"Tính khí của tôi rất khó kiểm soát và khi nói đến giới quý tộc, tôi sẽ không hợp với sở thích của họ."
"... Cũng có lý."
Người thương gia hiền lành đồng ý. Ruth, người đang lặng lẽ xúc bánh mì vào miệng ở đằng xa, khẽ khúc khích và phá lên cười. Riftan trừng đôi mắt sắc bén nhìn cậu ta và sau đó đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Hãy chuẩn bị đi bây giờ. Chúng ta phải đến thị trấn trước khi màn đêm buông xuống."
Họ tập hợp những con ngựa đang gặm cỏ và lên đường về phía Nam. Sau khi đi qua cánh đồng rộng trong nửa ngày, một ngôi làng nhỏ hiện ra trước mắt họ. Ở đó, họ nghỉ ngơi một ngày và sau đó lại đi thêm hai ngày nữa, đến thủ đô của Osyria, Balbon.
Riftan bất giác há hốc mồm khi chứng kiến những bức tường thành cao chót vót của thành phố khổng lồ từng là thủ đô của Đế chế Roem. Khi họ đi qua những cánh cổng hùng vĩ đến nỗi ngay cả một con rồng cũng có thể lọt vào, một đại lộ rộng và sạch sẽ có thể vừa ít nhất sáu xe hàng xếp cạnh nhau lộ ra trước mặt.
Đôi mắt chàng đảo không ngừng trong khi nắm chặt dây cương ngựa. Chàng đã khám phá các quốc gia Whedon, Livadon và Balto, nhưng chàng chưa bao giờ thấy một thành phố nào huy hoàng, hùng vĩ và xinh đẹp như Balbon.
Những tòa nhà sừng sững bên trái và bên phải con đường đều được làm bằng đá, những công trình kiến trúc ngăn nắp và được xây dựng đẹp đẽ đến mức khó có thể tin rằng đó là cơi cư trú của thường dân. Những bụi cây và bồn hoa được chăm sóc kỹ lưỡng dọc theo đại lộ, quần áo của người dân đều chỉnh tề, không có dấu vết hay mùi phân bón trong các rãnh nước.
Riftan hoài nghi nhìn con đường sạch sẽ không tì vết và những xe hàng chạy qua trong trật tự. Dựa trên kinh nghiệm của chàng, các thành phố lớn hơn có xu hướng có mùi hôi thối tồi tệ nhất. Chàng tự hỏi họ đã duy trì môi trường sạch sẽ bằng cách nào dù số lượng gia súc và người dân sống trong khu vực này cao hơn những nơi khác. Chàng đang chìm đắm trong những suy nghĩ vô bổ của mình thì người đứng đầu nhóm của họ, người đang lái chiếc xe phía trước, chỉ về phía cuối con đường và kêu lên.
"Đó là ngôi đền lớn của Giáo hội cấp cao. Chúng ta sẽ ghé qua trước khi đến nhà trọ."
Riftan cảm thấy không thoải mái và điều chỉnh tư thế trên yên ngựa. Những đoàn xe chở đầy hàng hóa buôn bán của họ đi qua quảng trường rộng lớn và dừng lại trước một công trình kiến trúc kiểu gô-tích. Các thương gia của Balto leo lên cầu thang và xếp thành một hàng ở lối vào hình vòm.
Trong khi mọi người dâng lễ và cầu nguyện trong đền thờ, Riftan đứng bên cạnh những chiếc xe ngựa và chăm chú nhìn đài phun nước trong vắt. Chàng luôn cảm thấy bất an mỗi khi đứng trước những ngôi đền, chàng cảm thấy như thể mình không được chào đón.
"Ngài Calypse, ngài có chắc là ngài sẽ không vào trong không?"
Ruth, người đang ngủ gật trên ghế toa xe, đột nhiên quay lại nhìn chàng và hỏi. Riftan chỉ nhún vai.
"Tôi sẽ trở thành một thằng ăn xin nếu tôi dâng lễ ở mọi ngôi đền ở những nơi chúng ta đi qua."
"Tôi hiểu rồi, trong những tình huống như thế này, Ngài Calypse là một lính đánh thuê bình thường."
Ruth lắc đầu.
"Ngài luôn bắt bớ tôi, vì vậy tôi có ấn tượng rằng ngài là một người Công giáo sùng đạo."
"Tôi cư xử thô lỗ với cậu vì cậu khó chịu chứ không phải vì cậu là một pháp sư."
Ruth càu nhàu trước câu trả lời thẳng thừng của chàng trong khi Riftan để lời nói của cậu ta lọt qua tai và tiến đến đài phun nước. Phía trên dòng nước chảy trong như pha lê là một bức tượng của Uigru với mười hai hiệp sĩ, Hoàng đế Darian đội vương miện và các thiên thần vây quanh họ như thể họ đang ban phước lành.
Riftan kéo mũ trùm thật sâu, che đi đôi mắt của mình.
Chàng tự hỏi liệu có phải chàng đã quá quen với môi trường thô ráp và bẩn thỉu hay do chàng có một cảm giác tự ti ăn sâu đến mức tác phẩm điêu khắc của các hiệp sĩ trong truyền thuyết trông chói lóa một cách không cần thiết.
"Nào, đi nghỉ ngơi thôi."
Một lúc sau, những thương gia đã hoàn thành nghi lễ thờ cúng bước ra khỏi đền. Riftan lại ngồi lên yên ngựa. Khi hộ tống đoàn xe về quán trọ, đập vào mắt chàng là sáu chiếc cỗ xe bốn bánh sang trọng và hàng chục hiệp sĩ đang tiến về phía ngôi đền. Riftan nheo mắt khi thấy lá cờ mà cả đoàn đang mang trông quen thuộc với chàng. Những thương gia ồn ào khi họ đậu xe gần lề đường.
"Này cậu! Cậu đang làm gì vậy, tại sao không xuống ngựa?"
Một người lính đánh thuê đập mạnh vào chân chàng bằng lòng bàn tay to khi chàng nhìn chằm chằm vào những cỗ xe được trang trí bằng vàng và những bộ giáp lấp lánh. Riftan cau mày tỏ vẻ không hài lòng và ngập ngừng bước xuống khỏi yên ngựa. Một thương gia liền kéo vạt áo của chàng xuống để cúi người đến ngang thắt lưng, thì thào quở trách chàng.
"Chiếc huy hiệu đó thuộc về Công tước xứ Croix. Một nửa diện tích đất ở phía Đông của Whedon là tài sản của gia đình họ. Ông ấy thuộc top mười gia đình quý tộc hàng đầu của bảy quốc gia, vì vậy tốt hơn hết cậu nên cúi đầu ngay lập tức khi nhìn thấy lá cờ đó."
Riftan cứng người như bị sét đánh. Thực vậy. Đó là lá cờ mà chàng đã vô cùng chán ghét và mệt mỏi trong thời thơ ấu. Nhìn vào hoa văn phức tạp với một con cá bạc, nai màu hạt dẻ, và vòng hoa vàng đan xen nhau, chàng hỏi thương gia.
"Tại sao các quý tộc của Whedon lại đến Osyria?"
"Tôi đã nói rồi, sắp tới có một cuộc thi đấu kiếm. Họ ở đây để chiêm ngưỡng và giao lưu với các quý tộc có ảnh hưởng khác."
Riftan chăm chú lắng nghe lời giải thích của người thương gia mà không rời mắt khỏi cỗ xe. Vì những lý do khó hiểu, cổ họng chàng khô khốc và tim chàng đập mạnh vào l*иg ngực. Chàng tự hỏi liệu nàng ấy có đến không. Chàng nghiêm túc nhìn vào cửa sổ có rèm che với sự tò mò không thể chịu đựng được.
Tuy nhiên, tấm rèm dày chỉ giúp chàng thoáng thấy bóng người. Riftan ngập tràn trong sự lo lắng khi chàng vươn cổ ra để xem.
'Bây giờ nàng ấy sẽ bao nhiêu tuổi? Mười ba? Mười bốn?'
Chàng đang chết điếng muốn xem cô gái trong kí ức của chàng đã lớn lên như thế nào. Hơn hết, chàng muốn biết liệu nàng có khỏe mạnh hay không. Cuối cùng, chàng không thể cưỡng lại sự háo hức của mình và cố gắng đi theo đoàn người, nhưng người thương gia bất ngờ giữ chàng lại, khiến chàng giật mình.
"Sao vậy? Cậu biết ai ở đó à?"
Vai của Riftan cứng lại, và sau đó lắc đầu. Ông ta hờ hững nhìn chàng rồi chỉ tay về phía quán trọ.
"Vậy thì, đi thôi nào. Chúng ta đang đi trên con đường chính vì vậy hãy thấp đầu xuống và cúi đầu khi các quý tộc và hoàng gia đi ngang qua."
Riftan liếc nhìn lá cờ của công tước trôi đi ngày càng xa, ánh mắt chàng dõi theo nó. Nhưng ngay cả khi đã ổn định chỗ ở trong quán trọ, chàng vẫn lo lắng, và tâm trí quấy nhiễu chàng về khả năng nàng cũng đang ở thành phố.
Chàng chỉ muốn nhìn thấy nàng ít nhất một lần, dù chỉ từ xa. Chàng muốn tận mắt chứng kiến nàng – ảo ảnh đã an ủi chàng mỗi khi chàng mệt mỏi. Riftan đang nằm trên giường, nhìn lên trần nhà một cách lơ đễnh, nhảy đến cửa sổ khi nghe thấy âm thanh lớn của kèn trumpet. Trên đại lộ là những Vệ binh Hoàng gia mang cờ của Whedon, diễu hành với cỗ xe do bốn con ngựa dẫn đầu.
Chàng nhìn chăm chăm vào các hiệp sĩ trang nghiêm đang diễu hành một cách oai vệ về phía ngôi đền, sau đó mắt chàng hướng về giảng đường nằm ở phía Đông thành phố. Một làn gió mát lướt qua mái tóc chàng. Riftan đưa tay vuốt tóc, gỡ phần tóc mái bay vào mắt và đóng cửa sổ lại.
'Đừng suy nghĩ phi lý nữa. Không có lý do gì để mày ám ảnh như thế này.'Riftan lặp đi lặp lại những lời nói trong đầu để thuyết phục bản thân, nhưng khả năng nàng ở cùng thành phố với chàng sẽ không thoát ra khỏi tâm trí chàng. Riftan thô bạo dụi mặt vào lòng bàn tay. Rõ ràng là nàng sẽ không nhớ đến một người nông dân thấp hèn có dòng máu lai với những người ngoại đạo phía Nam. Nhưng có vấn đề gì chứ? Chàng nhớ đến nàng, và những ký ức về nàng là niềm an ủi duy nhất chàng có được trong suốt cuộc đời khốn khó của mình.
Nhìn thấy nàng trong thực tế chứ không phải trong tưởng tượng có lẽ sẽ thêm một niềm an ủi khác cho cuộc sống cô độc của chàng. Tạo ra một ký ức khác giúp chàng thoải mái khi phải qua đêm trong hang động hoặc bị thương do quái vật gây ra sẽ không hề vô ích. Cuối cùng, Riftan đã đủ cám dỗ để đến gặp nàng và đi thẳng đến vị thương gia.
"Gì vậy?"
Vị thương gia đang nghỉ ngơi một mình trong phòng, hỏi chàng một cách cảnh giác. Chuyến thăm đột ngột của chàng thật kỳ lạ và gây ra nhiều nghi ngờ. Riftan lùi lại một bước để cho biết chàng không có ý gây hại gì khi cảm nhận được sự cảnh giác của thương gia và mở miệng hỏi thẳng thừng.
"Tôi đến đây để hỏi ngài về cuộc thi đấu kiếm. Ngài nói rằng thường dân có thể tự do tham gia, phải không? Tôi phải làm gì để tham gia và cạnh tranh?"
Vị thương gia tròn mắt ngạc nhiên rồi phá lên cười.
"Cậu thay đổi ý định sau khi xem cuộc diễu hành của Hiệp sĩ Hoàng gia phải không?"
Riftan không buồn trả lời. Vị thương gia, với vẻ mặt không hài lòng vì thái độ không thân thiện của chàng, trả lời một cách thô thiển.
"Cậu phải đến ngôi đền lớn và trả phí tham gia để tham gia cuộc thi. Đã muộn rồi nên hãy đến đó vào ngày mai."
"Tôi hiểu rồi. Tôi xin lỗi vì đã làm gián đoạn giờ nghỉ ngơi của ngài."
Vị thương gia nhún vai và đóng cửa lại. Sáng hôm sau, Riftan đến ngôi đền lớn ngay khi bình minh ló dạng. Ngôi đền lớn được xây dựng ở trung tâm Balbon vào thời kỳ vàng son của Đế chế Roem, tự hào có quy mô lớn hơn bất kỳ lâu đài hoàng gia nào. Mặc dù nó rất lớn, nhưng không khó để tìm ra nơi chàng phải ghi danh đăng ký tham gia cuộc thi.
Ở phía bên trái phía trước của ngôi đền, những người đàn ông trông giống như kiếm sĩ lang thang đứng thành một hàng dài. Chàng lê la ở cuối hàng và sốt ruột chờ đến lượt. Quá trình đăng ký đơn giản đến không ngờ. Tất cả những gì chàng ta phải làm là trả phí và viết tên của mình. Tuy nhiên, chàng đã phải thể hiện kỹ năng của mình trước qua các vòng sơ khảo để có thể lọt vào vòng chung kết. Trong số hàng trăm kiếm sĩ đã trả hai đồng tiền vàng, chỉ có chưa đến ba mươi người đàn ông có thể vung kiếm trước mặt các quý tộc.
'Thật là một cách tiện lợi để kiếm tiền.' Riftan nghĩ cay đắng và cau mày khi chàng chìa ra hai đồng tiền vàng. Khi tên của chàng được liệt kê trong danh sách, một linh mục đã dẫn chàng đến một nơi nào đó giống như một sân tập.
Chàng đã thi đấu ở đó với năm người đàn ông và sau đó đủ điều kiện cho trận chung kết. Chàng sửng sốt một lúc vì họ không có tí thành tâm trong việc tổ chức một vòng loại riêng biệt, nhưng cũng thuận lợi vì cuộc thi không kéo dài lâu. Chàng lấy chiếc vé vào cửa của mình từ vị linh mục và rời khỏi ngôi đền lớn.
Mặt trời lặn khi chàng quay trở lại quán trọ và Riftan đến tửu quán của nó để ăn tối. Ruth đang ngồi ăn trong góc liền đứng dậy.
"Ngài Calypse! Tôi nghe nói rằng ngài sẽ thi đấu kiếm."
Tên pháp sư chạy đến trước mặt chàng trong khi cầm một bát súp trên tay.
"Tôi nghĩ ngài không quan tâm về nó chứ. Điều gì đã làm ngài đổi ý vậy?"
Riftan tránh ánh mắt của Ruth. Bằng cách nào đó, chàng cảm thấy xấu hổ khi tham gia vào một sự kiện ồn ào như vậy chỉ để nhìn một cô gái. Chàng từ từ quay sang cậu ta và nói.
"Số tiền thắng giải trong cuộc thi nhiều hơn tôi mong đợi."
"Bao nhiêu vậy?"
Đôi mắt của pháp sư lấp lánh, hỏi và Riftan nhìn cậu ta một cái nhìn sắc bén như thể chàng khó chịu.
"Cậu quên rằng cậu đã đồng ý không hỏi những câu vô ích sao?"
"Đó không phải là một câu hỏi vô ích! Đó là một câu hỏi nghiêm túc. Có một cuộc cá cược đang diễn ra trong các tửu quán xem ai sẽ giành chiến thắng trong cuộc thi đấu kiếm!"
Ruth mang một vẻ mặt nghiêm túc
"Ngay khi nghe tin Ngài Calypse thi đấu, tôi đã dùng một số tiền lớn để đặt cược vào ngài. Ngài chắc chắn sẽ thi nghiêm túc phải không?"
Riftan nhìn chằm chằm vào cậu ta với vẻ mặt giật mình, rồi lắc đầu và ngồi vào góc quán rượu. Ruth ngồi bên cạnh và tiếp tục quấy rầy chàng.
"Nếu Ngài Calypse đặt hết tâm trí vào nó, chức vô địch sẽ là của chúng ta. Tiền thắng cược sẽ hơn hai mươi lần tiền cược!"
"Chuyện gì với cậu vậy!"
"Chuyện gì với tôi? Sẽ không ổn nếu tôi thua cược và kết thúc trắng tay, đúng không? Tôi đã tin tưởng Ngài Calypse và đổ hết tiền vào rồi. Nếu chúng ta thắng, tôi sẽ chia cho ngài. Vì vậy, ngài phải cố gắng hết sức mình, được chứ? Ngài phải thắng! Chắc chắn phải chiến thắng!"
Giọng Ruth réo rắt màng nhĩ của chàng như tiếng chim gõ kiến suốt bữa tối. Riftan phải kiên nhẫn và ngăn bản thân không ném bát súp vào mặt cậu ta.
Cuộc thi đấu kiếm bắt đầu một tuần sau đó. Trong khi đó, một số quý tộc từ Livadon, Dristan, và Arex đến dự lễ ở Balbon. Đường phố đông đúc những người xem các hiệp sĩ diễu hành và trống cùng với kèn vang lên hàng ngày ở quảng trường.
Khi bầu không khí huyên náo tiếp tục, sự quan tâm của thường dân tập trung vào cuộc thi đấu kiếm. Khi ngày thi đấu đến, đám đông tụ tập dày đặc đến nỗi không thể đi qua được, trừ khi mọi người bị xô đẩy xung quanh.