình nửa tỉnh nửa mê lúc cô sờ mó anh. Lúc đó cô tỉnh như sáo, trái tim đập rộn lên với những đυ.ng chạm mới mẻ, cố không thở hắt ra trước mỗi cảm xúc của làn da, những nụ hôn của anh làm cơ thể cô như đau đớn...
Trở lại cabin của anh, Tori sục sạo khắp các vật dụng, muốn biết thêm về anh. Cô soi mói thế này là lỗi của anh, cô tự biện bạch. Nếu anh ta chịu hé ra một chi tiết nhỏ xíu nào đó thôi, cô sẽ không bị buộc phải làm thế này. Hơn nữa, anh ta đã đọc nhật ký của cô - việc này là công bằng.
Hàng giờ liền, cô thoải mái lục lọi cái bàn của anh, lướt qua đủ các tài liệu hàng hải nhàm chán, và đọc một đống thư cũ được xếp lung tung trong một ngăn kéo. Một là thư của mẹ anh cho thấy sự tin tưởng tuyệt đối của bà với Grant trong chuyến đi này: "Nếu họ còn sống, con, hơn tất cả những người khác, sẽ tìm thấy họ và đưa họ trở về an toàn." Một lá thư khác của anh trai anh, Derek, mô tả tổng quát về chiếc Keveral, và tất cả các chi tiết về những thói quen và điểm đặc biệt của con tàu, với dòng kết một lần nữa khẳng định sự tin tưởng tuyệt đối với em trai anh ta.
Người đàn ông này đã bao giờ mắc sai lầm chưa? Gia đình anh ta không nghĩ vậy.
Cô tìm thấy hết ghi chú này đến ghi chú khác với những phép tính toán học không thể hiểu được, và xoay chúng đủ kiểu, cố đọc. Mỗi kết quả được đánh dấu với một ký hiệu đồng bảng. Tiền. Có thể anh ta đang túng quẫn nên mới nghĩ về nó nhiều như thế. Không biết mẹ anh ta có biết vậy không?
Cô nhặt quyển Robinson Crusoe anh ta miễn cưỡng mang theo, và đọc qua hết những ngày đầu tiên của Crusoe, khi ông ta sống bám nhờ vào con tàu đắm, lôi hết dụng cụ này đến dụng cụ khác, và cả hạt giống, đến mấy ngày liền. Được thế thì đã tốt.
Cô đặt nó lại trên giá, và quyển sách tiếp theo thu hút sự chú ý của cô. Địa lý vật chất của Đại dương, bởi Matthew Fontaine Maury. Bên trong có một dòng đề tặng: Chúc may mắn, Grant. Thân yêu, Nicole.
Thân yêu? Người đàn bà này là ai?
Và tại sao lông tóc của Tori lại như dựng hết lên thế này? Bởi vì anh ta có người đàn bà nào đó ở nhà, thế mà anh ta lại hôn cô và... đυ.ng chạm cô, đấy là lý do! Bụng cô thắt lại. Nếu anh ta đã đính hôn thì sao?
Chắc là Traywick biết. Cô đã nghe thấy anh ta cười với các thủy thủ trên boong. Trên boong giữa đám thủy thủ. Nuốt vào lo lắng, cô mạnh dạn bước qua cái sàn tàu ướt nước biển đến nơi anh ta ngồi và quẳng quyển sách lên cái bàn được gắn chặt xuống của anh ta. "Ai đây?" Cô gí móng tay xuống tên cô ta.
"Cô phải bỏ ngón ta ra đã. Ồ, đó chỉ là..." Anh ta ngừng nói và thay vào đó lại hỏi, "Tại sao cô lại muốn biết?"
"Tôi chỉ thấy là nếu anh ta có ai đó chờ đợi ở nhà thì thật là ngạc nhiên."
Đôi mắt hổ phách của anh ta gắn chặt vào cô. "Cô không cảm thấy hơi thất vọng đấy chứ?"
"Đừng có ngớ ngẩn. Tôi phát điên lên vì anh ta đã... anh ta đã... Ồ, anh đã ở đó mà! Anh ta đã dễ dãi với tôi khi mà anh ta đang yêu người khác."
"Đó là Nicole Sutherland - "
Cô há miệng thở hắt ra. "Anh ta có vợ rồi!"
" - vợ của anh trai Derek của anh ấy. Họ là bạn vì anh ấy đã giúp chị ấy và Derek hòa giải."
Tori ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh anh ta. Vẫn còn một điều bí ẩn cần phải giải thích - sao cô có thể ghen chứ? Có phải vì Sutherland bắt đầu bớt làm cô giận dữ và càng ngày càng hấp dẫn cô hơn?
Cô nhìn lên và thấy thuyền trưởng đang nhìn cô và Traywick với đôi mắt sắc nhọn. Cô quay phắt mặt đi và vẫn còn đỏ mặt khi Dooley bước đến. "Quý cô Victoria, tôi rất mừng thấy cô ở đây. Tôi có thể lấy gì cho cô không?"
Tori cứng người và khịt mũi, "Không cần."
"Chúng tôi ổn, Dooley," Traywick thêm. "Cảm ơn ông."
Dooley bỏ đi chỗ khác như một con chó đã quên rằng nó vừa bị đá.
Mặt Traywick nghiêm lại. "Cô có thể nên cho các thủy thủ của Grant một cơ hội. Tôi không biết cái gì làm cô lo lắng thế, nhưng những người này không giống như cô nghĩ đâu."
"Như thế nào?" cô hỏi vẻ không tin tưởng.
"Làm việc cho Peregrine là một vị trí rất ngon lành. Họ chỉ thuê những người tốt nhất. Không thủy thủ nào được đưa ra từ nhà tù hay là bị lừa bởi một con nhân tình rồi tóm vào đó cả."
"Tóm là sao?"
"Đó là khi một băng nhóm lừa hay bắt một tên khốn khổ nào đó lên một con tàu để làm việc trên biển. Grant tự đi thuê những người đàn ông có gia đinh."
"Tất cả những người này đều có gia đình?"
"Trừ Dooley - ông ấy góa vợ - có thể còn một hai người nữa, đúng thế. Việc này rất quan trọng với Grant và với vài người thì nó là vấn đề sống còn đấy."
Trong khi Tori vẫn đang dao động vì thông tin này, Traywick nói, "Đừng hiểu sai ý tôi - họ vẫn nhộn nhạo và khoái uống rượu, nhưng cô nên xem cái khoang ở của thủy thủ. Các bức tường dán kín những lá thư của vợ họ và những thứ tương tự của bọn trẻ."
Tori nhìn theo Dooley chạy lăng xăng khắp boong tàu, giúp đỡ tất cả mọi người, và cảm giác tội lỗi bỗng túm chặt lấy cô. Một người đàn ông góa vợ. Thế mà cô đối xử với ông ấy như một tên tội phạm tệ hại nhất. Cô thở dài, quyết định sẽ đối xử tử tế hơn với ông ta. Thực tế là, cô bắt đầu nhìn những người đàn ông xung quanh bằng đôi mắt mới. Cô từng nhận ra họ sạch sẽ một cách đáng ngạc nhiên, cả trong ăn nói cũng như ăn mặc, nhưng giờ thì cô còn nhận ra họ khá dễ chịu, chứ không cáu kỉnh gắt gỏng như những thủy thủ khác cô biết.
"Tuyệt thật." Cô quay sang phía Sutherland, cũng nhìn anh vẻ khác biệt. Cơn gió thổi một lọn tóc anh rủ xuống trán. Tại sao nó lại làm cô như muốn mỉm cười? Anh gạt nó ra một cách bực bội.
"Giờ thì cô đã ra được ngoài này, chúng ta có thể chơi bài," Traywick nói sau lưng cô.
Cô không quay lại. "Vâng, có thể."
Cô quá bận bịu nhìn ngắm thuyền trưởng, nên chỉ nghe loáng thoáng Traywick nói, "Hiệp bốn thuộc về Grant."