Chương 2

2.

Sau vụ tai nạn kia thì tôi ngủm củ tỏi ngay tại chỗ.

Tôi mơ hồ đi trong bóng đêm hỗn độn, khi gặp được Tần Thư thì đã là một tháng trôi qua.

Lúc đó Tần Thư đến cửa hàng hoa và mua một bó hoa Tulip nhỏ, cô ấy đi ngang qua một con hẻm đầy hoa tường vi và hướng về phía tôi.

Sau đó, Tần Thư mỉm cười và đi thẳng qua linh hồn tôi.

Lúc ấy tôi mới ý thức được là tôi đã ch.ết rồi, tôi và Tần Thư sẽ không thể nào ở bên nhau được nữa.

Tôi đi theo phía sau Tần Thư, di chuyển đến nơi cô ấy sống, nhưng lại không thể tới gần cô ấy.

Năm thứ hai sau khi tôi qua đời, Tần Thư đã có bạn trai mới.

Mà tôi vẫn là một cô hồn dã q.uỷ không nơi nương tựa, một mình phiêu đãng ở chỗ này.

“Bộp!”

Âm thanh của vật gì đó rơi xuống đất đã kéo dòng suy nghĩ của tôi trở lại. Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy mấy quả táo lăn xuống từ trên bàn, có quả còn lăn tới trước mặt tôi.

Tần Thư bước nhanh đi tới rồi cúi xuống nhặt lên, sau đó cầm quả táo lặng lẽ nhìn về phía tôi.

Tôi tham lam nhìn ngắm khuôn mặt cô ấy, nhẹ nhàng kêu một tiếng:

“Tiểu Thư.”

“Em đang nhìn cái gì vậy? Tiểu Thư.” Trình Tử Mộ ôm lấy cô ấy vào trong ngực rồi cúi đầu hỏi.

“Vừa rồi em thấy trên kính có 2 bóng người.” Tần Thư mơ hồ đáp lại.

Lòng tôi run lên một chút, nhưng Trình Tử Mộ lại cười khẽ:

“Chúng ta là hai người, tất nhiên phải có 2 cái bóng.”

Tần Thư quay đầu lại rồi nhíu mày “Cũng đúng.”

Chín giờ rưỡi, Trình Tử Mộ cuối cùng cũng chuẩn bị rời đi.

Tôi thấy Tần Thư đem trái cây ra cho hắn rồi nhắc nhở:

“Anh mang về nhà mà ăn, lái xe phải chú ý an toàn, khi về đến nơi nhớ gọi điện thoại hoặc là nhắn tin cho em biết.”

Trình Tử Mộ cưng chiều ôm lấy cô ấy “Tuân mệnh.”

Tôi gần như không dám nhìn thêm nữa, bởi vì tôi lại nhớ đến trước đây, mỗi lần rời đi thì Tần Thư đều sẽ dịu dàng mà nói với tôi như vậy.

Lần cuối cùng Tần Thư nhắc nhở tôi là vào đêm trước ngày chúng tôi chia tay, hôm đó cô ấy bị ốm nặng. Tôi rót cho Tần Thư một ly nước ấm rồi lấy cớ công ty tăng ca để ra khỏi nhà.

Trước khi đi, Tần Thư vừa ho khan vừa bước ra khỏi phòng, sắc mặt cô ấy tái nhợt.

“Chu Nghiêu, đêm nay trời sẽ hơi lạnh, anh nhớ mang theo áo khoác, lái xe chú ý an toàn, tới công ty thì nhớ gọi điện hoặc là nhắn tin cho em.”

Tôi sốt ruột mở cửa: “Biết rồi biết rồi.”

Mãi đến lúc cánh cửa đóng sầm lại thì tôi mới cảm thấy lỗ tai mình yên tĩnh.

Sau đó, tôi đến tiệc sinh nhật của người trong lòng mình - Cố Lê.

Tôi quên báo tin an toàn cho Tần Thư, cho đến khi cô ấy gửi 3 tin nhắn Wechat và gọi đến cuộc điện thoại thứ 4 thì tôi mới nhớ.

Bữa tiệc hơi ồn ào, tôi có chút choáng váng vì uống rượu, còn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia điện thoại đã vang lên tiếng khóc nức nở:

“Chu Nghiêu, sao anh không nghe điện thoại cũng không nhắn tin, anh có biết em lo lắng thế nào không?”

Lời nói chưa kịp ra khỏi môi thì đã bị tôi nuốt xuống, tôi nhỏ giọng thì thầm “Xin lỗi, anh quên mất.”

“Chu Nghiêu, ở đây làm gì thế? Cố Lê muốn cắt bánh kem.”

Tim tôi như ngừng đập, đang định giải thích cho Tần Thư thì mới phát hiện điện thoại đã cúp máy.

Sáng hôm sau, tôi lang thang dưới lầu một lúc rồi mới đi lên, còn tưởng chúng tôi lại cãi nhau một trận, nhưng không ngờ Tần Thư lại chỉ bình tĩnh nhìn tôi:

“Chu Nghiêu, chúng ta chia tay đi.”

Trái tim tôi khẽ run lên một chút, tôi tùy tiện ném áo khoác lên sô pha rồi thản nhiên “Được, vậy chia tay đi.”

Thời gian dài sau đó, tôi đã nghĩ tôi bị tai nạn xe hơi là vì chưa được nghe Tần Thư nhắc nhở:

“Chu Nghiêu, lái xe nhớ chú ý an toàn.”