Chương 24: Thất vọng tràn trề

Tiếng chàng nuốt nước bọt vang lên bên tai khi chàng đang tràn ngập sự kích động. Chàng dụi lòng bàn tay ẩm ướt của mình vào quần và đấu tranh trong tuyệt vọng để không nhìn vào nàng quá mức, nhưng dù cố gắng thế nào, đôi mắt chàng vẫn dán vào nàng như một nam châm hút lấy sắt một cách tự nhiên.

Đôi mắt chàng lướt qua mái tóc được tết tỉ mỉ cuộn lên thành búi, chiếc cổ thon dài, bờ vai nhỏ và vòng eo thon gọn được làm nổi bật bởi chiếc váy lụa bồng bềnh.

Cô gái nhỏ trong ký ức của chàng luôn có mái tóc rối bù. Thông thường, tóc của nàng chỉ được tết thành một hoặc hai bím và thường sẽ phồng lên như một đám mây khi nó bị quấn vào các cành cây và bụi rậm. Chàng tự hỏi liệu người phụ nữ có vẻ ngoài vương giả này và cô gái kéo một chiếc túi xù xì để nhặt đá cuội có phải là cùng một người không. Triden nhẹ nhàng nói khi Riftan nhìn nàng ngơ ngác với vẻ mặt kinh ngạc.

"Quý cô đứng phía sau ngài là...?"

"Xin lỗi vì đã giới thiệu muộn. Đây là con gái của ta, Maximillian."

Công tước Croix thúc giục nàng bước tới. Chỉ sau đó, cô gái không ngừng nhìn xuống sàn nhà, mới ngẩng đầu lên. Riftan cảm thấy một cơn run rẩy kỳ lạ chạy dọc sống lưng. Mặc dù nàng có khuôn mặt giống với cô gái trong ảo ảnh của chàng, nhưng nàng đã trưởng thành khác hẳn. Dấu vết thời thơ ấu hiện rõ trên vầng trán tròn, gò má và chiếc cằm nhỏ nhưng những đốm tàn nhang màu nâu mà chàng chưa từng thấy trước đây, rải lên vùng nửa dưới sống mũi và gò má của nàng, giống như những hạt bụi vàng. Đôi mắt nàng vẫn to và xám như mặt hồ mùa đông nhưng giờ nó mang một nỗi buồn lạ lẫm trong đó.

Chàng cau mày, tò mò không hiểu tại sao nàng lại mang vẻ mặt tối tăm như vậy. Và rồi, khoảnh khắc nàng nhìn chàng, một ánh mắt sợ hãi rõ ràng nhuốm trên mắt nàng, cùng với biểu cảm mất hồn trên khuôn mặt. Toàn thân Riftan cứng đờ vì sốc.

Chàng chưa bao giờ lường trước được rằng nàng sẽ sợ chàng. Rốt cuộc, nàng là một cô gái không biết sợ hãi lao vào một con quái vật có kích thước như nàng. Tuy nhiên, nàng đang nhìn chàng với vẻ kinh hoàng, đôi vai rõ ràng đang run lên, giống như nàng đang nhìn một con quái vật gớm ghiếc. Ánh mắt của nàng cứa vào tim chàng như một con dao găm.

"Thật vinh dự khi được gặp cô, thưa tiểu thư. Tên tôi là Evan Triden."

Chỉ huy đưa một tay ra và nở một nụ cười nhẹ nhàng, trấn an nàng. Cô gái ngập ngừng đưa tay ra và đặt tay mình lên tay Triden. Sau đó, người đàn ông lịch sự cúi xuống và hôn lên mu bàn tay nàng.

"Người thanh niên đứng bên cạnh tôi là cấp dưới của tôi, Riftan Calypse."

Chỉ huy giới thiệu nàng với Riftan, người đang đứng rất cứng nhắc.

"...Hân hạnh được gặp tiểu thư."

"R...r-rất vui được gặp ngài."

Ánh mắt nàng hướng xuống phía dưới, và nàng thì thầm với giọng run rẩy. Giọng nàng nhẹ nhàng đến nỗi sẽ rất khó để hiểu được lời nói của nàng nếu không toàn tâm chú ý.

Riftan đang chìm trong nỗi tuyệt vọng không thể tưởng tượng nổi: những giấc mơ mà chàng trân quý trong gần một thập kỷ đã vỡ vụn như một lâu đài cát trước mắt chàng. Chàng đã phụ thuộc vào những ký ức về nàng, lấy đó làm ý chí để sống, nhưng nàng thậm chí không thể nhìn thẳng vào mắt chàng. Chàng cảm thấy mình là kẻ ngốc nhất thế giới.

'Thật vậy... sẽ tốt hơn nếu chúng ta không gặp lại nhau.'

Ảo ảnh chỉ nên là ảo ảnh và ký ức không nên là gì nhiều hơn mà chỉ là ký ức. Giọng nói của Công tước Croix đột nhiên vang lên trong khi chàng đang bị nuốt chửng bởi sự trống trải mà chàng cảm thấy.

"Con gái, con trông xanh xao quá. Con vẫn cảm thấy không khỏe à?"

Nàng khom lưng và sau đó từ từ gật đầu. Một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra từ môi của Công tước.

"Bây giờ con đã chào hỏi khách mời xong, con có thể trở về phòng để nghỉ ngơi."

Cô gái liếc nhìn Riftan và Triden một lần, sau đó cúi đầu, chậm rãi quay người rời đi. Công tước, người đang nhìn chằm chằm vào nàng với ánh mắt lo lắng, nở một nụ cười khô khan về phía chỉ huy.

"Ta xin lỗi vì sự thô lỗ. Con bé là một đứa trẻ kín đáo, vì vậy nó cảm thấy không thoải mái khi ở những nơi đông người và ồn ào".

"Không phải tiểu thư đang ở độ tuổi thích hợp để vào cung điện hoàng gia sao?"

"Ta là người từ chối gửi con bé."

Công tước lắc đầu và ngả người ra sau như thể ông là một người cha rộng lượng.

"Mặc dù con bé thường chào đón các quý tộc vào một số dịp nhất định, nhưng điều khiến ta lo lắng là việc nó ngại xuất hiện trước mọi người. Ta đã vô tình chiều chuộng con bé theo thói quen vì ta cảm thấy có lỗi với nó vì nó đã mất mẹ khi còn rất nhỏ".

Ông ta vuốt râu và tặc lưỡi nhẹ.

"Ta biết rằng ta nên nghiêm khắc với chúng khi chúng lớn hơn, nhưng ta vẫn tiếp tục nuông chiều chúng mà không nhận ra điều đó."

"Ngài dành rất nhiều tình cảm cho con gái của ngài."

"Như cậu biết đấy, ta chỉ có hai cô con gái. Ta đã quyết tâm làm mọi thứ trong khả năng của mình để khiến con ta có thể sống theo ý chúng."

Riftan dõi ánh mắt theo bóng dáng xa xăm của nàng khi cuộc trò chuyện diễn ra. Mặc dù chàng nhiều lần nói với bản thân rằng chàng chỉ đang ôm ấp một ảo ảnh, nhưng ánh mắt chàng vẫn dõi theo nàng, và chàng cảm thấy như mình vừa đánh mất một báu vật trân quý suốt đời. Chàng lắc đầu, cố gắng thoát khỏi cảm giác chua xót.

Ngay sau đó, Công tước xứ Croix trò chuyện với những người khác trong khi Riftan máy móc chào hỏi thêm nhiều các quý tộc phương Đông. Sau đó, chàng ngồi một mình một góc và uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Tuy nhiên, thay vì say xỉn, suy nghĩ của chàng chỉ trở nên rõ ràng hơn.

Chàng chán ghét sự thật rằng chàng cảm thấy thất vọng tột độ. Cảm thấy thất vọng chỉ có nghĩa là chàng mong đợi một điều gì đó khác.

'Mày đã mong đợi gì chứ? Mày tưởng nàng ấy sẽ mỉm cười và nhận ra mày sao? Hay mày đang mong đợi nàng ấy sẽ đỏ mặt và bị mê hoặc với vẻ ngoài của mày?'

Chàng nhếch mép tự giễu. Đã đến lúc thoát khỏi những tưởng tượng non nớt của mình. Dù đã có tước vị nhưng chàng vẫn là một kẻ mang dòng máu lai ngoại đạo thấp kém, và là đứa con hoang, trong khi nàng là con gái của một công tước đáng kính.

Riftan uống thật nhiều rượu rồi trở về phòng, chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. Sáng hôm sau, cơn đau đầu hành hạ chàng ngay khi chàng vừa mở mắt. Chàng lẩm bẩm những câu tục tĩu khó chịu và ôm đầu. Thông thường, chàng tránh uống đồ uống có cồn, vì vậy chàng chưa bao giờ trải qua cảm giác nôn nao vì rượu. Chàng rêи ɾỉ vì cơn đau không quen và uống một cốc nước lạnh đầy. Tuy nhiên, nỗi đau không hề bị xua đuổi. Một cơn đau âm ỉ cắn xé mi mắt, chạy dọc đến thái dương.

"Mẹ nó..."

'Cảm giác quái quỷ gì thế này?'

Riftan tặc lưỡi một cách thô bạo và rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó thay quần áo để vực dậy tinh thần. Bầu trời đầy nắng, trái ngược với tâm trạng bất mãn của chàng. Chàng lê bước ra khu vườn mê cung và nhìn lên bầu trời không một áng mây với vẻ không hài lòng.

Khi chàng rời lâu đài và băng qua những ngọn đồi rộng, một căn chòi xập xệ đập vào mắt chàng. Chàng chợt dừng bước và cổ họng như có một cái gai cắm vào. Căn chòi tương đối sạch sẽ và vẫn được duy trì, chứng tỏ sai lầm của chàng rằng nó đã bị bỏ hoang từ lâu. Riftan tìm kiếm xung quanh và nhìn trộm vào căn chòi tối qua cửa sổ đang mở. Có một vườn rau nhỏ ở sân sau và khoảng ba, bốn con gà thả rông bên trong hàng rào nhỏ.

Chàng tự hỏi liệu cha dượng của mình có còn sống ở đó không.

'Không, có lẽ ai đó đã bắt đầu sống ở đây sau khi cha dượng rời đi.'

Dù bằng cách nào, chàng cũng không thể tự mình xác minh ngay lập tức. Chàng lại nhìn quanh căn nhà trống và ngập ngừng quay đi. Đúng lúc đó, một thứ gì đó đột nhiên bay về phía mặt chàng. Riftan đã chặn và tóm lấy nó. Một cậu bé gầy guộc cầm chiếc cày dùng để làm ruộng nhìn chằm chằm vào chàng với ánh mắt dữ tợn.

"Anh đang rình mò để làm gì vậy, muốn ăn cắp sao?!"

Riftan nhìn xuống cậu bé từ đâu xuất hiện. Khuôn mặt của cậu bé đỏ bừng vì hậm hực, không hề tỏ ra sợ hãi chàng.

"Anh định ăn trộm tất cả gà của bố em, phải không? Em biết mà!"

"...em có sống ở đây không?"

Cậu bé cố gắng kéo cây cày trở lại khỏi tay cầm của Riftan và rêи ɾỉ, nâng chiếc cằm nhỏ của mình lên.

"Đúng, đây là nhà của bọn em! Vì vậy, anh không thể lấy bất cứ thứ gì ở đây mà không có sự cho phép của em!"

"Anh không đến đây để ăn trộm."

Riftan trả lời bằng một giọng trầm, bình tĩnh và khuỵu gối để quan sát khuôn mặt cau có của đứa trẻ. Đôi mắt nâu của cậu bé trông thật quen thuộc.

"Cha em tên gì?"

"Tại sao anh phải biết điều đó?"

Cậu bé kêu lên một cách mạnh mẽ và nhướng mày. Cậu bé đột nhiên cảm thấy bị đe dọa bởi sự gần gũi của chàng và lùi lại, thút thít. Riftan nói với giọng dịu dàng nhất mà chàng có.

"Anh nợ người đàn ông đã sống ở đây. Hôm nay anh đến đây để giải quyết khoản nợ đó".

"Đây là nhà của chúng em. Nó là của cha em ngay cả trước khi em được sinh ra."

"Tên của cha em là gì?"

Cậu bé do dự một lúc nhưng ngay sau đó đã trả lời.

"Novan..."

Đó là tên của cha dượng. Riftan hỏi lần nữa với một giọng điệu bình tĩnh.

"Em bao nhiêu tuổi?"

"...Tám tuổi."

Cậu bé trả lời với giọng ít cảnh giác hơn, cảm thấy bầu không khí đã thay đổi. Riftan từ từ đứng dậy và liếc nhìn về phía căn chòi mà chàng đã chạy trốn khỏi nó.

Ngôi nhà đó chứa đầy những kỷ niệm cay đắng và khủng khϊếp đến mức khiến chàng tự hỏi làm thế nào mà cha dượng của mình có thể bắt đầu một gia đình mới. Thật khó để tưởng tượng rằng ông đã làm điều đó, vì bản thân chàng đã không thể chịu đựng được một đêm ở đó và bỏ chạy.

"... Sức khỏe của cha em thế nào?"

"Ông ấy càu nhàu hàng ngày về việc lưng bị đau nhưng vẫn khỏe mạnh. Mẹ em mới là người bị bệnh".

Cậu bé đã nhanh chóng không còn nghi ngờ về chàng và bắt đầu tiết lộ thêm thông tin. Riftan cau mày trước tin này.

"... Mẹ em bị ốm sao?"

"Mẹ bị bệnh kể từ ngày sinh em gái của em. Chưa hết, mẹ đi làm đồng hàng ngày trong khi cõng em gái trên lưng".

Cậu bé bỏ cây cày xuống, tò mò nhìn chàng.

"Anh là bạn của cha em sao?"

Riftan không biết phải đáp lại như thế nào nên chàng cắn môi. Chàng cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng cha dượng không phải sống trong khốn khổ nữa, nhưng kỳ lạ là chàng cảm thấy cay đắng trong lòng, và điều đó khiến chàng ghê tởm. Người đàn ông bị mắc kẹt với mẹ và chàng suốt mười hai năm cuối cùng cũng có được một gia đình thực sự của riêng mình: đó là điều mà chàng nên hài lòng.

Riftan kéo chiếc túi treo ở thắt lưng và đưa cho cậu bé. Bên trong túi có ít nhất bốn mươi đồng tiền vàng.

"Như anh đã nói lúc nãy, anh nợ cha em rất nhiều. Hãy đưa cái này cho ông ấy."

"Cha em đã cho anh vay bao nhiêu vậy? Cha không có nhiều tiền... "

Cậu bé cầm lấy chiếc túi và tò mò nhìn vào bên trong nó. Chàng đã ngăn cậu bé lấy tiền vàng ra và cảnh báo cẩn thận.

"Có đủ tiền để mẹ và em gái em có thể sống thoải mái đến hết đời. Nếu em cho người khác xem số tiền đó, họ có thể sẽ lấy nó đi."

Cậu bé bảo vệ chiếc túi da nặng nề và ôm nó vào ngực, trông thực sự sợ hãi.

"Em phải giấu nó cẩn thận trong nhà và đưa cho cha khi ông ấy trở về. Em có thể làm được điều đó không?"

"V-vâng..."

Cậu bé gật đầu hiểu ý và ngay lập tức chạy vào chòi. Riftan nhìn bóng dáng cậu bé, rồi từ từ quay lại. Khi chuẩn bị rời đi, cậu bé thò đầu ra khỏi cửa căn chòi.

"Anh ơi, anh tên gì vậy? Em có thể nói cho cha biết rằng có người đã đến thăm không?"

"... Ông ấy sẽ biết nếu em nói với ông ấy đó là Riftan."

"Anh sẽ không gặp cha em sao?"

Riftan lắc đầu và bước đi. Chàng cố quay trở lại lâu đài, nhưng lo lắng vì chàng đã giao một số tiền quá lớn cho một đứa trẻ, vì vậy chàng chỉ trốn trong rừng và theo dõi căn chòi trong bí mật.

Chàng đã đợi khá lâu. Cuối cùng, một người đàn ông lưng còng bước lên đồi với những dụng cụ làm đồng đeo sau lưng. Riftan lặng lẽ nhìn người đàn ông có khuôn mặt bị nắng cháy và mái tóc thưa dần. Như thể cậu bé đã chờ đợi trong suốt thời gian qua bên cửa sổ, cậu lập tức đi ra khỏi nhà và chạy đến chỗ cha mình như một mũi tên.

Riftan quay lại và nhanh chóng đi về phía lâu đài. Lạ thay, l*иg ngực chàng như trống rỗng. Chẳng phải chàng đã nhẫn tâm ra đi như vậy sao? Vậy mà, tại sao tận đáy lòng chàng lại mong đợi đó là nơi mà ngày nào đó chàng có thể trở về? Bây giờ nơi đó không còn gì cho chàng, sao chàng lại cảm thấy lưỡng lự để đến thăm? Một tiếng cười châm biếm bật ra từ miệng chàng. (☹ ☹ ☹ buồn thật ý)